Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2357: Doanh nhân Lever (2)

Phil trực tiếp lấy ra một tấm thẻ VIP màu đen, đưa tới:

- Chúng tôi không phải là khách du lịch, đây là thẻ đen trong nhà hàng của các cô.

Thẻ đen chính là thẻ hội viên cấp cao nhất ở đây.

Nhân viên phục vụ nhận lấy xem qua rồi lập tức tươi cười, khom lưng nói:

- Mấy vị, mời lên tầng ba.

Thái độ so với vừa rồi, đâu chỉ cung kính gấp trăm lần chứ?

Lâm Vi Vi cũng không nhịn được nói thầm:

- Dùng tốt như vậy à?

- Trước đây khi tôi tới cũng gặp phải tình huống không còn chỗ, cho nên tôi cố ý làm một thẻ hội viên cấp cao nhất. Lúc ấy đang hợp tác thân thiết với Kustier nên mới tìm người ở đây làm được đấy. Thôi, chúng ta đi lên trên tầng đi.

Phil quay đầu nói với nhân viên phục vụ:

- Cô nói số bàn cho tôi biết là được rồi, không cần đi cùng đâu.

Nhân viên phục vụ lập tức cúi người gật đầu, nói số bàn rồi rời đi.

Mọi người đi thẳng lên tầng ba.

Phil dẫn theo bọn họ tìm được chỗ ngồi, đó là một bàn sáu người ngoài sân lộ thiên, ngồi ở chỗ nhìn ra biển lớn, vừa ăn vừa ngắm cảnh thật sự không tệ.

Hai bên bàn của bọn họ đều là bàn nhỏ, một bàn ngồi chật người, bàn bên kia chỉ có một người trung tuổi hói đầu đang ngồi.

Người trung tuổi kia ăn mặc tinh tế, khí chất tương đối không tầm thường, ông ta vừa chậm rãi uống cà phê, vừa xem báo.

Mọi người lần lượt ngồi vào chỗ của mình.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng mới phát hiện ra, trên mặt bàn chính là một màn hình, người ngồi xuống liền có thực đơn hiện ra, hơn nữa có thể lật trang, hình ảnh phía sau còn có thể chuyển động, điểm lên trên lại có thể xem được nguyên vật liệu và quá trình chế biến.

Cái này thật sự không tệ, cho dù không hiểu tiếng Anh cũng có thể lựa chọn được món ăn thích hợp với mình.

- Dùng cái này có thể trực tiếp gọi đồ ăn.

Phil nhắc nhở.

Sau đó, dưới sự đề cử của Phil, tất cả mọi người gọi cho mình một bữa sáng đặc biệt ở địa phương.

Không bao lâu, đã có nhân viên phục vụ đưa thức ăn tới.

Những thức ăn này nói thế nào đây, đọc thì dễ nhưng lại không quá dễ tiếp nhận như vậy.

Ba người Bạch Tiểu Thăng mỗi người lại có sở thích riêng, nhưng cũng may thức ăn gọi rất nhiều, chỉ ăn món mình thích cũng có thể ăn no.

Ăn sáng xong, cà phê được đưa lên, Bạch Tiểu Thăng phát hiện người đàn ông hói đầu ngồi bàn bên cạnh không ngờ vẫn còn đang uống cà phê.

Tiết tấu này có lẽ là thực sự đủ chậm.

Có thể ngồi ở đây chắc hẳn không giàu có cũng là địa vị cao quý, dù sao thẻ VIP này rất tốn tiền, nhìn khí chất người kia càng giống với một doanh nhân hơn.

Một doanh nhân lãng phí cả buổi sáng như vậy là rất hiếm thấy. Ở trong mắt bọn họ, thời gian chính là vàng bạc.

Ông ta ung dung ngồi uống một cốc cà phê cũng có thể uống cả buổi sáng, rõ ràng là cực kỳ lãng phí.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng không quan tâm nhiều tới đối phương, dù sao đó là cách sống riêng của người ta, không tới phiên người khác xen vào.

Khi uống cà phê, Phil nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch, trước khi tới, chúng ta đã báo trước cho công ty xây dựng của mình và bên phía chính phủ Kustier, hẹn vào mười giờ sáng sẽ gặp mặt người của bọn họ ở bên Lales này, bây giờ vẫn còn nhiều thời gian, hay là chúng ta đi dạo một lát. Tôi cũng đã lâu không tới bên này rồi.

Bạch Tiểu Thăng còn chưa tỏ thái độ, Lâm Vi Vi ở bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở:

- Cô Phil đúng là thật hăng hái, nhưng chúng ta không có khả năng là khách du lịch!

So với Molia, Phil làm cho Lâm Vi Vi cảm thấy chẳng thuận mắt lắm.

Phil lại không hề để ý tới thái độ khó chịu của Lâm Vi Vi, mỉm cười nói:

- Cô Lâm có thể còn không biết rõ tình hình, bên Kustier sản xuất ra nhiều loại sâu son chính là nguyên liệu đặc biệt tốt để chế tạo son, cho dù cũng có xuất khẩu, nhưng chỗ khác sẽ bán không đủ số màu như ở đây.

- Ồ, thật sao?

Đôi mắt Lâm Vi Vi sáng lên, thoáng cái đã bị thu hút sự chú ý.

Phil lại cười nói:

- Còn nữa, hòn đảo Lales này có rất nhiều chuyên gia thiết kế thời trang, từng liên tục giành được giải thưởng lớn trong Festival thời trang ở Châu u, Bắc Mỹ. Bọn họ thường mở các cửa hàng trên con đường cổ. Hơn nữa cô Lâm biết không, bọn họ thường chủ động may đo quần áo thời trang cho những nữ du khách xinh đẹp của nước khác, đây chính là điểm không giống với chỗ khác. Cô xem cô xinh đẹp như vậy, dáng người tốt như vậy, tôi thấy nhất định sẽ được các nhà thiết kế ngưỡng mộ đấy.

- Làm gì có chứ! Thật ra dáng người cô cũng không tệ mà.

Lâm Vi Vi cười nói.

Vừa nói vậy, Lâm Vi Vi cũng hăng hái, không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đã biết được cô bị dỗ tới xiêu lòng, lúc này nhún vai, mỉm cười nói:

- Đợi lát nữa, các người cứ đi dạo đi, đừng về muộn làm lỡ thời gian là được rồi. Tôi chờ các người ở đây, thuận tiện ngắm phong cảnh.

Lôi Nghênh ở bên cạnh nói:

- Tôi cũng không đi, nhưng Vi Vi, nếu em mua son môi, nhớ mua một thỏi màu khó mua về cho anh, anh trở về sẽ tặng cho Tử Nguyệt.

Có thể nói người đàn ông cao lớn thô kệch này là điển hình nuông chiều vợ.

Lâm Vi Vi đồng ý, lại nhìn về phía Molia nói:

- Cô Molia cũng đi đi, ba người chúng ta đi cùng với nhau.

Molia cũng là phụ nữ, tất nhiên cảm thấy rất hứng thú với điều này, lập tức gật đầu.

Phụ nữ chính là như vậy, một giây trước có thể nhìn nhau không hợp mắt, nhưng vừa nói đến nội dung và đề tài cảm thấy hứng thú lại có thể một giây biến thành bạn gái.

Đây vốn chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nhưng Bạch Tiểu Thăng vô tình phát hiện người đàn ông với kiểu tóc Địa Trung Hải ngồi uống cà phê bên cạnh lại không ngừng nhìn về phía bọn họ với dáng vẻ dáo dác.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ, lại giả vờ không nhìn thấy.

Ba người phụ nữ đã quyết định thì khó có thể ngồi yên được nữa, lúc này liền cầm túi lên và cùng rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, Lôi Nghênh cũng vươn vai đứng lên nói:

- Vậy tôi cũng đi dạo một lát nhé?

- Đi đi.

Bạch Tiểu Thăng vung tay lên.

Lôi Nghênh liền xoay người rời đi.

Khi chỉ còn lại một mình Bạch Tiểu Thăng ngồi quay mặt ra biển rộng uống cà phê, người đàn ông trung tuổi hói đầu bàn bên cạnh liền đứng dậy và tới gần, mỉm cười ngồi xuống đối diện Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài... có chuyện gì sao?

Bạch Tiểu Thăng quan sát đối phương, cười hỏi.

Người đàn ông kia tươi cười có vẻ nhiệt tình, một tay đặt ở trên ngực, xem như là một loại lễ nghi, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Thưa ngài, tôi tự giới thiệu trước tôi tên là Lever.

Bạch Tiểu Thăng đang uống một ngụm cà phê, nghe ông ta nói xong thì suýt nữa phun lên trên mặt đối phương.

Cho dù đã kìm chế, nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn sặc đến ho khan.

Raffles?

Người đàn ông trung tuổi hói đầu này tên là gì?

Đó không phải là tên con chó trong phim ảnh sao?

- Sao vậy?

Lever nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười nói.

- Không có việc gì...

Bạch Tiểu Thăng vừa ho khan vừa dùng tay ra hiệu xin lỗi:

- Là tôi bị sặc thôi.

Chờ bình phục lại, Bạch Tiểu Thăng cầm khăn tay lau khóe miệng, che giấu tâm trạng khó có thể kìm chế được.

- Vậy ngài Lever, ngài có chuyện gì sao?

- Tôi nghe cô vừa rồi gọi ngài là ngài Bạch, tôi có thể gọi ngài như vậy không, ngài Bạch.

Lever cười tủm tỉm hỏi.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Ngài Bạch, tôi cũng là một doanh nhân, sản nghiệp gia tộc xem như có chút quy mô, chủ yếu là thường xuyên qua lại ở mấy quốc gia ngoài đảo, vẫn tính là là có chút danh tiếng.

Cho dù Lever nói chuyện khiêm tốn nhưng vẻ mặt có vài phần kiêu ngạo.

- Vừa rồi tôi nghe nói mấy vị kinh doanh không nhỏ, còn có thể bàn chuyện với bên phía chính phủ Kustier, thật sự khiến cho người ta ngưỡng mộ không thôi. Cho nên tôi muốn qua làm quen một chút. Tôi nhìn màu da và nét mặt của ngài thì chắc ngài là Hoa kiều, còn là người Trung Quốc đúng không?

Lever nhiệt tình nói.

Người làm kinh doanh đều có con mắt rất tinh, nhìn người cực kỳ chuẩn xác, đám người bên bàn của Bạch Tiểu Thăng gồm hai nam ba nữ, ai nấy đều có khí chất hơn người.

Bởi vậy Lever cũng muốn tạo mối quan hệ tốt với Bạch Tiểu Thăng, nói không chừng sẽ bàn chuyện vụ kinh doanh có lợi lớn thì sao?

Vừa nghe ông ta nói vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng bỗng nhiên có hứng thú.

Một doanh nhân quen thuộc với tình hình thương nghiệp ở các đất nước ngoài đảo, Bạch Tiểu Thăng cũng vui vẻ kết giao.

Lần này Bạch Tiểu Thăng đến đây không chỉ là giải mối lo chữa cháy cho Bộ sự nghiệp thứ sáu, còn muốn ném các vụ kinh doanh của liên minh bọn họ tới.

- Tôi là người Trung Quốc cũng là một người làm ăn với quy mô kinh doanh rất lớn, các ngành các nghề đều có dính dáng một chút. " Bạch Tiểu Thăng nói giống như nói khoác, nhưng vẻ mặt không màng danh lợi.

Lever ngẩn người.

Nghe giọng điệu người này thật sự không khiêm tốn. Nhưng qua lời nói và sắc mặt, hình như những lời người này nói là sự thật...

Người biết tình hình sẽ hiểu, Bạch Tiểu Thăng nói vậy đã tính là rất khiêm tốn rồi, các vụ kinh doanh trong tay anh đâu chỉ có thể dùng một từ "rất lớn" là có thể hình dung chứ?

Lever thật ra không cho rằng Bạch Tiểu Thăng đang lừa gạt ông ta, người có thể trực tiếp bàn chuyện với phía chính phủ Kustier, làm sao có thể là hạng người tầm thường được!

Ông ta cũng vì coi trọng điểm này nên mới chủ động tiến tới làm quen.

- Vậy thì thật sự quá tốt rồi, ngài Bạch, thế này đi, chúng ta nói chuyện làm ăn đi, vụ này rất có lời đấy.

Lever dịch sát vào một chút, cười tủm tỉm và hạ giọng nói,

- Không lâu sau, vụ buôn bán này sẽ là một vốn bốn lời!

- Tôi rất quen thuộc với bên này, chỉ cần bên Trung Quốc cậu có con đường, chúng ta lại cùng nhau phát tài!

Bạn cần đăng nhập để bình luận