Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2378: Viện binh lần lượt tới (1)

Santos chỉ vào những cái tên kỹ sư trên điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng, ngây người thật lâu mới kinh ngạc nói:

- Những người này thật sự có thể tới à?

Ông ta cũng cảm giác không thể tin được.

Mỗi kỹ sư trên đó đều có danh hiệu không thể khinh thường. Bọn họ phân bố ở mười mấy đất nước phát triển trên khắp trên thế giới.

Muốn nói vì sửa một trạm phát điện thủy triều Kustier mà những người này đều cố ý chạy tới, ngay cả Santos cũng cảm thấy là "chuyện bé xé ra to".

Sợ rằng phía chính phủ mời cũng không mời được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười cho ra đáp án:

- Hai ba ngày nữa, có thể sẽ có người qua đây. Nhưng đến lúc đó lại phải làm phiền ngài Santos đổi Visa dài hạn cho bọn họ và giải quyết vấn đề ăn ngủ tiếp đón.

- Chuyện này thì không thành vấn đề!

Santos vội vàng bảo đảm.

Nếu như cấp trên biết tiêu mấy triệu này lại có thể làm ra đội hình lớn như vậy, không biết sẽ vui mừng thế nào.

Sau đó, tròng mắt Santos lóe lên, hỏi:

- Không biết ngài Roger mà ngài Bạch nhắc tới bây giờ đang ở đâu?

Bạch Tiểu Thăng luôn miệng nói là ngài Roger đưa ra lời mời nên những người này mới đến.

Santos cũng tò mò, rốt cuộc đó là vị đại thần này.

- Trước kia ông ấy ở trong thôn nhỏ gần trạm phát điện, đã giấu họ giấu tên mấy chục năm rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói thật.

Anh vừa nói vậy, Santos liền nhíu mày.

Người ẩn cư mấy chục năm, vậy năng lực nghiệp vụ và cả kiến thức tích lũy chẳng phải đã sớm mai một sao? Thật sự có thể gánh vác được trọng trách của kỹ sư trưởng không?

Nhưng có thể chỉ treo chức vụ thôi cũng được.

Có nhiều người trợ giúp giỏi như vậy cũng đủ rồi.

Santos thậm chí nghi ngờ, ngài Roger này cũng không có năng lực lớn như vậy, những kỹ sư trưởng kia đều do bản thân Bạch Tiểu Thăng mời tới...

Đương nhiên, ông ta sẽ chẳng quan tâm xem sự thật thế nào, chỉ cần có cách giải quyết là được.

Bạch Tiểu Thăng nói chuyện sơ qua tình hình cho Santos nghe xong liền đứng dậy tạm biệt rời đi.

Lần này, Santos tự mình tiễn anh đến ngoài cửa của chính quyền thành phố.

Bạch Tiểu Thăng đi ở trên đường, tìm danh tiếp của doanh nhân hương liệu Lever và gọi điện thoại.

Trên đường từ ngoài hải đảo về, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã nghe Bạch Tiểu Thăng nói về người này.

Lúc đó hai người đều không ở đó, cũng không biết người kia có dáng vẻ ra sao.

Thấy Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho đối phương, hai người đều nín thở tập trung tinh thần lắng nghe.

- Alo, ngài Lever sao?

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Chúng ta đã gặp mặt buổi sáng, ở nhà hàng 'Lam Hải' kia, ngài từng cho tôi một tấm danh thiếp. Đúng vậy, tôi chính là thương nhân Trung Quốc đó.

- Ngài Bạch cuối cùng đã muốn làm kinh doanh hương liệu rồi sao? Tôi cần một doanh nhân Trung Quốc cung cấp hàng hóa, chỉ cần ngài có thể cung cấp thật nhiều hàng có chất lượng tốt, vấn đề giá tiền cũng dễ thương lượng hơn!

Bên kia điện thoại, Lever cười ha hả nói.

Bạch Tiểu Thăng có thể chủ động gọi số điện thoại cho ông ta, cũng đủ khiến cho ông ta chờ mong.

- Thật ngại quá, ngài Lever.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tôi muốn làm không phải là cung cấp hàng hóa, tôi muốn mở một công ty hương liệu mới, muốn hợp tác với ngài, ngài thấy thế nào.

Những lời này, làm cho Lever ở bên kia điện thoại ngẩn người.

Xem ra, ông ta đã đánh giá thấp tham vọng của Bạch Tiểu Thăng.

- Cái này... Ngài Bạch, tôi cảm thấy ngài làm người cung cấp hàng hóa sẽ có ích cho cả hai chúng ta hơn, tùy tiện bước vào lĩnh vực chưa biết, còn là ở nơi đất khách quê người, đây cũng không phải là cách làm việc của một doanh nhân trưởng thành nên có đâu.

Lever uyển chuyển khuyên nhủ.

Chính là ngầm có ý từ chối.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Ngài Lever, cho nên tôi liên hệ với ngài là bởi vì sau khi tôi đến Kustier, ngài là người đầu tiên nói chuyện kinh doanh này với tôi, hơn nữa tôi cũng cảm thấy ngài là một bạn hợp tác rất tốt.

- Thật ra, tôi hoàn toàn có thể làm một mình!

- Tôi có thể nhận được hàng hóa tốt nhất ở Trung Quốc, tôi có thể sử dụng đường biển, đường không để chuyển hàng hóa đến Kustier, về xuất nhập cảnh hai bên đều thuận tiện hơn bất kỳ ai.

Giọng điệu Bạch Tiểu Thăng bình thản, nói lại vô cùng tự tin.

- Ngài Lever, tôi coi trọng chỉ là con đường của ngài bây giờ, nếu như tôi bằng lòng, hoàn toàn có thể đập tiền gây dựng bố cục. Nếu như ngài không tin có thể cúp máy, cứ coi như tôi cuồng vọng mới nói như vậy. Nhưng về sau chúng ta rất có khả năng sẽ gặp nhau ở trên thương trường.

Lời nói thẳng thắn thành khẩn lại đầy uy hiếp, đây chính là cách nói chuyện của Bạch Tiểu Thăng.

Bên kia điện thoại, Lever im lặng một lát, cuối cùng cười gượng.

- Thật sự không hổ danh là giám đốc điều hành của tập đoàn Chấn Bắc ở khu Đại Trung Hoa, ngài Bạch tính toán đúng là sắc bén.

Lời này vừa nói ra, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng hơi kinh ngạc.

- Hóa ra ngài Lever biết thân phận của tôi.

- Ngài đừng hiểu nhầm, trước đó tôi chỉ cảm thấy nhìn ngài quen mắt, sau khi trở về lật tài liệu mới biết được, hóa ra ngài là một nhân vật lớn.

Lever vội vàng cười giải thích:

- Cho dù ngài không gọi tới, chậm nhất là sáng mai tôi cũng sẽ liên hệ với ngài.

Lời này có mấy phần thật, mấy phần giả, vậy không thể nào phán đoán được.

Doanh nhân khôn khéo giống như Lever, cho dù trực tiếp gặp mặt cũng rất khó bị nhìn thấu tâm tư.

Cho dù là với trình độ của Bạch Tiểu Thăng, sợ rằng cũng khó tránh khỏi sẽ nhìn nhầm.

Nhưng nếu lúc này đã làm rõ, Bạch Tiểu Thăng cũng càng trực tiếp hơn:

- Vậy không biết ý của ngài Lever thế nào?

Lever vội nói:

- Cá nhân tôi thật ra rất sẵn lòng hợp tác với ngài Bạch, nhưng tôi nói với ngài là trước mắt nắm giữ 90% thị trường hương liệu bên này, thật ra ít nhiều cũng có chút mạnh miệng. Không phải là một mình tôi, tôi chỉ tập trung một nhóm doanh nhân, mọi người hợp tác, tôi ra mặt mà thôi. Nếu ngài thật sự muốn hợp tác với chúng tôi, chúng ta gặp mặt trò chuyện một chút được không?

- Có thể. Ngài cứ nói cho tôi biết thời gian và địa điểm, đến lúc đó tôi sẽ dẫn một người bạn qua.

Bạch Tiểu Thăng đồng ý.

Anh cũng muốn nhân cơ hội này, dẫn Troga đi.

- Được, được, lại vào tối ngày mốt đi, ngài thấy thế nào? Tôi sẽ tổ chức một tiệc tối, ngài qua gặp mặt mọi người.

Lever dò hỏi.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát mới nói:

- Tôi sẽ sớm thương lượng với ngài Santos, bảo đảm khi đó không có an bài gì.

Nghe được tên của Santos, Bạch Tiểu Thăng rõ ràng phát hiện Lever ở bên kia điện thoại hình như đang nuốt nước bọt, hình như rất giật mình.

Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ cười.

Anh chính là đang mượn danh tiếng của Santos tới rung cây dọa khỉ, tránh cho đến lúc đó những người này không biết điều, tự gây phiền toái.

Chuyện này càng thuận lợi càng tốt, Bạch Tiểu Thăng không muốn xảy ra quá nhiều biến cố ở chỗ này.

- Chờ xác định được địa điểm, tôi sẽ gửi địa chỉ cho ngài, đến lúc đó xin được chờ ngài tới chơi.

Lever khách sáo nói với Bạch Tiểu Thăng.

Chuyện này xem như đã xong, hai bên trò chuyện xong liền cúp máy.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở bên cạnh nghe, chờ Bạch Tiểu Thăng cất điện thoại mới hỏi một vài tình hình.

Thấy trời đã tối, Bạch Tiểu Thăng nói:

- Chúng ta tìm chỗ ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện, sau đó trở về cố gắng ngủ một giấc, ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi rồi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh gật đầu đồng ý.

Ba người tìm chỗ ăn cơm tối, nói chuyện.

Ăn cơm xong, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng hiểu sơ qua tình hình, ba người lại lên đường chạy tới một khách sạn năm sao của Lales.

Phil và Molia cũng ở đó, phòng đã được đặt theo danh nghĩa của tập đoàn.

Đến khách sạn, ba người Bạch Tiểu Thăng tách ra mỗi người một ngả, quay về phòng của mình.

Sau đó, Phil, Molia nghe tiếng đã chạy đến chỗ của Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ đều rất tò mò, không biết Bạch Tiểu Thăng làm thế nào tìm được người chủ trì sửa chữa công trình trạm thuỷ điện, vẫn muốn hỏi thăm cẩn thận.

Bạch Tiểu Thăng nói tóm tắt vài câu, xem như qua cửa.

Phil không hài lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận