Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2398: Bạch Tiểu Thăng an bài (1)

Ở trước mặt "Miếng Cháy", Bạch Tiểu Thăng cũng không nói gì thêm với lão Zat, chỉ nói sau này ngài Auston sẽ liên hệ với bên này, đến lúc đó tiến thêm một bước đàm phán giao lưu về công việc "Hợp tác".

Lão Zat liên tục gật đầu, thật ra ông ta cũng không có thời gian ngồi xuống chậm rãi trò chuyện về chuyện này.

Phòng khách quý bên kia còn có một đám nhân vật lớn đang ngồi, ông ta cũng cần được nhanh chóng về tiếp đón.

- Không biết ngài đây xưng hô thế nào?

Lão Zat cố ý hỏi thăm tên của Bạch Tiểu Thăng.

Trợ lý Hoa Kiều này của Auston rất không tầm thường, làm cho ông ta phải nhìn với cặp mắt khác.

- Ngài có thể gọi tôi là Lâm Thăng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói:

- Hoặc gọi tôi là 'Lâm' cũng được.

Đây là một tên giả Bạch Tiểu Thăng đã dùng qua trước đây.

“Miếng Cháy" không nhịn được liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, anh ta tất nhiên biết tên họ của Bạch Tiểu Thăng.

Vì sao lại phải đổi tên ở trước mặt lão Zat?

- Lâm.

Lão Zat gật đầu, cứng rắn lặp lại từ này.

Đám người bọn họ dường như rất khó nhớ tên Trung Quốc, hơn nửa là do vấn đề phát âm.

Nhưng muốn ghi nhớ một từ này, thật ra cũng không tốn sức lắm.

- Tốt như vậy đi, Lâm, bây giờ tôi có thể đồng ý với đề nghị hợp tác của ngài Auston các người. Nhưng điều đầu tiên là các người phải thực hiện công tác bảo mật, không thể để lộ ra bất kỳ tin tức nào! Đây là điều kiện trước nhất!

Lão Zat nghiêm túc nhấn mạnh:

- Tin tức tiết lộ dù chỉ một chút tôi cũng sẽ mang tới rắc rối cực lớn cho chúng tôi, cũng sẽ là trí mạng… đối với cả gia tộc Auston!

Lão Zat càng nhấn mạnh ba chữ cuối cùng với ẩn ý sâu xa.

Đây đã coi như là ngầm uy hiếp.

“Miếng Cháy” lập tức khẩn trương, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt:

- Ngài Zat không cần quan tâm tới điểm này, chúng ta cũng là vì thu được lợi ích lâu dài, ánh mắt sẽ không nông cạn như vậy. Tất cả đều sẽ xử trí thỏa đáng.

Thấy Bạch Tiểu Thăng nói hoàn toàn tự tin, nghĩ đến Auston là người tâm cơ thâm trầm như vậy tất nhiên sẽ lo lắng chu đáo.

Lão Zat lập tức gật đầu:

- Vậy là tốt rồi!

Sau đó, lão Zat vỗ đùi đứng lên:

- Bây giờ tôi tương đối bận rộn, tôi không giữ các người lại nữa. Sau khi trở về, mời ngài Auston mau chóng liên hệ với chúng tôi!

Bạch Tiểu Thăng và "Miếng Cháy" cũng đứng lên.

- Như vậy, chúng tôi xin phép đi trước, ngài Zat.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lão Zat gật đầu.

Hai bên ra cửa, tới cửa phòng nghỉ ngơi mỗi người lại đi một ngả.

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo "Miếng Cháy" trực tiếp rời đi.

Lão Zat nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt lúc sáng lúc tắt.

Bất kể tốt hay xấu thì chuyện này cuối cùng đã có một cách giải quyết.

Mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của hai người này, lão Zat mới xoay người đi về phía phòng khách quý.

Nửa đường, Abt chạy tới, nói bên kia đã xử lý thỏa đáng vấn đề của những người khác.

Abt làm việc, lão Zat vẫn yên tâm, lập tức thở hắt ra một hơi, dẫn theo anh ta cùng đi qua phòng khách quý.

...

Bạch Tiểu Thăng và "Miếng Cháy" một đường đi ra ngoài.

Khi đến đại sảnh, “Miếng Cháy” mới chợt nhớ còn có Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, vội nói:

- Chúng ta còn chưa gọi hai người của anh đi theo...

- Không cần, bọn họ đã sớm đi rồi, tôi có việc căn dặn bọn họ đi làm.

Bạch Tiểu Thăng thuận miệng trả lời.

“Miếng Cháy” ngẩn người rồi gật đầu.

Sau đó, anh ta lại cảm thấy không đúng, dù không cần gọi hai vị kia nhưng tùy tùng của mình vẫn ở trong phòng nghỉ.

Bạch Tiểu Thăng hình như đoán được "Miếng Cháy" muốn nói gì, lại nói:

- Tôi cũng đã nhờ người đánh tiếng với tài xế và trợ lý của anh, bọn họ đã đi vào trong xe chờ chúng ta rồi.

Lúc này “Miếng Cháy” mới "A" một tiếng, luôn miệng nói:

- Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo! Anh thu xếp lúc nào thế, lúc tôi đi nhà vệ sinh à?

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, nhìn anh ta cười hỏi:

- Bây giờ còn đau bụng không?

“Miếng Cháy” sờ bụng dưới, lẩm bẩm nói:

- Lúc đi ra vừa kiệt sức lại vừa đau, xảy ra chuyện lớn như vậy làm tôi sợ đến mức quên hết những chuyện khác, vừa rồi anh không nói tôi cũng quên mất. Nhưng bây giờ anh nhắc tới, tôi hình như… lại có chút cảm giác...

Bạch Tiểu Thăng đúng là vừa bực mình lại vừa buồn cười, người này còn bị dọa cho quên được à.

- Vậy anh nhịn đi.

Nói một hồi, hai người ra khỏi đại sảnh của tòa nhà lớn này, theo dấu hiệu chỉ dẫn để đi thẳng đến bãi đỗ xe.

Thật ra cũng có thể gọi điện thoại gọi bọn họ lái xe tới, nhưng Bạch Tiểu Thăng không làm thế.

“Miếng Cháy” hình như cũng không có tâm tư này.

Đợi đến khi xung quanh không có người, “Miếng Cháy” đi tới gần liên tục hỏi nhỏ Bạch Tiểu Thăng.

- Đúng rồi, không phải anh tên là gọi Bạch sao, sao lại nói với ngài Zat tên 'Lâm' gì đó, anh có suy nghĩ gì vậy?

- Chú tôi thật sự đã sớm có sự sắp xếp cho ngày hôm nay, cho nên mới bảo anh tới à?

- Anh thật sự chỉ đơn giản là bạn của chú tôi thôi sao?

...

Người này thật sự rất tò mò, câu hỏi đặt ra một đống.

- Anh có thắc mắc, đi hỏi chú anh là được mà.

Bạch Tiểu Thăng nói tóm lại, còn nghiêm túc hỏi ngược một câu:

- Anh muốn biết nhiều như vậy, biết rồi liệu anh còn vui vẻ nữa sao?

“Miếng Cháy” bị vấn đề này làm cho chợt dừng dựng, chớp chớp mắt nghiêm túc suy nghĩ một lát mới nói:

- Cũng đúng, biết rồi... Hình như không có lợi ích gì cho tôi cả.

Bạch Tiểu Thăng không đợi anh ta đã đi trước một đoạn xa.

“Miếng Cháy” lấy lại tinh thần, nhanh chân đuổi theo và nói với vẻ rộng rãi:

- Tôi cảm thấy anh nói đúng, những chuyện kia liên quan gì đến tôi chứ.

Bạch Tiểu Thăng cười mà không nói.

Tên mập này thật ra cũng là một người thông minh.

Cuối cùng, hai người tìm được chiếc xe của "Miếng Cháy", bọn họ ngồi vào và cùng rời đi.

Tiếp theo Bạch Tiểu Thăng giao vấn đề ăn ngủ cho "Miếng Cháy" xử lý.

“Miếng Cháy” không ngờ có một biệt thự ở gần đây có thể dùng.

Trên xe, Bạch Tiểu Thăng nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu suy tính hết mọi chuyện.

Lúc đó ở phòng họp công ty Lam GO, anh dùng điện thoại liên lạc với rất nhiều người, có Auston, có Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh...

Còn có Ôn Ngôn.

Bộ giám sát trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc nổi tiếng trong cả hệ thống tập đoàn, , có thể nói chỗ nào cũng nhúng tay vào, điều tra kỹ càng, tỉ mỉ kín đáo.

Nhưng ở khu Châu Á, bởi vì nguyên nhân đặc biệt nên cảm giác tồn tại của bọn họ gần như không có.

Ngoài ra, ở Bộ sự nghiệp thứ sáu Đại Dương Châu, mức độ giám thị của Bộ giám sát của trụ sở chính kém xa những khu khác.

Một nguyên nhân trong đó chính là Bộ sự nghiệp thứ sáu kinh doanh tương đối "trắc trở", càng cần được nâng đỡ hơn mà không phải là giám sát.

Còn nữa, Bộ sự nghiệp thứ sáu kinh doanh nhiều lần biến động, tốc độ thành lập doanh nghiệp mới và thanh toán phá sản cao nhất trong tất cả bộ sự nghiệp.

Từ lâu, nhân viên của Bộ giám sát rất khó có thể tiến vào, đồng thời đảm nhiệm chức vị quan trọng.

Hơn nữa trách nhiệm của Bộ giám sát có hạn, chủ yếu giám sát là người chịu trách nhiệm quan trọng về doanh nghiệp của tập đoàn.

Giống như công ty Lam GO vậy, người chịu trách nhiệm không tồn tại vấn đề, đấu thầu đối ngoại hoàn toàn phù hợp với quy trình quy phạm, đồng thời báo bị tổng bộ đúng lúc, có thể nói là cơ cấu che giấu giám sát giống như virus vậy.

Cho dù nhận thấy được vấn đề tồn tại, cũng rất khó nắm được nhân tố mấu chốt.

Bạch Tiểu Thăng liên hệ với Ôn Ngôn, bảo điều nhân viên của Bộ giám sát ở Đại Dương Châu cho mình chỉ huy.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ rất đơn giản, anh cần những người này không chỉ điều tra tập đoàn công ty, còn muốn theo dõi chặt những công ty bên ngoài, đặc biệt là công ty ma dưới quyền gia tộc của Caroline, nhìn thẳng vào tất cả manh mối, cắn chết không buông lỏng.

Dưới tình huống này, cho dù đối thủ có phát giác, tiến hành co lại che giấu, cũng sẽ bị bọn họ tìm ra dấu vết.

Đổi Bộ giám sát của trụ sở chính chỉ điều tra trong tập đoàn, thành ôm đồm cả trong lẫn ngoài, đây chính là dự định của Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng dựa theo chỉ thị của anh, mỗi người đi gặp một đám người, tương lai mỗi nhà sẽ lãnh đạo một đám người đó.

- Còn nữa, bây giờ bên kia cũng có thể bắt đầu rồi chứ?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

“Miếng Cháy” trong lúc vô tình nhìn thấy khóe miệng của Bạch Tiểu Thăng hơi cong lên, khẽ mỉm cười.

- Anh ta nhắm mắt lâu như vậy, chẳng l là ngủ rồi? Ngủ còn cười thì phải là giấc mơ đẹp thế nào chứ...

"Miếng Cháy" xoa cằm, không nhịn được nghĩ thầm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận