Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2365: Giơ tay giúp đỡ (2)

Troga mở mắt phát hiện, người “bạn” ngồi bên cạnh đã dùng một tay nắm lấy cổ tay của tên đầu trọc, ngăn cản thay cho anh ta.

- Đừng đánh, chúng tôi là bạn anh ta, tiền cũng có thể đưa cho các người nhưng ở đây không phải là chỗ nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm nói.

Các hành khách xung quanh đều đang nhìn qua, âm thầm chỉ trỏ bàn tán sau lưng.

Tên đầu trọc nhíu mày quan sát Bạch Tiểu Thăng, cười và rút tay lại:

- Thằng nhóc mày giỏi lắm, nhìn có vẻ yếu ớt không chịu nổi gió nhưng lực tay còn không nhỏ đâu. Được thôi, vậy chúng ta lại đổi chỗ khác nói chuyện.

Sau đó, ba người Bạch Tiểu Thăng và cả Troga bị đối phương vây quanh, rời khỏi khoang thuyền tới một chỗ yên tĩnh ở đuôi thuyền.

Sau khi đến đây, tên đầu trọc đi tới một đống để đồ linh tinh và ngồi xuống, cười nhạt nhìn Bạch Tiểu Thăng giống như một vị hoàng đế, nói:

- Thằng nhóc, ở trong kia mày nói sẽ trả tiền thay cho anh ta. Tốt nhất là mày nói thật, bởi vì tao ghét nhất bị người khác đùa giỡn tao. Không lấy ra tiền, tao sẽ đánh gãy tất cả xương trên người mày.

Troga nhìn Bạch Tiểu Thăng, có chút hối hận vì đã kéo những người này vào.

Những kẻ ở đây đều không phải là người lương thiện gì, thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được.

- Một triệu đô la sao?

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, nháy mắt ra hiệu cho Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi lập tức lấy từ trong túi xách ra một tập chi phiếu, xé một tờ đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng ký tên rồi đưa cho tên đầu trọc:

- Chúng tôi trả số tiền này.

Một câu nói làm cho Troga bên cạnh phải giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ vốn không quen biết nhau, chẳng qua chỉ nói mấy câu mà đối phương lại muốn thay anh ta trả một khoản tiền lớn như vậy!

Mà đám người đầu trọc xung quanh cũng ngơ ngác nhìn nhau, cảm giác kinh ngạc.

Không ngờ hôm nay bọn họ còn thật sự gặp được một người có tiền như thế.

Một người bên cạnh tên đầu trọc muốn đi qua cầm chi phiếu trong tay Bạch Tiểu Thăng, kết quả hắn vừa động đã bị tên đầu trọc ngăn lại.

Vừa rồi, tên đầu trọc cũng lộ vẻ kinh ngạc nhưng bây giờ lại cười gằn nói:

- Thằng nhóc, mày đúng là không biết quy định hay muốn đùa giỡn tao thế?

- Tao cho anh ta mượn một triệu thì trả một triệu? Chẳng lẽ không cần phải tiền lãi sao!

- Hay mày nghĩ rằng tao đang làm từ thiện hả?

Tên đầu trọc cao giọng nói:

- Bây giờ, mày phải trả tao... Hai triệu rưỡi.

- Cái gì?!

Bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, Troga thất thanh nói:

- Không phải hôm qua là hai triệu sao?

Đầu trọc liếc nhìn Troga, cười lạnh nói:

- Đã qua lâu như vậy, ngày mai anh trả tiền thì càng nhiều hơn.

Tên đầu trọc nói dứt lời lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày, liếc nhìn chi phiếu trong tay:

- Đây là ba triệu, xin lỗi, tôi đưa quá nhiều rồi.

- Anh muốn hai triệu rưỡi đúng không?

Bạch Tiểu Thăng chuyển tờ chi phiếu lại cho Lâm Vi Vi:

- Tôi viết lại cho anh lần nữa.

Bạch Tiểu Thăng nói vậy trực tiếp làm cho vẻ mặt tên đầu trọc cứng đờ. Đám người đi cùng hắn cũng sửng sốt.

Có thể dễ như trở bàn tay lấy được ba triệu, lại bị đổi thành hai triệu rưỡi?

Vậy bọn họ thật sự thành đồ ngu rồi...

Troga cũng giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng, không ngờ đối phương lại nhiều tiền như vậy.

- Cái đó... mày chờ một lát!

Tên đầu trọc lấy lại tinh thần, cao giọng quát:

- Vừa rồi là tao tính sai, Troga phải trả không phải là hai triệu rưỡi nữa. Người đâu, lấy máy tính tới đây!

Lúc này, ở đây kiếm đâu ra máy tính.

Một tên bên cạnh tên đầu trọc chuyển điện thoại qua, mở phần máy tính phía trên.

Tên đầu trọc giả vờ giả vịt ấn vài cái trên đó sau đó ngẩng đầu cười ha hả nhìn Bạch Tiểu Thăng nói:

- Chắc là năm triệu mới đúng!

- Năm triệu... anh điên rồi sao!

Troga bị con số này dọa cho giật mình, kêu to.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhíu mày.

Tiền không thành vấn đề, nhưng anh không thể để cho người ta xem mình thành mỏ vàng, muốn đào bao nhiêu thì đào được.

- Thật không ngờ ngài Troga còn có người bạn có tiền như vậy, chúng ta cũng nên kết giao bạn bè mới được.

Tên đầu trọc từ trên đống đồ linh tinh nhảy xuống, cười hì hì đi tới, quan sát Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt lại không kiêng nể lướt tới trên người Lâm Vi Vi.

Vừa rồi ở trong khoang thuyền, hắn đã quyết định không buông tha cho người phụ nữ Châu Á xinh đẹp, lúc này nhìn thấy bọn họ có nhiều tiền như vậy ại càng kích thích lòng tham của hắn.

Những người xung quanh đều lộ vẻ tham lam, dữ tợn.

- Tôi mời các vị đi tới chỗ tôi làm khách!

Tên đầu trọc cười ngả ngớn nói.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày:

- Nếu chúng tôi không đi thì sao?

- Dù có muốn đi hay không cũng phải đi!

- Hôm nay các người không đi không được!

- Chúng tôi không chỉ cho vay tiền còn làm các vụ kinh doanh khác, các người đoán xem đó là gì.

- Có người phụ nữ xinh đẹp như vậy, ai sẽ bỏ qua chứ!

Trong nháy mắt, đám người đi cùng tên đầu trọc quả thật chẳng khác nào đánh tiết gà, hưng phấn kêu gào, thậm chí xông tới.

Troga thấy tình thế căng thẳng thì cắn răng, nhặt một cây lau nhà ở bên cạnh lên, khẩn trương quan sát đám người xung quanh, chuẩn bị liều mạng.

Khác với anh ta, ba người Bạch Tiểu Thăng vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì.

- Tôi vốn cho rằng tiền có thể giải quyết vấn đề thì không phải là vấn đề nữa, nhưng tôi sai rồi.

Bạch Tiểu Thăng thở dài, liếc nhìn Lôi Nghênh nói:

- Anh hẳn đã sớm chịu hết nổi rồi, vẫn là anh tới đi.

Mặt Lôi Nghênh vẫn lạnh như băng vừa nghe được câu này liền tươi cười.

Vẻ mặt vui mừng giống như một đứa trẻ lại đáng sợ giống như một con quỷ vậy.

Tên đầu trọc đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm.

Hắn chỉ thấy được một nắm đấm rất lớn được lớn dần ngay trước mắt, che đi mọi vật xung quanh.

Những tên đi cùng tên đầu trọc chỉ nghe có tiếng va chạm nặng nề, sau đó thấy lão đại của mình bay ngược ra ngoài, tất cả lại không biết có chuyện gì xảy ra.

Nơi tên đầu trọc từng đứng đã đổi thành người khác, chính là người Châu Á to con kia.

Những người này thấy người cao to ngoái đầu nhìn mình và cười với vẻ quỷ dị, còn nói một câu không giải thích được:

- Thời tiết hôm nay… thật tốt.

Mấy phút sau, Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi dẫn theo Troga đang hoảng hốt còn chưa bình tĩnh lại được trở về khoang thuyền, dọc đường đi Troga đều giống như mất hồn.

Anh ta chưa từng gặp qua một người nào có dáng vẻ giống như gấu, dùng tốc độ như báo, một tát đánh ngã một người, đại sát bốn phương, đó là dạng gì chứ.

Anh ta vừa mới nhìn thấy được đấy.

- Sắp lên bờ rồi.

Bạch Tiểu Thăng nghe được loa phóng thanh vang lên, mỉm cười nói với Troga.

- A, a, thật sao?

Lúc này Troga mới hồi phục lại tinh thần.

Lúc này, ở đuôi thuyền, Lôi Nghênh đang nói chuyện với tên đầu trọc đã co quắp giống như bãi bùn, ánh mắt hắn khủng hoảng, yếu ớt như một đứa trẻ.

- Nếu các người có thể xuyên qua thời gian trở về mấy chục năm trước, khi tôi còn là lính đánh thuê, các người đã có thể đi gặp thượng đế được rồi.

Lôi Nghênh nhẹ nhàng nói:

- Về sau không nên xuất hiện ở trước mặt chúng tôi nữa, được không?

Tên đầu trọc điên cuồng gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Lôi Nghênh khẽ buông tay, để cho đối phương ngã xuống đất, quay người đi về phía khoang thuyền, trong miệng thì thào:

- Thời tiết ngày hôm nay… đúng là quá tốt mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận