Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2427: Viện quân, tới! (1)

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ngồi xe chạy về chỗ của Bạch Tiểu Thăng. Trên đường đi, Lâm Vi Vi còn nhận được điện thoại do Subdu gọi tới.

- Cô Lâm, cô không sao chứ? Cô đi rồi à? Tôi chỉ tính tiễn cô, kết quả đến tầng hầm thì gặp phải Ak. Anh ta nói cô gặp nguy hiểm ở tầng hầm gửi xe, không ngờ tên ngu xuẩn này lại bỏ chạy một mình làm tôi tức muốn tôi chết. Tôi cũng lo lắng, sợ cô có việc gì. Lúc đó tôi dẫn anh ta quay lại cứu cô, nhưng không ngờ, cô... Đã đi. Còn hai tên trộm trong hầm gửi xe, chúng tôi đã đưa thẳng tới Cục cảnh sát...

Trong cuộc điện thoại này, Subdu giải thích, an ủi, đương nhiên còn có thăm dò, xem Lâm Vi Vi có phát hiện ra hắn mới là "Kẻ đứng phía sau" hay không.

Khi nói chuyện, trong đầu Subdu vẫn hiện ra vẻ mặt của hai tên cấp dưới của mình sau khi được cứu tỉnh.

Vẻ mặt hai người khủng hoảng, xem như đã hoàn toàn bị dọa rồi.

Subdu truy hỏi hết lần này đến lần khác, bọn họ mới nói đại khái.

Lúc đó ban đầu bọn họ còn tưởng rằng tình hình ổn, sẽ bắt được người phụ nữ kia dễ như trở bàn tay, sau đó chỉ cần chờ ông chủ tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Kết quả không ngờ, người phụ nữ kia bỗng nhiên "biến thân", trực tiếp từ mèo hoa nhỏ biến thành báo hoa lớn, lập tức lại ra tay nhẫn tâm lại độc ác, hạ bọn họ trong giây lát.

Bây giờ, trong lòng hai người bọn họ cực kỳ sợ hãi...

Nhưng hai người đều không nói tới Lôi Nghênh, ngược lại không phải bọn họ che giấu không báo cáo lên, mà lúc đó đầu óc trống rỗng, không để ý tới chuyện khác.

Nghe hai người kể xong, Subdu cũng hãi hùng khiếp vía, vừa nghĩ tới mình vẫn từng có ý định giở trò với người phụ nữ kia, hắn lại thật sự may mắn vì mình không dính đòn

Subdu nghĩ, lẽ nào nghe đồn đều là thật, người Trung Quốc đều tập võ từ nhỏ à...

Nghe Subdu nói mấy câu, Lâm Vi Vi đổi thành dáng vẻ "Kinh hồn" nói:

- Ngài Subdu, ngài không biết lúc đó nguy hiểm thế nào đâu, tôi thật sự bị dọa đấy. Nhưng thật may tôi có học qua chút thuật phòng thân. Bởi vậy vừa thoát được là tôi vội vàng rời khỏi đó, chỉ sợ người xấu đuổi theo. Tôi vừa rồi còn muốn gọi điện thoại cho ngài để báo bình an đấy.

Nghe giọng nói yếu ớt của Lâm Vi Vi khác hẳn với cấp dưới của mình miêu tả.

Chỉ học qua một chút thuật phòng thân sao...

Subdu nhớ lại dáng vẻ cao lớn của hai cấp dưới của mình, sau khi được cứu tỉnh hai người co rúm lại một chỗ, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, hắn không nhịn được nuốt nước miếng, cười khan nói:

- Nếu cô Lâm không sao, vậy tôi cũng yên tâm rồi...

- Vậy ngài Subdu, hẹn gặp lại.

Lâm Vi Vi yếu ớt nói.

- Hẹn gặp lại, hẹn gặp lại.

Subdu nói.

Nhưng khi Lâm Vi Vi muốn cúp máy, Subdu lại không nhịn nổi hỏi:

- Cô Lâm học thuật phòng thân ở đâu vậy? Đó là võ công Trung Quốc sao? Sau này cô có thể cho tôi địa chỉ dạy học hay không...

Lâm Vi Vi báo cho hắn một chùa chiền vớ vẩn nào đó để lấp liếm cho qua.

Sau khi bỏ điện thoại xuống, Lâm Vi Vi thật sự cười đến ngửa tới ngửa lui, nói với Lôi Nghênh:

- Lần này tôi nhất định là dọa được ngài Subdu kia rồi, tôi cảm thấy hình tượng của tôi sợ rằng hoàn toàn đảo ngược rồi. Về sau hắn sẽ không còn dám tới gây rối cho tôi nữa.

Lôi Nghênh cũng cười:

- Vậy là tốt nhất.

Sau đó, Lôi Nghênh lại nói:

- Nếu thật là vậy, Tiểu Thăng hẳn cũng yên tâm. Cô cũng không biết, anh Tiểu Thăng của cô lo lắng cho sự an toàn của cô thế nào đâu. Anh ta không chỉ phái tôi đi theo cô, còn điều tất cả nhân viên của bộ Giám sát tập đoàn công ty ở Kagash bên này tới, bảo người ta phải chạy tới vào buổi chiều để bảo vệ an toàn cho cô. Nhưng bây giờ cô về, bọn họ cũng xem như đi uổng công rồi. Ừ... Cũng không thể nói là uổng công được, còn có việc khác có thể thu xếp cho bọn họ làm đấy.

Nghe Lôi Nghênh nói Bạch Tiểu Thăng quan tâm lo lắng cho an toàn của mình như vậy, trong lòng Lâm Vi Vi cũng chợt thấy ngọt ngào, không nhịn được nói:

- Này anh Tiểu Thăng ở đâu vậy?

- Khách sạn.

Lôi Nghênh nói:

- Anh ta có gửi tin cho tôi, nói là đang bàn chuyện thu mua cùng một doanh nhân, cũng không biết thu mua cái gì nữa.

- Anh ấy tìm được doanh nhân ở đâu vậy?

Lâm Vi Vi không khỏi tò mò.

- Tôi cũng không biết.

Lôi Nghênh lắc đầu, lại nói:

- Cũng không biết kết quả bàn bạc thế nào rồi. Nhưng nếu liên quan đến thu mua, chắc không phải là buôn bán nhỏ, có lẽ còn chưa bàn chuyện xong đâu?

Lôi Nghênh đoán không sai, Bạch Tiểu Thăng bên kia quả thật còn chưa bàn chuyện xong.

Lúc này đã qua hơn hai giờ, cà phê và hồng trà đều thay mấy lần nhưng Zakri giống như không biết mệt mỏi.

Mỗi khi trò chuyện tới hai mảnh đất trong tay và công ty của mình, Zakri đều nói không ngừng, nói không hết chuyện.

Nhưng điều này cũng chẳng có gì là lạ, làm lãnh đạo làm ông chủ, ai mà chẳng có bản lĩnh nói mấy giờ không mệt.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ một mức nghe ông ta nói, mà dẫn dắt ông ta nói chuyện một chút về tình hình giới kinh doanh ở thành phố Domido, càng kín đáo chuyển đề tài tới công ty Ice Spring Valley và Chi nhánh quốc tế Gaolun.

Zakri thật sự nói ra không ít chuyện rất nhiều tin tức ngay cả trên mạng cũng không cô, Bạch Tiểu Thăng âm thầm ghi nhớ ở trong lòng, muốn sau này sẽ suy nghĩ cặn kẽ hơn.

Thấy Bạch Tiểu Thăng cảm thấy hứng thú về hai tập đoàn lớn này, Zakri còn nói tới rất nhiều thương nghiệp có qua lại với công ty mình và hai doanh nghiệp lớn này.

Vì bán ra sản nghiệp của mình, hoặc thu hút vốn đầu tư lớn, ông ta cũng xem như là liều mạng rồi.

- Thật ra hợp tác với những công ty lớn hàng đầu cũng kiếm được chút danh tiếng, nhưng thật sự trông cậy có thể kiếm tiền từ bọn họ thì...

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười lắc đầu:

- Bọn họ cũng làm gì cũng so sánh giá cả từ nhiều phía, cũng không phải là người chịu thua thiệt.

Thấy Bạch Tiểu Thăng hình như không lưu tâm, Zakri không nhịn được phản bác:

- Ngài Bạch không biết đấy thôi, thật ra hợp tác với bọn họ không chỉ là những thứ bề ngoài này, còn có...

Nói đến đây, Zakri cũng thấy mình nhất thời không quản được miệng.

Họ Bạch này dù sao cũng không phải là người của mình, không thể nhiều lời với cậu ta được.

Zakri cứng rắn nuốt những lời chuẩn bị nói lại.

- Ngài muốn nói gì, ngài Zakri?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Không có gì, không có gì.

Zakri cười ha hả:

- Bây giờ trò chuyện những điều này còn quá sớm... Ngài Bạch, tôi nói với ngài lâu như vậy, tin tưởng ngài cũng đã có hiểu biết sơ qua. Bao giờ ngày tới chỗ tôi khảo sát thực địa? Tốt nhất là đăng vụ đầu tư lên báo, tôi có thể đợi bất kỳ lúc nào!

Bạch Tiểu Thăng không nóng không vội, cười với ông ta.

- Ngài Zakri nói náo nhiệt như thế, tôi cũng cảm thấy rất hứng thú, ngày mai tốt. Ngày mai tôi dẫn vài người có nghiệp vụ qua, ước đoán một chút.

Bạch Tiểu Thăng nói tùy ý nhưng Zakri lại cảm thấy đáng tin.

Gia tộc lớn làm việc ngang tàng, bình thường cũng coi trọng quy định.

Đầu tư lớn không phải là một câu nói lại quyết định, cũng phải xem kết quả do chuyên gia đánh giá đã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận