Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 239: Ông nói ký, thì ký sao? !



- Bạch, tôi không biết cậu đang nói cái gì!

Ron nhíu mày, trên mặt có chút không vui vẻ.

Lại dám múa rìu qua mắt thợ?

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn hắn, trên mặt mang ý cười nhợt nhạt.

- Kiểm tra đến ký chủ nhu cầu, hệ thống công năng phụ trợ thứ ba mở ra, hệ thống phân tích vẻ mặt khởi động.

- Bắt đầu phân tích trạng thái của khuôn mặt...

- Bắt đầu phân tích hành động tay và chân...

Ron đúng là tên đối thủ đáng sợ, hắn hiểu được phân tích lòng người khác, lại hiểu được che giấu chính mình.

Không nói quá chút nào, coi như chuyên gia đàm phán đến cũng chưa chắc chiếm được lợi.

Tuy nhiên, cũng phải xem là so với ai.

Trước mắt, Ron đối mặt chính là Bạch Tiểu Thăng, là hệ thống phụ trợ của Bạch Tiểu Thăng.

- Theo tôi được biết, công ty Kesson đã đứng trước vấn đề tài vụ nghiêm trọng, mặc dù các người cố gắng che giấu, tuy nhiên một chút số liệu, là không che giấu được. Tỉ như nói...

Bạch Tiểu Thăng hạ giọng, cùng Ron nói một chút số lượng.

- Phương diện này ông là người trong nghề, tôi nói những thứ này, ông hiểu chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Ron mí mắt có chút run bỗng nhúc nhích, nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường.

- Cái này không thể nói rõ cái gì!

Ron bình tĩnh nói.

- Con ngươi co vào năm phần trăm, lông mày nâng lên ba phần trăm, động tác tay là do kinh ngạc.

Hồng Liên phân tích.

- Phán đoán cảm xúc là kinh hoảng, kinh ngạc, hoài nghi.

Lại dám diễn xiếc!

Bạch Tiểu Thăng ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn xem hắn.

Hắn đang phân tích Ron, Ron cũng đang phân tích hắn, phân tích kết quả, để Ron cảm giác càng thêm bất an.

Bạch Tiểu Thăng rõ ràng mang có tự tin, trào phúng cảm xúc.

- Còn có những số liệu thống kê kia, hắn làm sao làm đến!

Ron căng thẳng trong lòng, hắn biết đó là đại biểu cái gì.

Chẳng lẽ nói, trung kinh truyền thông cũng đang điều tra chúng ta, bọn hắn ủy thác bộ phận điều tra thương nghiệp nào ư!

Ron bất an.

- Bạch, cậu...

Ron vừa mới mở miệng.

Cửa phòng họp bị nhẹ nhàng gõ vang, sau đó, nữ nhân viên đưa tới hai chén trà.

Lúc cô nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng thìnở nụ cười, thời điểm nhìn thấy Ron lại giật mình.

Đây không phải là cái người kia tới rất nhiều lần, để công ty để Tống tổng đều vô cùng đau đầu hay sao? !

Tại sao hắn lại đến rồi!

Còn cùng với Bạch Tiểu Thăng một chỗ nói chuyện phiếm...

Nhìn tên béo này mặt ngoài trấn định, nhưng mà lúc bưng chén trà, nước trà không ngừng lắc lư.

Tay run!

Nữ nhân viên lại liếc mắt, Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh như không hề bận tâm, quả thực bội phục.

Hắn làm gì người nước ngoài này? Làm cho người ta sợ hãi như thế!

Nữ nhân viên không nhịn được âm thầm dựng ngón tay cái lên cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Nữ nhân viên nhỏ giọng lui ra ngoài.

- Ngài Ron, ông biết vì cái gì tôi cùng ông nói những thứ kia không, tiến vào Châu u phải có kế hoạch phải không?

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng hỏi.

Vì cái gì?

Ron chau mày, đôi mắt hiện lên một tia kinh dị.

- Khi đó ông không phải là ám chỉ tôi hay sao, ông muốn nói cho tôi, các người có kế hoạch chu đáo chặt chẽ, phát triển thị trường... Trợ giúp Kesson!

Ron không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.

Bạch Tiểu Thăng im lăng giữ kín như bưng gật đầu, mỉm cười nhìn xem hắn.

Trong lòng cười to.

Xem ra, lực lượng trí tuệ ở bên ngoài đều là vô cùng cường đại.

Ron nghiêm túc nhìn xem biểu lộ của Bạch Tiểu Thăng, phỏng đoán Bạch Tiểu Thăng lời này thật hay giả.

Ánh mắt hắn vừa liếc tới.

Hồng Liên lập tức phân tích.

- Con ngươi giảm bớt hai phần trăm, vành môi nắm chặt bốn phần trăm điểm năm, dưới bờ vai chìm ba phần trăm... Kết quả phân tích, tâm tình đối phương đang chuyên chú, hoài nghi, tìm kiếm.

Bạch Tiểu Thăng lúc này cười to.

- Ron, Ron! Ông vẫn là chưa tin tôi sao, cũng tốt, đã như vậy, tôi cảm thấy hợp tác giữa chúng ta cũng không có gì có thể nói, ông về Châu u đi!

Bạch Tiểu Thăng câu nói sau cùng, sầm mặt lại, đứng người lên.

Ron giật mình.

- Cậu nói cái gì, không hợp tác? Cái này tại sao có thể... Tôi nói là, cậu có quyền gì làm quyết định này!

Ron khẩn trương nói.

Có cái quyền gì?

- Tôi là tân nhiệm phó tổng giám đốc trung kinh truyền thông, cái quyền hạn này có đủ hay không? !

Bạch Tiểu Thăng cúi người nhìn xem Ron.

- Không sợ nói cho ông, tôi là người do tập đoàn phái tới trung kinh truyền thông, ta là phó tổng giám đốc, so với giám đốc Tống Trường Không, nói chuyện đều chắc hơn nhiều!

- Ông là người nước ngoài, cùng chúng tôi ở chỗ này tranh luận, tốn quá nhiều thời gian của chúng tôi. Tập đoàn chúng tôi cảm thấy, các ông không có thành ý, mà chúng tôi vì cái gì hợp tác với các ông, chúng tôi hoàn toàn có thể cùng công ty khác hợp tác!

Bạch Tiểu Thăng một câu, Ron sắc mặt cũng thay đổi.

Nếu như đối thủ cùng trung kinh truyền thông hợp tác , theo như Bạch Tiểu Thăng dự đoán khai thác thị trường, Kesson càng tràn ngập nguy hiểm!

Ron bờ môi đều đang phát run.

- Được rồi, Bạch, cậu đừng xúc động, việc hợp tác này chúng tôi ký, lập tức liền có thể xử lý!

Ron khuất phục.

- Trễ rồi!

Bạch Tiểu Thăng trừng mắt.

Dọa Ron nhảy một cái.

- Sớm làm gì đi, hả? Tôi mà không ra tay, ông làm sao không vui vẻ đáp ứng như vậy! Hiện tại tập đoàn phái tôi tới, chính là để cho tôi cùng các ông ngả bài, các ông muốn hợp tác liền không giữ quy tắc, các ông cho là mình là ai?

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh.

Vẻ mặt này để Ron cảm thấy kinh dị.

- Bạch, Bạch, chúng ta không là bạn bè sao, cậu không muốn như vậy...

Ron run giọng nói.

- Đúng rồi. Chúng ta là bạn bè.

Bạch Tiểu Thăng ngữ khí dừng một chút, nhìn xem Ron cười nói.

- Tuy nhiên, người Trung Quốc chúng tôi coi trọng có qua có lại, biết là ý gì sao, bạn bè mang quà tới cửa, chúng tôi sẽ không để cho bạn bè ăn thiệt thòi, nhưng là ông nếu tới ngạo mạn vô lễ, liền ăn mang cầm, chờ các ông chỉ sợ chỉ có súng săn.

- Súng... săn?

- Bạn bè tới có rượu ngon, nếu là kia lang sói đến đấy, nghênh đón nó có súng săn!

Bạch Tiểu Thăng khinh thường nói.

- Các ông đến nước chúng tôi buôn bán, về sau nên học thêm chút, biết sao! Trình độ văn hóa quá thấp!

Ron khúm núm, trong nháy mắt minh bạch.

Bạch Tiểu Thăng là muốn hắn nhường chút lợi ích!

Rồi sao?

Không cho, hợp tác liền đàm phán không thành!

Ron miệng đầy đắng chát.

Sớm biết thì lần trước đến hắn liền đạt thành hợp tác. Lần lượt chiếm được tiện nghi, để hắn càng thêm tham lam và quên hết tất cả, coi là người chỗ này quá gà mờ.

Không nghĩ tới, lần này gặp sói, vẫn là chỉ chiến lang.

Trong hành lang, Tống Trường Không mặc u phục giày da, nhanh chân mà tới.

Bên trái hắn là trợ lý, hai vị chuyên gia đàm phán hợp đồng.

Bên phải hắn là ba vị phiên dịch, giỏi Anh ngữ, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha tám loại ngoại ngữ.

Phía sau hắn là tổng thanh tra các phòng, sau nữa là các quản lý.

Toàn bộ đội ngũ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, tựa như đánh trận.

- Lần này, tôi nhất định phải bắt được công ty Kesson, cho nên không tiếc để cho độ năm phần trăm trong lợi nhuận!

Tống Trường Không quyết tâm , vừa đi vừa nói chuyện với chuyên gia đàm phán bên cạnh.

Chờ đến hành lang phòng họp, Tống Trường Không xa xa liền thấy Lâm Bắc Thần, tên này đang đứng ở ngoài cửa xem gì đó.

Lâm Bắc Thần nhìn thấy thế này, tranh thủ thời gian muốn chui vào trong phòng họp.

- Cậu đứng lại đó cho tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận