Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2426: Hành trình của Lâm Vi Vi (2)

Nhưng ngoài mặt, cô vẫn gật đầu, vỗ tay theo.

Sau một hồi kiểm tra, Subdu quay về văn phòng tạm thời được chuẩn bị cho mình.

Đi cùng hắn còn có Lâm Vi Vi và tổng giám đốc công ty chi nhánh kia.

Trở về trong văn phòng rộng rãi sáng sủa thoải mái, vị tổng giám đốc kia còn muốn tiếp tục nói chuyện với Subdu.

Subdu lại vung tay lên, ra lệnh đuổi khách:

- Ông bận cứ đi trước đi, tôi nghỉ một lát, sau đó sẽ gọi ông sau.

Vị tổng giám đốc kia liếc nhìn Lâm Vi Vi rồi lập tức liên tục gật đầu, lui ra ngoài.

Chờ trong gian phòng này không còn người ngoài, Subdu liền tươi cười nói với Lâm Vi Vi:

- Cô Lâm, cô thấy chỗ chúng tôi thế nào?

- Quả nhiên là công ty lớn, tất cả đều gọn gàng có có trật tự!

Lâm Vi Vi khen với vẻ mặt tự nhiên:

- Đặc biệt ngài Subdu, ngài còn trẻ như vậy lại rất có phong độ, đúng là khí thế mạnh mẽ, tất cả mọi người đều cúi đầu nghe theo, làm người ta kính phục.

Lâm Vi Vi tâng bốc một câu làm Subdu càng cười tươi hơn, cả người có phần lâng lâng.

- Cô Lâm, không biết cô ở công ty các cô có đãi ngộ gì. Bằng không, cô tới làm ở chỗ chúng tôi đi.

Subdu nhất thời nóng lên, thậm chí chủ động đưa ra lời mời với Lâm Vi Vi.

Sau đó, hắn còn nửa đùa nửa thật nửa nghiêm túc nói:

- Lại làm thư ký cho tôi được không? Bất kể trước kia cô có đãi ngộ gì, tôi sẽ cho cô gấp hai, à không, gấp ba! Nếu cô không hài lòng, còn có thể tăng thêm! Về phần nhà xe các loại thì không thành vấn đề.

Điều kiện này đưa ra thật sự mê người.

Hơn nữa điều kiện hậu đãi như thế, vừa nghe cũng biết không chỉ đơn giản là thư ký bình thường.

- Ngài Subdu ngài thật là hào phóng.

Lâm Vi Vi thản nhiên cười:

- Ngài không phải đang nói đùa chứ, vậy để tôi về suy nghĩ đã nhé?

- Cô cứ suy nghĩ kỹ đi, chỗ tôi lúc nào cũng chào đón cô!

Subdu thấy thế liền không chịu nổi, giơ tay nắm lấy tay của Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi sớm đã phát hiện, trước kia đối phương giơ tay ra đã rất tự nhiên rút tay lại, mỉm cười đứng lên nói:

- Hôm nay đúng là cảm ơn ngài Subdu đã để cho tôi tới tham quan quý công ty, bây giờ tôi phải trở về rồi. Nếu đồng nghiệp tôi thấy tôi mãi không về sẽ sốt ruột tìm tới cửa mất.

Tròng mắt Subdu lóe lên.

Nếu thật sự muốn tìm tới cửa, thân phận của Lâm Vi Vi có thể sẽ bị vạch trần.

Vậy mình dẫn theo một người ngoài, còn là phụ nữ đi dạo khắp nơi sẽ bị truyền ra, một khi truyền vào trong tai bạn gái hắn thì chính là rắc rối lớn.

- Vậy, tôi tiễn cô đi.

Subdu không tính giữ lại nữa, liền nói ngay.

- Không phiền ngài, bên ngoài cũng là tai vách mạch rừng, bản thân tôi tự đi là được rồi.

Lâm Vi Vi từ chối nói.

Subdu suy nghĩ một lát cũng thấy Lâm Vi Vi nói đúng, mình đường đường là một Phó tổng giám đốc của Quốc tế Gaolun, nếu như đưa một thư ký rời đi, vậy sao được.

Không có gì cũng sẽ biến thành có gì mất.

Subdu chỉ đành mỉm cười nói:

- Tôi thu xếp một chiếc xe đưa cô đi, chắc cô Lâm sẽ không từ chối chút lòng tốt đó của tôi chứ?

Cái này, thật ra cũng không phải là không thể được.

Lâm Vi Vi chỉ đành phải gật đầu.

- Lát nữa cô đi thang máy thẳng xuống hầm để xe, tôi sẽ gọi điện thoại cho bên kia.

Subdu nói.

Lâm Vi Vi nói cảm ơn:

- Vậy làm phiền ngài Subdu.

- Nên làm thôi, có cơ hội thì thường tới đấy.

Subdu mỉm cười nói.

Lâm Vi Vi mỉm cười gật đầu rồi đẩy cửa rời đi.

Subdu xoa cằm, lấy điện thoại di động ra bấm số gọi cho thân tín của mình.

Nhưng hắn cũng không chỉ đơn giản là tính dùng xe đưa người đi.

- Ak, bây giờ anh thu xếp hai người đáng tin cậy xuống hầm để xe. Lát nữa, cô Lâm của chúng ta sẽ xuống đó, ánh bảo bọn họ cứ làm như vậy!

Tròng mắt của Subdu lúc sáng lúc tối, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian.

Hắn có tâm tư ngứa ngáy khó chịu với người phụ nữ họ "Lâm" kia, cho dù cảm thấy không thể không tôn trọng, nhưng cuối cùng dục vọng vẫn chiến thắng lý trí.

Nhưng hắn cũng không có mê muội đầu óc muốn mạnh mẽ bắt người đi, vậy thì sẽ lớn chuyện.

Hắn chỉ thu xếp người diễn vai xấu dọa người phụ nữ kia, sau đó mình đúng lúc xuất hiện, trở thành cứu tinh.

Sau khi cô gái yếu đuối bị đe dọa thì tâm trí cơ bản là con số không, cần gấp cảm giác an toàn, mình xuất hiện đúng lúc nhất định có thể khiến cho thiện cảm của cô ấy tăng cao.

Anh hùng cứu mỹ nhân, từ trước tới nay đều là thủ đoạn tán gái hữu hiệu nhất, thông dụng nhất trên thế giới.

Chờ cô phát hiện trong đó có vấn đề thì sợ rằng bản thân đã ở trong biệt thự vượt qua một buổi tối tuyệt vời rồi.

Subdu càng nghĩ càng hưng phấn, muốn nếu như này Lâm Vi Vi nghi ngờ, lại nói mình là có mấy lời muốn đuổi theo nói với cô, lúc này mới đập khéo.

...

Lúc này, Lâm Vi Vi đi thang máy thẳng xuống tầng hầm.

Có người đã chờ sẵn ở cửa thang máy, đó chính là một trong những người đi theo Subdu, Lâm Vi Vi nhớ Subdu gọi anh ta là "Ak".

- Không ngờ ngài Ak tự mình chờ ở đây.

Lâm Vi Vi cười với đối phương.

- Đây là chuyện nên làm thôi.

Ak mỉm cười nói, sau đó quan sát xung quanh một lát rồi khẽ nói:

- Tôi cũng vừa nghe đồng nghiệp bên này nói, gần đây trong hầm để xe của mấy tòa nhà lớn này đều có kẻ trộm, bảo vệ cũng không được gì. Tôi sợ có gì bất trắc nên tự mình đến tiễn cô.

- Thật sao?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên nói.

- Dù sao cũng nghe nói vậy.

Ak mỉm cười nói.

Anh ta xem như đã sớm trải đường trước.

- Cô Lâm, mời đi bên này.

Ak mỉm cười làm một động tác mời.

Lâm Vi Vi gật đầu, đi theo anh ta.

Hai người im lặng đi một đoạn, dù hầm để xe vẫn sáng đèn nhưng quá mức yên tĩnh, tiếng bước chân có vẻ vang vọng.

Bỗng nhiên, hai người nghe được bên cạnh truyền đến một vài tiếng động nhỏ thì không nhịn được nhìn sang.

Chỉ thấy trong góc hình như có người đang muốn phá cửa kính xe, đám người Lâm Vi Vi nhìn sang đúng lúc người bên kia cũng nhìn lại.

Hai bên đối diện nhau.

Lâm Vi Vi phát hiện đối phương có hai người kèm theo mặt nạ làm bằng báo, trong tay cầm đô như đang muốn trộm xe.

- Có kẻ trộm!

Ak bên cạnh Lâm Vi Vi hoảng sợ kêu lên, không ngờ quay đầu lại bỏ chạy.

Hai gã đàn ông ăn trộm lập tức sốt ruột, xông thẳng về phía bên này.

- Đừng chạy!

- Đứng lại!

Hai người bên kia gầm lên.

Gặp phải tình huống như vậy, phản ứng đầu tiên của Lâm Vi Vi cũng là chạy trốn.

Nhưng hôm nay cô đi giày cao gót, chạy không nhanh, chẳng mấy chốc đã bị hai người đàn ông bao vây.

- Là một phụ nữ, trông cũng không tệ lắm. Vừa vặn hai anh em chúng ta không có thu hoạch, cô gái, chơi với bọn anh chút chứ?

Một người mỉm cười tùy ý nói, giơ tay chộp lấy vai của Lâm Vi Vi.

Một người khác chặn lối đi, cũng cười gằn nói:

- Đừng mong bạn cô chạy đi cầu cứu nữa, chờ bọn họ trở về chúng tôi đã dẫn cô đi rồi, bây giờ cô có kêu rách họng cũng vô dụng...

Lâm Vi Vi căn bản không kêu, cơ thể đụng mạnh vào người đang nắm lấy cô và giơ lên giày cao gót giẫm mạnh hết sức xuống chân của đối phương.

Nụ cười trên mặt người kia chợt cứng đờ, trước khi hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, Lâm Vi Vi đã thúc khuỷu tay vào trên cằm hắn.

Cằm tuyệt đối được tính là một nơi yếu ớt nhất của con người, bỗng nhiên một đòn thì đầu óc liền trống rỗng.

Lâm Vi Vi nhìn như phụ nữ yếu đuối nhưng sức lực không hề nhỏ, cô lại dùng khuỷu tay, lần này trực tiếp làm cho cơ thể đối phương cứng đờ, ngã thẳng về phía sau.

Người trước mặt thậm chí còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy người phụ nữ ban đầu vốn tưởng như là vật trong lòng bàn tay, một chân bước tới, một chân quét ra nhanh như chớp.

Khi hắn kịp hiểu ra thì đã thấy phía dưới bị đau đớn giống như nổ nát.

Người kia chỉ cảm thấy đầu óc nổ mạnh, cả thế giới đều biến mất, hai tay ôm phía dưới đũng quần và ngã xuống, thậm chí không kêu được câu nào.

Gần như trong thời gian ngắn ngủi, Lâm Vi Vi đã giải quyết xong hai người, thở hắt ra một hơi.

Nhưng vào lúc này, một bóng dáng vòng từ sau cây cột bên cạnh đi ra, mặc đồng phục bảo vệ nhìn vô cùng cường tráng.

- Cô thật là nhẫn tâm đấy, cô gái!

Lâm Vi Vi lập tức làm ra tư thế phòng ngự, nhưng khi nhìn thấy rõ ràng đối phương, cô lại thở phào nhẹ nhõm.

- Hóa ra là anh, anh làm tôi giật mình.

Người nói chính là Lôi Nghênh, anh ta đứng ở trong bóng tối, trên đầu đội mũ lưỡi trai:

- Đi thôi, lát nữa hẳn sẽ có người đến đấy.

Lâm Vi Vi bước nhanh qua, hỏi:

- Sao anh lại ở đây?

- Còn không phải vì anh Tiểu Thăng của cô cảm thấy không yên tâm, cứ nhất quyết bảo tôi đi theo cả hành trình sao.

Lôi Nghênh nhún vai.

- Bản lĩnh vừa rồi của tôi thế nào?

- Ừ, không uổng công giáo dục của chúng tôi, nham hiểm tàn nhẫn.

- Tôi là phụ nữ yếu đuối, chỉ mong có thể tự bảo vệ mình là tốt rồi.

Hai người vừa nói chuyện và rời đi.

Subdu kích động đi tới ga ra thì gặp được Ak, hai người quay lại bên kia nhưng không thấy Lâm Vi Vi đâu, chỉ thấy hai người ngã trên mặt đất.

Một người hôn mê, một người đang co giật.

- Đây là tình huống gì vậy?

Ak trợn tròn mắt nhìn.

Cơ mặt Subdu giật giật, chỉ vào mũi mình giận tới mức không kìm chế được:

- Anh hỏi tôi à? Không phải là tôi nên hỏi anh sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận