Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2394: Anh điên rồi! (1)

Trước mắt bao nhiêu người, “Miếng Cháy” lại chạy đi chật vật như vậy tìm nhà vệ sinh, cảnh tượng như vậy dẫn đến bầu không khí của tất cả mọi người ở đó đều trở nên kỳ lạ, lạnh tới cực điểm.

Sau một hồi im lặng, tổng giám đốc công ty Lam GO kia mới lấy lại tinh thần, ở trước mặt người bên chính quyền, truyền thông và các vị quý khách, ông ta cố khống chế cảm xúc, còn cố nặn ra một nụ cười nhìn mọi người.

- Mọi người... vậy... còn ai muốn đi nhà vệ sinh nữa không?!

Mọi người ở đây vội vàng liên tục lắc đầu.

- Công ty Oklahoma, các anh còn có thể tiếp tục tham gia buổi đấu thầu tiếp theo không?

Vị tổng giám đốc công ty Lam GO kia nhìn Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Mọi người cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Công ty Oklahoma là sản nghiệp của gia tộc Auston, Bạch Tiểu Thăng và “Miếng Cháy” cùng tới, là đại diện cho công ty Oklahoma tới tham gia buổi đấu thầu này, tất nhiên bị cho là một trong những người đấu thầu của Oklahoma.

Lúc này, “Miếng Cháy” xảy ra tình trạng như vậy, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới đấu thầu, cho nên vị tổng giám đốc kia hỏi thăm xem Bạch Tiểu Thăng có quyền đại biểu “Miếng Cháy”, tiếp tục tham dự hay không.

- Có thể tham gia, tôi không có vấn đề gì.

Bạch Tiểu Thăng bình thản tự nhiên cao giọng nói, kéo bản sao giá đấu thầu đặt bên phía “Miếng Cháy” đến trước người mình.

Thật ra, cho dù “Miếng Cháy” không xảy ra chuyện, Bạch Tiểu Thăng cũng muốn can thiệp vào chuyện này.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của “Miếng Cháy” như vậy sợ là không về ngay được...

Điện thoại của “Miếng Cháy” đè trên sách giá đấu thầu được Bạch Tiểu Thăng cầm đặt lại chỗ cũ.

Vị tổng giám đốc công ty Lam GO kia thấy thế liền gật đầu, mỉm cười nhìn mọi người xung quanh nói:

- Vậy chúng ta tiếp tục, vừa rồi chúng tôi nói đến chỗ nào rồi...

Bạch Tiểu Thăng cúi đầu mở sách đấu thầu và lật xem nhanh như gió, mỗi trang chỉ dừng lại mấy giây ngắn ngủi.

Anh đang nhớ nội dung bên trong.

“Miếng Cháy” nói qua về bản đấu thầu này, thật ra đây chỉ là thứ công ty Lam GO cung cấp cho bọn họ, xem như một phần đạo cụ.

Nhưng cho dù là đạo cụ, trong đó vẫn có một ít nội dung quan trọng cũng phải nhớ kỹ mới có thể diễn thật hơn.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên không biết phận nào cần dùng tới nên dứt khoát đọc thuộc lòng tất cả.

Nếu là người bình thường, muốn nhớ cả quyển sách đấu thầu trong thời gian ngắn như vậy, đây căn bản là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.

Nhưng đối với Bạch Tiểu Thăng lại dễ dàng.

Hồng Liên sẽ quét nội dung Bạch Tiểu Thăng xem qua vào trong đầu anh và lập tức có thể dùng được. Chỉ có điều làm vậy sẽ tốn nhiều sức lực của Bạch Tiểu Thăng.

Trên bục, vị tổng giám đốc Công ty Lam GO kia hùng hồn phân trần, chỉ riêng "Chào mừng, triển vọng, chờ mong" đã nói đủ nửa giờ.

Trong thời gian đó, Bạch Tiểu Thăng ở phía dưới đã tiêu hóa gần hết sách đấu thầu.

Cuối cùng, vị tổng giám đốc công ty Lam GO kia mỉm cười, nói tiếp:

- Hôm nay điều làm cho chúng tôi cao hứng nhất thật ra là có khách quý bên phía chính quyền Moglan chúng ta tham dự, còn có bạn bè trong giới truyền thông cũng trình diện, ban đầu tôi hi vọng bọn họ có thể tới diễn thuyết với mọi người, nhưng các vị quý khách đều hi vọng chỉ làm một người dự thính, vậy chúng ta sẽ tôn trọng ý kiến của bọn họ.

- Bây giờ, buổi đấu thầu của chúng ta lại bắt đầu.

Dưới đài, Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn thời gian và nhìn ra cửa.

Ban đầu, anh còn tưởng “Miếng Cháy” sẽ trở về, dù sao bị tiêu chảy có thể rất lâu, cũng có thể khỏi nhanh.

Nhưng bây giờ xem ra đã qua nửa giờ mà “Miếng Cháy” còn chưa xuất hiện.

Tình hình anh ta ở bên kia chắc hẳn rất nghiêm trọng...

...

Vào giờ phút này, trong WC ở góc một hành lang, “Miếng Cháy” vẫn đang cố gắng giãy giụa.

Ban đầu anh ta đã đứng dậy, thậm chí từng đi ra ngoài, nhưng đi được mấy bước liền trở lại, đã hai ba lần như vậy cuối cùng càng giống như sinh ra ở trên bồn cầu.

Cảm giác trong bụng quặn đau làm mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau xuất hiện trên trán anh ta.

Cũng may phòng vệ sinh này chuyên dành cho quý khách sử dụng, nhân viên không có quyền dùng, nếu không chỉ riêng nghe được tiếng anh ta đau khổ rặn thôi cũng sẽ bị dọa mất.

- Khốn kiếp, đây là cách... điều chế đáng chết gì vậy, thế này mà giảm béo ngược lại còn thích hợp... chuyên gia Moglan đáng chết...

Một tay “Miếng Cháy” chống vào bức tường, vẻ mặt vặn vẹo, trong miệng mắng chửi.

Bụng hình như lại đỡ hơn một chút:

“Miếng Cháy” thò tay lấy giấy vệ sinh, lại chộp hụt.

Anh ta biến sắc và xoay mặt nhìn sang, phát hiện tất cả giấy vệ sinh đã bị mình dùng sạch.

“Miếng Cháy” vội vàng tìm điện thoại di động của mình, kết quả sờ khắp người cũng không thấy, sắc mặt càng trắng hơn.

Nghĩ tới mình bị giày vò trong phòng vệ sinh một lúc lâu cũng không ai tới, trong đầu “Miếng Cháy” oong một tiếng. Khi anh ta muốn hô lên cầu cứu lại cảm thấy trong bụng cuồn cuộn như băng sụp sóng thần, phát ra âm thanh chẳng khác nào sài lang hổ báo.

Rơi vào đường cùng, anh ta chỉ có thể nhăn nhó, tiếp tục đi ngoài.

...

Phòng họp bên kia đã mở ra quy trình đấu thầu đặc biệt náo nhiệt, từng nhà nối tiếp nhau báo giá, đưa ra điều kiện thích hợp.

Nhưng những người này đều bắt đầu từ một giá cực cao, chậm rãi xuống hạ giá xuống, giá giảm xuống cũng không nhiều, tạo dựng cho người ta cảm giác giá thị trường của Moglan cũng chỉ có vậy.

Rất nhanh đã tới lượt công ty Oklahoma báo giá.

Bạch Tiểu Thăng báo ra giá theo nội dung của sách đấu thầu, thoáng cái đã bị người khác ép xuống.

Điều này nằm trong dự đoán, Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh, kiên trì chờ đợi.

Những quý khách quay người nhìn cảnh tượng náo nhiệt này và liên tục gật đầu, châu đầu ghé tai khẽ nói chuyện với nhau.

Những người này là người trong giới chính trị và truyền thông của Moglan sao?

Bạch Tiểu Thăng thấy trong cả quá trình, điểm quan tâm của tổng giám đốc, phó tổng giám đốc công ty Lam GO trên đài đều tập trung ở trên người những người đó thì ánh mắt không khỏi lóe lên.

Xem ra, buổi đấu thầu hôm nay không thể xảy ra sai lầm chứ...

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng cũng âm thầm lên kế hoạch.

Cuối cùng, đến phiên ba người "Đặc biệt" kia đấu thầu.

“Miếng Cháy” từng nói qua, bọn họ mới là nhân vật chính của ngày hôm nay, vậy chỉ tiêu đấu thầu cuối cùng sẽ rơi vào một trong ba nhà bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng cũng trọng điểm để ý bọn họ.

Ba người kia liên tiếp ép giá, sau khi người cuối cùng ra giá, tất cả mọi người ở đó đều không nói nữa.

Một ít người là “diễn viên lão làng” nhiều lần tham gia buổi đấu thầu như vậy còn liên tục lắc đầu, tỏ vẻ với giá tiền này thì không có cách nào giảm xuống nữa.

Thật ra Bạch Tiểu Thăng từng tính toán qua, giá tiền này cuối cùng vẫn tồn tại khả năng giảm giá rất lớn.

Nhưng bọn họ muốn tạo dựng một biểu hiện giả là quá cao, dẫn đến bị đánh giá cao là bình thường.

Cho dù người bên ngoài không phải là kẻ ngốc, nhưng chỉ cần làm một vài công tác dư luận lại có thể lừa dối được.

Hơn nữa người bình thường cũng không quan tâm tới những chuyện này.

Cho dù có báo chuyện này lên tổng bộ, có tình nghi giá cao hơn so với thị trường tương tự ở u Á cũng sẽ nhận được phản bác: thị trường nguyên vật liệu u Mỹ tính cả giá thuế quan, vận tải và các loại chi phí khác, đến Moglan sẽ chỉ càng cao hơn.

Nhưng thật ra, phía sau chuyện này có không gian thao tác rất lớn.

Bạch Tiểu Thăng có thể thuận miệng nói ra mấy chục thủ đoạn phương pháp.

- Bọn họ làm như vậy để đào đi tài sản của tập đoàn à?

Bạch Tiểu Thăng híp mắt lại, trong lòng thầm nghĩ.

- Các vị còn ai đấu thầu nữa không? Nếu không có, vậy chính là ngài đây...

Trên đài, ngài Abt Phó tổng giám đốc công ty Lam GO muốn đưa ra quyết định.

Trình tự tiến hành đến bây giờ đều “thuận lợi” giống như mọi khi.

Lúc này các khách quý tới tham dự cũng rất hài lòng, có thể nói là viên mãn.

Người đấu thầu ở đây đều ở lắc đầu, bắt đầu thu dọn đồ và chuẩn bị kết thúc.

Đúng lúc này, một giọng nói không phù hợp vang lên:

- Công ty Oklahoma chúng ta còn có thể giảm giá xuống một ít nữa.

Những lời này làm cho mọi người ở đây sửng sốt, tất cả đều không thể tin nổi quay đầu nhìn về phía người lên tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận