Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2446: Lời đồn là con dao (2)

Robert liếc nhìn sắc mặt Caroline, thử dò xét:

- Chẳng lẽ là đám người Tưởng Quát kia? Bạch Tiểu Thăng bảo bọn họ tung tin bịa đặt ở tổng bộ à?

Tưởng Quát?

Trong đầu Caroline hiện lên dáng vẻ của đối phương, lập tức hừ lạnh một tiếng, ánh mắt xem thường:

- Tưởng Quát còn chưa có bản lĩnh này!

- Có thể khiến cho lời đồn sôi sục trong tổng bộ như vậy, ít nhất cũng phải là người cấp phó tổng giám đốc đứng phía sau trợ giúp!

Ánh mắt Caroline thâm trầm, bỗng nhiên xoay người rời đi.

Lời đồn này chính là từng con dao đâm vào tim người ta, nếu không quan tâm sẽ chết người đấy.

Robert vừa muốn phụ họa phán đoán của Caroline, đã thấy cô ta rời đi, vội vàng dẫn người đuổi theo:

- Bây giờ chị đi đâu vậy? Chúng ta không đi tới phòng hành chính bên kia nữa à?

- Tôi đi chỗ khác có chút việc, cậu bảo bọn họ đều trở về đi, chỉ mình cậu đi theo tôi là được rồi.

Caroline cũng không quay đầu lại, thuận miệng dặn dò.

Robert vội vàng xua tay ra hiệu cho những người bên cạnh, bảo bọn họ về trước, còn mình thì nhanh chân đuổi theo Caroline.

Caroline đi tới văn phòng của Phó tổng giám đốc Ma Căn.

Trên đường đi, bọn họ còn mấy lần nghe được những lời đồn nhảm như vậy.

Nhưng Caroline đều xem như không nhìn thấy, Robert cũng không muốn quản mà thật sự không quản được.

Khi đến ngoài văn phòng của Phó tổng giám đốc Ma Căn, Caroline chỉ nói với Robert một câu:

- Anh canh giữ ở bên ngoài.

Sau đó, cô ta đẩy cửa đi vào.

Không bao lâu, thư ký của Phó tổng giám đốc Ma Căn đi ra.

Robert quen biết với đối phương, tiến lên nhiệt tình chào hỏi.

Thấy xung quanh không có người, ở đây lại là địa bàn của Phó tổng giám đốc Ma Căn địa nên rất “an toàn", Robert xích lại gần nói:

- Ngài thư ký, tổng bộ bên này làm sao vậy? Chúng tôi mới ra ngoài có mấy ngày, trở về tới đâu cũng nghe được những lời đồn khó nghe. Cô Caroline vốn định đi tới phòng hành chính, nhưng đi nửa đường lại đổi ý sang đây đấy.

Thư ký của Phó tổng giám đốc Ma Căn biết thân phận thật sự của Robert là em trai của Caroline, đó là người dòng chính trong dòng chính, người mình trong người mình, lúc này không che giấu nói:

- Bây giờ ngài Ma Căn cũng đang bực mình vì chuyện này đấy.

- Không biết là tên khốn kiếp nào ở phía sau trợ giúp!

Robert nghiến răng nghiến lợi nói:

- Vậy chúng ta không thể để cho người khác bắt nạt như vậy được, phải phản kích! Ngài nói có đúng không?

- Tôi ngược lại cho rằng bây giờ chúng ta cần phải phòng thủ trước. Nếu không sẽ càng bị động hơn!

Thư ký kia thuận miệng nói.

Robert suy nghĩ một lát rồi liên tục gật đầu, hình như rất tán thành:

- Còn là ngài có kinh nghiệm nhiều hơn, tôi nổi giận lên là không nhịn được!

Người thư ký kia lập tức cười:

- Có đôi khi chúng ta làm thư ký, không biết cách kiềm chế cảm xúc mới có thể dùng làm trợ lý tốt hơn.

Robert liên tục giơ ngón tay cái, dáng vẻ thành khẩn:

- Vậy ngài, chuyện như vậy nên kiến nghị với cấp trên thế nào? Ngài dạy tôi đi, sau này tôi còn nói với chị tôi, không thể để cho chị ấy cảm thấy tôi quá lỗ mãng, không dùng được.

Robert tỏ ra khiêm tốn xin chỉ bảo.

Đây cũng là một người của mình trong người của mình, người thư ký kia mỉm cười nói:

- Theo hiểu biết của tôi về ngài Ma Căn, tôi vừa nói ra một kiến nghị đã rất được ngài ấy tiếp thu. Tôi nói cho cậu nghe thử, có lẽ sẽ có thể cho cậu chút dẫn dắt. Dù sao bên trong cũng sẽ nói về việc này.

Tiếp theo, người thư ký kia nói nhỏ với Robert một lúc, Robert như nhặt được vàng, liên tục gật đầu và cố gắng ghi nhớ.

Nhưng sâu trong đôi mắt Robert lại lóe ra ánh sáng lạ thường.

Có đôi khi suy nghĩ và niềm tin của người bên cạnh cấp trên cũng chính là một phần suy nghĩ của người cấp trên đó.

Nghe thư ký này nói vậy, có thể đoán ra được suy nghĩ và thủ đoạn của Phó tổng giám đốc Ma Căn.

Trong văn phòng, Caroline đang trút hết những căm phẫn với Phó tổng giám đốc Ma Căn:

- Tạo lời đồn vốn là thủ đoạn mà chúng ta am hiểu, là vũ khí sắc bén của chúng ta. Không ngờ lần này đám người Bạch Tiểu Thăng dùng còn tốt hơn chúng ta. Ngài nghe thử bên ngoài đang đồn gì chứ? Không chỉ có bí mật thật, còn có những lời bàn luận khó nghe về chúng ta! Tôi tức chết mất! Nhất định là do Bạch Tiểu Thăng kia, còn có đám người Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên, nhất định là bọn họ giở trò!

Phó tổng giám đốc Ma Căn cũng sa sầm mặt, chờ Caroline nói xong mới trầm giọng nói:

- Tôi cũng nghe nói rồi. Trên thực tế, trước khi cô tới, tôi còn nhận được điện thoại của Ôn Ngôn.

Caroline nghe vậy thì nhướng mày, nhìn về phía Phó tổng giám đốc Ma Căn nói:

- A, anh ta nói thế nào?

Phó tổng giám đốc Ma Căn cười lạnh:

- Ôn Ngôn nói có người tố cáo tôi với cậu ta! Lại không muốn nói ra tên họ của đối phương! Ôn Ngôn người này luôn xử sự khéo đưa đẩy, không làm chuyện gì mà không có nắm chắc, lần này cậu ta nói với tôi như vậy, có ý dọa tôi đấy!

Caroline híp mắt lại, cười lạnh nói:

- Lẽ nào cậu ta vẫn còn thù chuyện năm đó ngài bỏ cho Bạch Tuyên Ngữ một phiếu vào thời khắc quan trọng kia?

Phó tổng giám đốc Ma Căn bĩu môi:

- Cho dù trong lòng cậu ta khó chịu thì sao chứ? Sự thật đã thành như bây giờ, ai cũng không thể thay đổi được. Nếu Ôn Ngôn có chứng cứ xác thực, điều tra tôi là được rồi, còn cần cố ý để lộ trên thời điểm mấu chốt này à?

- Nhưng lúc này, chúng ta quả thật không thể để mặc cho những lời bàn tán đó phát triển nữa.

Phó tổng giám đốc Ma Căn trầm giọng nói tiếp:

- Có đôi khi lời này có thể còn nhẫn tâm hơn cả dao. Bạch Tiểu Thăng điều tra ra được một vài chuyện có lẽ chưa thể đẩy ngã được tôi. Nhưng quả thật làm cho trong lòng những Phó tổng giám đốc kia cảm thấy mâu thuẫn, thậm chí ghen ghét với lợi ích mà tôi thu được, vậy sẽ rất rắc rối. Nhưng ở trong bước ngoặt này, chúng ta lại không thích hợp áp dụng thủ đoạn quá khích để đối phó với họ Bạch kia, vậy chẳng phải là chưa đánh đã khai sao. Chúng ta cần phải phòng thủ vững chắc trước. Tôi đã quyết định, gia tộc chúng tôi thả ra quyền khống chế cổ phần Quốc tế Gaolun, lại nói chúng ta vô cùng xấu hổ khi để xảy ra vụ việc bê bối đó.

- Ngài không cần tới quyền khống chế cổ phần Quốc tế Gaolun sao?

Caroline nghe vậy thì bị dọa cho giật mình.

Phó tổng giám đốc Ma Căn nhếch mép cười nhạt, nói:

- Tin tức truyền đi, bên ngoài thị trường nhất định sẽ bán tháo cổ phiếu của Gaolun, đến lúc đó cô thu xếp cho một công ty mới tiến hành thu về, sau đó nắm lấy quyền khống chế cổ phần này.

Đều là"Người một nhà", thịt cũng không ra khỏi nồi, chỉ cần tài chính đủ, sau này cổ phiếu sẽ chỉ tăng chứ không giảm.

Caroline biết rõ trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Phó tổng giám đốc Ma Căn không thể vô duyên vô cớ đưa cơ hội này cho gia tộc của mình, cô ta lại chờ nghe tiếp.

- Kinh doanh của gia tộc chúng tôi ở Châu Đại Dương cũng cần gia tộc các cô giúp đỡ điều chỉnh một chút.

Phó tổng giám đốc Ma Căn rốt cuộc nói ra mục đích, muốn nói ra từng chuyện mà gia tộc của Caroline phải làm.

Tất cả cũng không phải là chuyện quá khó tiếp nhận, Caroline cũng lại gật đầu.

Bên ngoài, thư ký của Phó tổng giám đốc Ma Căn đã nói với Robert những điều này.

Người thư ký kia tất nhiên có mục đích.

Robert là em trai của Caroline, một khi Caroline không đồng ý với yêu cầu của Phó tổng giám đốc Ma Căn, nói cần phải đi về suy nghĩ, có lẽ em trai cô ta sẽ ở bên cạnh nói giúp.

Robert nghe rất nghiêm túc, liên tục gật đầu...

Trong văn phòng, Phó tổng giám đốc Ma Căn nói xong những điều này, lại bắt đầu thương lượng với Caroline xem làm thế nào để nhanh chóng thay đổi các kinh doanh ở Châu Đại Dương được bí mật hơn.

Trong một tuần qua, doanh nghiệp của bọn họ đã cùng với bên phía phu nhân Margaret tiến hành cải biến, có thể nói là bí mật, nhanh chóng, hữu hiệu.

Nhưng Phó tổng giám đốc Ma Căn vẫn cảm thấy chưa đủ.

- Cũng không biết tại sao, có lẽ là người càng già càng cẩn thận, tôi luôn cảm thấy bất an.

Ở trước mặt Caroline, Phó tổng giám đốc Ma Căn nói ra cảm giác của mình trong mấy ngày qua.

Người già thành tinh, có đôi khi giác quan thứ sáu lại nhạy bén thần kỳ như vậy.

Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn liên thủ bố trí thiên la địa võng, theo dõi toàn diện những doanh nghiệp này. Trong vòng một tuần, hướng đi của những doanh nghiệp này đều cho đám người Bạch Tiểu Thăng càng nhiều manh mối và cơ hội theo dõi.

Đối mặt với lo lắng của Phó tổng giám đốc Ma Căn, Caroline tất nhiên khuyên giải an ủi một lúc, đồng thời đưa ra phương án gia tộc của mình sẽ kết hợp di chuyển theo.

Caroline cũng sợ gia tộc mình tụt lại sau sẽ bị thua thiệt.

Sau khi nói chuyện riêng khoảng hai, ba tiếng, Robert và người thư ký kia bên ngoài đã trò chuyện xong, liền thấy bên trong truyền ra động tĩnh, Caroline đi ra. Lúc này hai người tới đón.

Cuối cùng, Caroline dẫn theo Robert rời đi.

Đi tới chỗ không người, Robert vẫn thử thăm dò:

- Chị Caroline, chị trò chuyện với Phó tổng giám đốc Ma Căn thế nào?

- Chị đã biết hết rồi, em không cần hỏi nhiều!

Caroline nói thẳng.

- Vâng!

Robert lập tức gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ: Tôi biết, còn rất nhiều đấy. Dựa vào thiên tài Bạch Tiểu Thăng, anh ấy chắc chắn có thể biết được không ít hơn chị đâu, chị của tôi ạ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận