Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2372: Mời ngài xuất sơn (1)

Ánh mắt Lôi Nghênh dữ tợn, lao thẳng đến người đàn ông thấp bé kia. Vừa rồi, thằng nhóc kia muốn đánh lén mình, thật sự không biết sống chết.

Thật ra, lúc đó cho dù không có Bạch Tiểu Thăng ra tay giúp đỡ, đối phương cũng không tổn thương được anh ta.

Người đàn ông thấp bé bị Bạch Tiểu Thăng đạp một phát bay ra ngoài mấy mét, sau khi rơi xuống đất thì liên tục hít sâu vài lần mới đỡ đau đớn, đang oán độc nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lôi Nghênh đang chạy thẳng tới.

- Đánh lâu như vậy, hắn chắc chắn đã mệt mỏi rồi, tôi đối phó với hắn hẳn không có vấn đề, hơn nữa trong tay hắn lại không có đồ!

Người đàn ông thấp bé cười lạnh đầy tự tin, thanh đao Hồ Điệp trong tay vung vẩy trong giây lát đã chuyển thành cầm ngược.

Cùng lúc đó, hắn hạ thấp người giống như tư thế của con báo săn mồi của bị cuộc đuổi bắt.

Người đàn ông thấp bé đang lặng lẽ phán đoán về đối thủ Lôi Nghênh này.

Đối phương có dáng người cao lớn, tốc độ nhanh, sức lực mạnh mẽ, có thể nói là đặc biệt mạnh mẽ, đối phó với người bình thường thì có thể nói là chiếm hết ưu thế, nhưng ở chỗ mình lại chưa chắc. Mình có dáng người thấp bé, đối phương không dễ bắt được. Lát nữa mình sẽ chuyên tấn công vào dưới chân, đối phương chưa chắc có thể phòng được!

Chỉ cần thanh đao trong tay mình có thể đâm vài nhát lên trên đùi anh ta, máu chảy cộng thêm đau đớn đủ khiến cho tốc độ của anh ta chậm lại, sức lực cạn kiệt dần.

Cuối cùng người thắng sẽ là mình!

Người đàn ông thấp bé có một tính toán như vậy, lòng tin tăng lên gấp bội.

Trên đường Lôi Nghênh lao tới, tiện tay rút một cây gậy bằng gỗ to bằng cái chày ở hàng rào sân nhà lão Roger, dài khoảng hơn một mét, cầm trong tay vung vẩy có cảm giác rất thích hợp.

Người đàn ông thấp bé vốn đầy tự tin thấy cảnh tượng như vậy lập tức sửng sốt, hắn cũng có phần bất ngờ, không ngờ đối phương lại không dùng tay không.

- Nhưng dùng vũ khí cùn đấu gần người với vũ khí sắc bén thì mới ngốc làm sao! Đợi lát nữa đánh gần, tôi phải cho anh ta chảy máu, để rửa sạch IQ của mình!

Trong lòng người đàn ông thấp bé thầm cười lạnh.

Lôi Nghênh đi nhanh nên chỉ một lát đã tới gần.

Người đàn ông thấp bé nhân lúc Lôi Nghênh còn chưa đứng vững, bỗng nhiên đạp xuống đất, cơ thể nhảy tới giống như mũi tên rời cung, lao thẳng tới Lôi Nghênh.

Chỉ cần lập tức gần người, dùng đao chắc chắn sẽ thắng.

Lý thuyết thì hoàn hảo như vậy.

Chỉ tiếc rằng, đối thủ của người đàn ông này là Lôi Nghênh, cây gậy to bằng cái chài ở trong tay anh ta vung lên, quả thật nhẹ nhàng giống như đứa trẻ vùng vẫy cành liễu, mềm mại lại thần tốc.

Người đàn ông thấp bé còn chưa kịp đưa ra thanh đao trong tay đã cảm giác bên cạnh có tiếng gió gào thét lao đến, lúc phát hiện ra thì gậy đã đến gần.

Hắn sợ đến mức bất chấp tất cả, giơ cánh tay lên phòng ngự.

Lôi Nghênh phát sau mà đến trước, một gậy đập vào trên cánh tay của người đàn ông thấp bé, trực tiếp ép hắn phải lùi lại hai, ba bước.

Sau đó, Lôi Nghênh với vẻ mặt vô cảm lại một gậy đập tới.

Phương hướng của cây gậy tới lại đổi sang bên kia, vẫn là nhanh tới mức làm người ta hoa cả mắt.

Người đàn ông thấp bé ngạc nhiên phát giác ra mình hình như đã đánh giá thấp tốc độ vung gậy gỗ của đối phương, lập tức không để ý tới cánh tay đau đớn đến mất đi tri giác, vội vàng giơ cánh tay bên kia ra ngăn cản.

Một gậy nặng nề này trực tiếp đánh cho hắn lảo đảo mấy bước.

Tiếp theo, vẻ mặt Lôi Nghênh vô cảm đi thoải mái từng bước về phía trước giống như đi dạo trong đình vắng, chiếc gậy trong tay không ngừng vung vẩy, trái một gậy phải một gậy.

Người đàn ông thấp bé trái ngăn phải cản, hơn một phút ngắn ngủi không biết đã trúng bao nhiêu phát, lúc đầu cứng cổ không lên tiếng, càng về sau lại càng không ngừng kêu lên thảm thiết.

Đau, thật sự rất đau! Không nhịn được!

Thanh đao trong tay hắn không biết đã đánh rơi ở chỗ nào, cũng không có thời gian rảnh rỗi để tìm kiếm, chỉ lo chạy trối chết, còn là loại chú ý được đầu thì không để ý được mông đấy.

Cảnh tượng Lôi Nghênh đánh người đàn ông thấp bé tơi bời làm cho những người khác ở đây thật sự cảm thấy quá mức bất đắc dĩ.

Ban đầu còn tưởng rằng sẽ có một trận tranh đấu, kết quả hoàn toàn biến thành đánh người.

Bạch Tiểu Thăng đã đi tới trước mặt tên đầu trọc và Troga, hai người này vẫn nghẹn họng nhìn trân trối về phía bên kia.

Một người quên mình đang khống chế người khác, một người quên mình đang bị người khác khống chế.

Tên đầu trọc phát hiện trước mặt có người chợt bị dọa giật mình, khi nhìn thấy rõ ràng là Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt hắn hoảng sợ biến sắc, vì quá khủng hoảng mà nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

- Anh, anh đừng tới đây, tôi… tôi, trong tay có thể có đồ đấy!

Vừa rồi tên đầu trọc nhìn thấy cảnh tượng Bạch Tiểu Thăng đạp bay đại ca nhà mình, đã biết được đây là người đàn ông mình không đối phó được.

Troga nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng thì ánh mắt vui mừng.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng cũng không định ra tay, trái lại rất bình tĩnh nhìn tên đầu trọc.

- Anh đừng tới đây!

Tên đầu trọc khống chế hai tay của Troga và lùi lại, lấy con dao vung vẩy ở gần cổ của Troga uy hiếp, lại nghe có một tiếng "bốp" nặng nề vang lên, hắn trợn mắt, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.

Phía sau, trong tay lão Roger mang theo một cái chảo rán đáy bằng, vừa khẩn trương nhìn tên đầu trọc, vừa vội hỏi thăm Troga:

- Con ơi, con có sao không, vừa rồi có bị thương không?

Troga giật mình nhìn lão Roger, không ngờ cuối cùng người cứu mình lại là ba mình, anh ta vội nói:

- Con không sao, không bị thương.

Lão Roger khẩn trương kiểm tra trên người anh ta một lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

Lão Roger xoay người lại thấy Bạch Tiểu Thăng đang nhìn mình, mới nói cảm ơn:

- Đúng là cám ơn các cậu đã chạy tới đúng lúc!

- Ba, các người quen nhau sao?

Troga tò mò hỏi.

Vừa rồi, anh ta thấy ba mình chào hỏi người bạn Trung Quốc này, trong lòng vẫn thấy kỳ lạ.

- Từng gặp mặt một lần.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Chúng ta đi vào trong nói chuyện đi, nói ở đây không tiện.

Phía sau, Lâm Vi Vi cũng đi tới sau lưng Bạch Tiểu Thăng.

- Đúng đúng, đi vào trong nói chuyện, đi vào trong nói chuyện.

Lão Roger vội vàng gật đầu nói.

- Mau mời vào trong.

Troga cũng nhiệt tình mời.

Lão Roger xoay mặt lại thấy tên đầu trọc bị mình đánh ngất xỉu nằm trên mặt đất, trên đầu của đối phương hình như hơi đỏ.

Lão Roger lập tức căng thẳng:

- Hắn không sao chứ?

Từ trước đến nay ông cụ chưa từng ra tay nặng như vậy, lần này cũng là Troga gặp nguy hiểm mới thật sự nóng mắt.

Bạch Tiểu Thăng xoay người liếc nhìn tên đầu trọc rồi mỉm cười quay đầu lại nói:

- Yên tâm đi, lần này ngài đánh không nhẹ nhưng không chết được.

- Thật à? Vậy kể hắn, không cần để ý tới.

Lão Roger nhìn tên đầu trọc trên mặt đất, bất chợt kéo Bạch Tiểu Thăng vào nhà.

Bên kia, Lôi Nghênh đã đánh cho người đàn ông thấp bé chạy trối chết, kêu rên cầu xin tha thứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận