Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2375: Đồng ý (2)

Đương nhiên, trải qua nhiều năm như vậy, lão Roger kiên trì không ngừng nghiên cứu hoàn thiện, coi như đã thật sự lý luận hóa, hệ thống hóa.

Do dụng tâm nhiều nên lão Roger tiện tay cũng sẽ viết viết vẽ ở các nơi, điều này đã thành quen.

- Không ngờ, cậu còn biết tới phương pháp phân tích này.

Lão Roger lẩm bẩm nói.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nói:

- Tôi cho rằng đó là phát minh vĩ đại hàng đầu, đủ để vợ và con trai của ngài cảm thấy được an ủi.

Những lời này không nói thì thôi, vừa nói, lão Roger bỗng nhiên rơm rớm nước mắt, khó có thể kìm chế.

Rất nhiều chuyện, ông đã giữ ở trong lòng quá lâu rồi.

Thời gian sẽ xóa nhà chút buồn bã, nhưng cũng sẽ làm một vài nỗi niệm càng nặng thêm.

Lão Roger thậm chí bắt đầu nức nở giống như một đứa trẻ, trong miệng lầm bầm về chuyện đã qua.

Ông luôn mơ tới những chuyện kia, lần nào ông cũng thấy rất đau đớn.

Lần này ông từ chối lời mời Bạch Tiểu Thăng, cũng phần nhiều là do có quá nhiều khúc mắc.

- Con trai của tôi là một thiên tài, mới mười tám tuổi đã một mình gánh vác một phương, nó vốn có có thể tương lai rộng mở, trở thành kỹ sư ưu tú nhất trẻ tuổi nhất trong ngành!

- Con trai của tôi rất tin tôi, rất sùng bái tôi, có người nghi ngờ phương pháp của tôi, nó liền tranh cãi với người ta không ngừng, muốn chứng minh phương pháp của tôi cho mọi người thấy.

- Ngày đó, vốn là ngày dự định dừng dự án để kiểm tra sửa chữa, nó nhân lúc kiểm tra đã hủy đi linh kiện trung tâm, lại không nghĩ đến bởi vì có cấp trên đột nhiên thị sát, dẫn đến máy móc sớm được hoạt động. Tôi nhớ, máy phát điện chính nổ mạnh, có rất nhiều người vì vậy mà chết đi. Trong đó, có cả con trai tôi!

- Vợ của tôi bởi vậy mà phát điên, tôi dồn tất cả sức lực ở chăm sóc bà ấy.

- Nhưng có một ngày tôi tìm được bà ấy ở bên bờ biển, bà ấy đứng ở trên vách núi rất cao, vẻ mặt vô cùng bình thản.

Ánh mắt lão Roger đờ đẫn, hình như đang nghĩ đến cảnh tượng lúc trước, cảnh tượng đã in sâu vào trong đầu ông, không có cách nào xóa bỏ được.

Làm cho ông liều mạng nghiên cứu ra thứ của mình, lại không dám đối mặt làm việc đó.

- Tôi nhớ vợ của tôi mỉm cười với tôi, không có bất kỳ thứ gì có thể ấm áp hơn thế.

- Tôi nhớ bà ấy nói với tôi, 'Anh yêu, em không trách anh, thật đấy. Anh là điều kiêu ngạo của em và con, con cũng sẽ không trách ngươi, bởi vì anh là người ba nó tự hào nhất. Bây giờ, em không thể đi tiếp với anh được nữa. Em mệt mỏi rồi, em muốn đi tìm con trai của chúng ta. Anh tiếp tục lý tưởng của anh cho đến khi hoàn thành nó. Một ngày nào đó, bọn em sẽ kiêu ngạo vì anh.'

- Sau đó, bà ấy lại nhảy xuống, rơi vào trong biển rộng, vĩnh viễn biến mất ở trong cuộc đời của tôi.

Lão Roger nói đến đây, hai tay ôm lấy mặt và khóc rống lên, bất lực giống như một đứa trẻ.

Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ ngồi cùng ông, anh chỉ muốn cho ông cụ đặt xuống tâm sự, lại không nghĩ đến câu chuyện buồn bã như vậy, trong lòng cũng vô cùng thổn thức.

- Rất nhiều năm sau, tôi một mình đến đây và nhặt được một đứa trẻ, nuôi nó lớn lên. Nó chính là Troga, một đứa trẻ thông minh, hiền lành, giống như thằng bé Joseph của tôi...

Máy hát được mở ra, lão Roger lại trút hết tâm sự.

Có đôi khi nói ra, trong lòng cũng vui vẻ, tự do.

Lão Roger lại cảm thấy thoải mái hơn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn tài liệu khắp phòng, nhìn những hình vẽ trên tấm bảng đen khẽ nói:

- Ngài Adrian, ngài không nên từ chối lời mời của tôi, ngài cần phải coi đây là một cơ hội để chứng minh phương pháp phân tích của ngài đã hoàn thiện, có thể chữa được trạm phát điện này! Tôi nghĩa, đây cũng là hy vọng của con trai và vợ ngài. Tên của ngài còn có lý luận của ngài cũng nên vang vọng thế giới này, vang lên vượt qua giới hạn của trời, chạy thẳng tới thiên đường, đi an ủi bọn họ!

Lời nói này làm cho lão Roger nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, môi run rẩy.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn ông với vẻ chắc chắn:

- Ở Trung Quốc chúng tôi có câu, 'Người mất đã mất, người sống vẫn phải sống tiếp”. Người qua đời đã rời đi, người sống cần phải cố gắng sống tốt mỗi ngày, như vậy, linh hồn rời đi mới có khả năng được bình an ở một thế giới khác. Còn nữa, ở trên thế gian này, chúng ta vẫn có chỗ đứng của mình, không phải sao?

Bạch Tiểu Thăng búng ngón tay một cái thật kêu.

Cuống họng Lão Roger chuyển động, giơ tay lên lau nước mắt:

- Tôi nghĩ là cậu đúng.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Thật ra tôi muốn nói riêng với ngài về chuyện ngài Troga.

Nghe được tên Troga, lão Roger lại có tinh thần.

Cho dù Troga không phải là con trai ruột của ông, nhưng nhiều năm như vậy, ông dành hết tình cảm cho anh ta, dù không phải là con ruột lại hơn hẳn con ruột.

Vì Troga, ông có thể làm mọi chuyện.

- Ngài Troga gặp rắc rối trong kinh doanh, ngài cũng thấy được, những người đòi nợ kia sẽ không từ bỏ ý định, cho dù chúng tôi đuổi được bọn họ đi một lần, cũng sẽ có lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Cho nên tôi nghĩ, thời gian tới các người tốt nhất đừng ở đây, cho dù không ra mặt giải quyết vấn đề trạm phát điện, cũng nên rời khỏi chỗ này. Tôi có chút quan hệ với Kustier, trong thời gian này sẽ nhờ bọn họ đứng ra giải quyết đám người kia.

- Ngoài ra, tôi muốn giúp ngài Troga mở lại kinh doanh của ngài ấy.

Bạch Tiểu Thăng qua doanh nhân Lever hói đầu biết được, bên này có không ít người yêu thích hương liệu ở Trung Quốc, anh có thể giúp được Troga.

Ngoài ra, Bạch Tiểu Thăng cũng thấy hứng thú với cuộc trao đổi này, mở thêm một công ty nữa cũng không tệ.

Có thể nói đây là cả hai cùng thắng.

Lão Roger nhìn Bạch Tiểu Thăng liên tục gật đầu.

Bây giờ ông đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.

Bạch Tiểu Thăng không chỉ khuyên mình, giúp mình giải trừ khúc mắc, đối mặt với đời người, còn giúp Troga giải quyết người đòi nợ, còn muốn mở lại kinh doanh, trước đây còn hai lần cứu Troga.

Lão Roger thật lòng cảm thấy bọn họ nợ Bạch Tiểu Thăng quá nhiều.

Lão Roger không có chướng ngại tâm lý cầm tay Bạch Tiểu Thăng, hoàn toàn nghiêm túc nói ra một câu:

- Có thể cậu đúng, tôi không nên lúc nào cũng trốn tránh! Tôi nên đứng ra, dùng phương pháp của tôi đi sửa trạm phát điện này, đồng thời dùng nó truyền tin, đây mới là con đường chính xác để không phụ vợ con tôi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười vỗ nhẹ vào mu bàn tay của ông cụ:

- Hoàn toàn tùy thuộc vào quyết định của ngài.

...

Trong phòng khách, Troga vẫn uống trà trò chuyện cùng Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Nhưng trò chuyện được một lát, bọn họ chợt nghe có những tiếng động kỳ lạ mơ hồ.

- Tiếng gì vậy.

Troga không khỏi ngoái đầu tìm kiếm, trong miệng lẩm bẩm:

- Tôi nghe giống như có tiếng khóc vậy.

Ánh mắt Lâm Vi Vi cũng nghi ngờ, nhìn Lôi Nghênh. Lôi Nghênh nhìn thẳng về phía phòng sách.

Lâm Vi Vi lập tức hiểu ý.

Lôi Nghênh lại nháy mắt với cô.

Chờ Troga quay đầu, vẻ mặt Lôi Nghênh đã trở lại bình thường, vừa uống cà phê vừa cười nói:

- Có lẽ là gió.

- Thật sao, tôi lớn lên ở đây, sao trước đây chưa từng nghe qua.

Troga thì thầm nói.

- Phòng này đã xây dựng không ít năm, có lẽ có chỗ nào biến chất, hoặc có khe hở cũng không chừng, có chút tiếng gió biến thành tiếng nức nở cũng là bình thường.

Lâm Vi Vi mỉm cười nói.

Troga chỉ đành phải gật đầu, nhưng quả nhiên lát sau âm thanh này đã không còn.

Troga cũng quên chuyện này, tiếp tục nói chuyện với hai người.

Không biết qua bao lâu, phòng sách bên kia truyền đến một tiếng cánh cửa chuyển động, Troga quay đầu, thấy ba mình và Bạch Tiểu Thăng đi ra.

So với trước khi đi vào, một già một trẻ có vẻ thân mật hơn nhiều.

Chỉ là sau khi hai người đi tới, Troga tò mò phát hiện mắt ba hơi đỏ, còn hơi sưng.

- Ba sao thế?

Troga ngạc nhiên nói.

Lão Roger khoát tay, mỉm cười nói:

- Không quan trọng. So sánh với những điều này, tôi muốn nói cho các ngươi biết là tôi đã nhận lời ngài Bạch Tiểu Thăng, đi chủ trì việc sửa chữa trạm phát điện thủy triều!

Troga kinh ngạc nhìn ba mình.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lại hưng phấn.

Không ngờ Bạch Tiểu Thăng chỉ tốn chưa tới một giờ đã làm cho lão Roger đổi ý.

Lão Roger đồng ý rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận