Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2344: Một bữa cơm gặp mặt (1)

Ba người Bạch Tiểu Thăng ở lại Tây Úc một đêm, sáng sớm hôm sau mới lên đường đi tới Ganand.

Chờ đến trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc, Bạch Tiểu Thăng đi thăm hỏi các vị Phó tổng giám đốc trước. Bất kể là những người có quan hệ gần với anh như Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên, hay ngài Ma Căn có lập trường đối lập, anh đều không ngoại lệ.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng trở thành một vị tù trưởng Osan, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn còn không ai không biết.

Trước đây, Bạch Tiểu Thăng xin, trụ sở chính của tập đoàn đã cho anh quyền được ở lại lâu dài tại Châu Phi.

Đương nhiên, đó cũng là để tiện cho tập đoàn thu lợi từ trong đó.

Trong một năm qua, Bạch Tiểu Thăng không phụ sự mong đợi của mọi người, làm cho khu lớn Châu Á, Châu u, Châu Phi của tập đoàn Chấn Bắc hưởng tiền lãi, mọi người đều biết tới công lao và thành tích của anh từ lâu.

Khi gặp lại Bạch Tiểu Thăng, các vị Phó tổng giám đốc đều khen ngợi, chỉ có ở chỗ ngài Ma Căn lại biến thành cổ vũ.

Nhưng khen ngợi cũng được, cổ vũ cũng được, Bạch Tiểu Thăng đều cười lắng nghe, không quá để lòng.

Ngoại trừ Phó tổng giám đốc Ma Căn, lần này những Phó tổng giám đốc khác đều thật sự phải nhìn anh với Bạch Tiểu Thăng ánh mắt khác, nói chuyện cũng vô cùng khách sáo.

Dù sao Bạch Tiểu Thăng là một vị tù trưởng tên xứng với người thực, có thêm vòng hào quang trên người, không còn là thế hệ sau trong tập đoàn mặc cho bọn họ nhìn xuống nữa, địa vị xã hội của anh đủ để ngang với bọn họ.

Biến hóa này làm cho Bạch Tiểu Thăng rất hài lòng.

Dù sao cuối cùng cũng có một ngày, anh sẽ có địa vị ngang với các Phó tổng giám đốc, thậm chí còn để bọn họ tiếp nhận anh trở thành người đứng đầu tập đoàn, loại công nhận thân phận và công nhận tâm lý này rất quan trọng.

Sau khi gặp các vị Phó tổng giám đốc, Bạch Tiểu Thăng lại đi tới gặp Ôn Ngôn, nói chuyện sơ qua vài câu rồi rời khỏi đó, đi thăm hỏi một vòng những người bạn cũ ở tổng bộ.

Tưởng Quát, Sách n Tư, lão Brown đều đang ở trong trụ sở chính, bọn họ cũng rất vui vẻ khi gặp lại Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi anh thăm hỏi xong tất cả mọi người thì cũng hết một buổi sáng.

Tưởng Quát nói Bạch Tiểu Thăng ở lại ăn cơm cùng người của Bộ sự nghiệp ở Châu Á thì lại có người tìm tới.

Đó là một cô gái dịu dàng, từng hành vi cử chỉ đều rất dịu dàng. Cô chính là Ôn Ngôn.

Ngay trước mặt Tưởng Quát, Nguyễn Ngữ nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Ngài Bạch, ngài Ôn Ngôn gọi tôi tới tìm ngài, bộ môn chúng tôi muốn mở tiệc chúc mừng ngài.

Tưởng Quát nghe vậy lập tức hiểu ý, mỉm cười nói:

- Xem thử trí nhớ của tôi này. Bây giờ ngài Tiểu Thăng kiêm nhiệm giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa, chức vụ chủ yếu vẫn là Phó Bộ giám sát của chúng ta. Nếu ngài Ôn Ngôn đã lên tiếng, vậy tôi cũng không dám tranh bữa cơm này nữa.

Bạch Tiểu Thăng và Tưởng Quát mỉm cười nói:

- Đổi lại thành buổi tối hoặc là ngày mai đi, chuyện ăn cơm này, dù sao tôi vẫn có thời gian.

Tưởng Quát cười ha ha, liên tục gật đầu.

Nhưng trong lúc Nguyễn Ngữ muốn dẫn Bạch Tiểu Thăng rời đi, không ngờ lại có người tìm tới.

Đó là một người đàn ông trung tuổi, mặt mũi hào hoa phong nhã, cử chỉ đầy phong độ, nhìn càng giống với một giáo sư văn học.

Khi nhìn thấy người kia, ngay cả Nguyễn Ngữ hình như cũng rất bất ngờ, ánh mắt Tưởng Quát đầy kinh ngạc.

Người này có gì đặc biệt sao?

Bạch Tiểu Thăng thấy thế, không khỏi thầm nghĩ.

Người trung tuổi kia mỉm cười gật đầu với Nguyễn Ngữ và Tưởng Quát, xem như chào hỏi, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng lại tươi cười hiền hậu, khách sáo nói:

- Ngài Bạch Tiểu Thăng, tôi là thư ký của ngài Bạch Tuyên Ngữ. Ngài Bạch Tuyên Ngữ mời ngài qua cùng ăn cơm.

Bạch Tuyên Ngữ đang ở trong tập đoàn sao?

Mời tôi ăn cơm à?

Bạch Tiểu Thăng ngẩn người, mỉm cười nói:

- Hóa ra là Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị ngài đang ở trụ sở chính, tôi lại không biết, không đi bái kiến, thật đúng là thất lễ. Nhưng trưa nay ban ngành chúng tôi liên hoan, vậy...

Bạch Tiểu Thăng nhìn Nguyễn Ngữ.

Người thư ký trung tuổi kia cũng cười nhìn về phía Nguyễn Ngữ, nhã nhặn nói:

- Cô Nguyễn Ngữ, không bằng cô nói với ngài Ôn Ngôn một tiếng, ngài Bạch Tuyên Ngữ có thể bớt chút thời gian cũng không dễ dàng gì, có thể mời ngài Bạch Tiểu Thăng qua bên kia ăn một bữa cơm không?

Nguyễn Ngữ nghe vậy liền cười, nhẹ nhàng nói:

- Nếu là ý của Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, chúng tôi tất nhiên hoãn lại hôm khác cũng không sao.

Người thư ký trung tuổi kia lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Vậy mời ngài dẫn đường.

Bạch Tiểu Thăng khách sáo nói.

Người thư ký trung tuổi gật đầu, xoay người đi phía trước dẫn đường, Bạch Tiểu Thăng đi theo phía sau.

Nguyễn Ngữ cũng khách sáo gật đầu với Tưởng Quát, sau đó rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của những người này, Tưởng Quát tặc lưỡi, khẽ nói:

- Không ngờ hai người này lại tranh nhau đãi khác, ngài Bạch Tiểu Thăng của chúng ta đúng là lợi hại!

...

Bạch Tiểu Thăng theo người thư ký trung tuổi kia vào thang máy đi lên trên, tới tầng cao nhất của tòa nhà cao chọc trời này.

Bạch Tiểu Thăng chưa bao giờ đi qua nơi đó.

Đó là chỗ phòng làm việc của chủ tịch Tập đoàn Chấn Bắc!

Bạch Tiểu Thăng đã từng có một vài tưởng tượng về nơi làm việc của người nắm giữ đế quốc thương nghiệp siêu cấp như Tập đoàn Chấn Bắc này, nhưng vào giây phút thật sự đặt chân ở trong đó, tất cả nhận thức của anh vẫn bị lật đổ.

Đầu tiên là một đoạn hành lang rộng đủ để hai xe cẩu đi song song, hai bên trồng cây xanh rậm rạp, bốn mùa tươi tốt, sau đó chính là một cánh cửa.

Vì đi ngược hướng sáng nên anh không nhìn thấy rõ tình cảnh bên trong cánh cửa, mãi tới lúc bước vào trong đó anh mới phát hiện, đây là một văn phòng lớn không gì so sánh được.

Lớn tới mức làm người ta cảm thấy khó tin. Ở giữa có một bàn làm việc, còn có một người ngồi phía sau có vẻ đặc biệt nhỏ bé.

Ở trong văn phòng lớn như vậy, dù trang trí thế nào cũng có cảm giác trống trải.

Văn phòng này cao tới mức nào, Bạch Tiểu Thăng không đánh giá được, chỉ cảm thấy nóc nhà cách đầu mình cực xa.

Bạch Tiểu Thăng thậm chí nhìn thấy một bên có cả một mặt tường sách, còn có cầu thang uốn lượn lên trên, leo lên mới có thể lấy được sách ở chỗ cao nhất.

Không gian lớn như vậy lại chỉ làm văn phòng cho một người thì quả thật quá mức xa hoa lãng phí, cũng quá mức lạnh lẽo.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác nếu mình làm việc một mình ở đây, lúc đó sẽ cô đơn tịch mịch đến mức không có việc gì cũng muốn kêu lên một tiếng.

Người thư ký trung tuổi ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng đúng lúc nhắc nhở:

- Ngài Bạch, ngài Bạch Tuyên Ngữ đang chờ ngài ở trong đó.

Sau khi ông ta lên tiếng, Bạch Tiểu Thăng mới thu hồi lại tầm mắt và lấy lại tinh thần, nhìn về phía trước.

Người ở sau chiếc bàn cực xa kia hình như thật sự đang nhìn mình, ngờ ngợ có thể nhìn ra đó là Bạch Tuyên Ngữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận