Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2448: Quá bắt nạt người! (2)

- An bài gì vậy?

Lâm Vi Vi lập tức có tinh thần.

Bạch Tiểu Thăng không hề e ngại hai người, nói ra từng chuyện một, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều nghe đến ngây người, sau đó bội phục nâng chén.

Hai người vẫn đều cảm thấy Phó tổng giám đốc Ma Căn thật "Đáng thương".

- Các người uống xong cốc cà phê này, tôi phải sắp xếp công việc cho các người. Tôi muốn lợi dụng đầy đủ cơ hội lần này, làm cho gia tộc của Caroline và gia tộc của Phó tổng giám đốc Ma Căn biết một vài chuyện...

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Đó chính là…. quan hệ của bọn họ không đáng tin!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau cười, tất cả đều gật đầu.

Lúc này, ở trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc đang truyền ra tin đồn quan trọng nhất.

Buổi sáng hôm nay, Phó tổng giám đốc Ma Căn bị bộ Giám sát mời qua, nghe nói muốn nhờ hỏi thăm một vài chuyện.

Lúc Phó tổng giám đốc Ma Căn rời đi thì sắc mặt rất khó coi.

Nội dung tin đồn này đặc biệt không tầm thường, làm người ta có cảm giác sâu xa.

Có người nói tổng bộ đã vì chuyện của công ty Ice Spring Valley và Chi nhánh quốc tế Gaolun, tiến hành điều tra đối với Phó tổng giám đốc Ma Căn.

Có người nói, Ôn Ngôn tự mình kí tên đầu tiên trong văn kiện tiến hành hỏi thăm Phó tổng giám đốc Ma Căn, muốn ông ta giải thích rõ ràng.

Vì vậy đã dâng tới vô số cuộc hỏi thăm về cuộc gặp mặt riêng này.

Trong thời gian ngắn, lời đồn nổi lên bốn phía, thậm chí có tin đồn suy đoán gần đây chức vụ của Phó tổng giám đốc Ma Căn sẽ bị thay đổi.

Nói chung, không đến nửa ngày lại ầm ĩ đến mức tổng bộ của tập đoàn sôi sùng sục.

Lúc Phó tổng giám đốc Ma Căn là người ở trong cuộc, nhận được tin tức ở trong phòng làm việc của mình đã vô cùng câm tức, thậm chí nổi trận lôi đình.

Caroline đưa tới tin tức còn rất không đúng lúc, truy hỏi:

- Ngài Ma Căn, rốt cuộc Ôn Ngôn mời ông đi, đã nói gì vậy?

- Thằng nhóc Ôn Ngôn mời tôi uống chén trà!

Phó tổng giám đốc Ma Căn hầm hừ nói:

- Cậu ta còn dùng lời nhắc nhở tôi, nói gì mà gần đây có một vài tin đồn liên quan tới tôi đã gây ra ảnh hưởng không tốt, nói gì có người ngầm truyền ra một vài tài liệu gây bất lợi cho tôi. Nói cho dù cậu ta không tin nhưng lúc cần thiết vẫn phải đi theo một vài trình tự, hi vọng tôi hiểu cho!

Theo Phó tổng giám đốc Ma Căn thấy, điều này rõ ràng sự sỉ nhục.

- Vậy ngài nói thế nào

Caroline hỏi.

- Lúc đó tôi lại nói với thằng nhóc Ôn Ngôn, tôi nói nếu như cậu có chứng cứ thì đừng khách sáo, trực tiếp điều tra tôi đi, tôi không sợ ai tới điều tra cả.

Phó tổng giám đốc Ma Căn hầm hừ nói.

Ông ta đường đường là một Phó tổng giám đốc của tập đoàn, nửa cuộc đời mưa gió, sao có thể bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa hù dọa được.

Caroline trầm ngâm một lát mới nói:

- Ôn Ngôn làm vậy dường như đang thăm dò.

- Tôi đương nhiên biết, cho nên càng không thể có chút mềm yếu nào.

Phó tổng giám đốc Ma Căn tức giận nói.

Caroline liên tục an ủi vài câu, Phó tổng giám đốc Ma Căn mới bớt giận.

- Đúng rồi, chuyện Đại Dương Châu bên kia thế nào?

Không nhắc tới chuyện, Phó tổng giám đốc Ma Căn hỏi về chuyện thu xếp mấy ngày trước đây.

Caroline nghe vậy, lập tức nói:

- Trải qua mấy ngày chuẩn bị, đã không có vấn đề gì rồi.

- Vậy liền bắt đầu đi.

Phó tổng giám đốc Ma Căn vung tay lên, sau đó cười lạnh:

- Chờ sau này, tôi xem những lời đồn kia còn có khả năng tồn tại nữa hay không!

Caroline liên tục gật đầu.

Gần như cùng lúc đó.

Ôn Ngôn đang xem tài liệu trong phòng làm việc của mình, nhận được cuộc điện thoại gọi tới.

Thấy dãy số hiện ra trên màn hình, Ôn Ngôn cũng tập trung tinh thần một giây, sau đó mới nghe máy.

- Tuyên Ngôn.

Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị.

Ôn Ngôn mỉm cười nói:

- Chủ tịch Tuyên Ngữ.

Người gọi điện thoại tới không phải ai khác, chính là Bạch Tuyên Ngữ.

Lời dạo đầu của hai anh em khách sáo lại xa lạ.

Hai người từ nhỏ đến lớn bên nhau lại không có liên hệ máu mủ, lại đều mang họ Bạch, từ trước đến nay đều có khoảng cách.

Đặc biệt Bạch Tuyên Ngữ thành chủ tịch, Bạch Tuyên Ngôn thành người đứng đầu bộ Giám sát, hai bên thậm chí nói chuyện điện thoại cũng khách sáo, khô khan không tình cảm.

- Tôi đã biết chuyện tin đồn ở trụ sở chính của tập đoàn mấy ngày qua.

Bên kia điện thoại Bạch Tuyên Ngữ trầm giọng nói:

- Ảnh hưởng rất không tốt.

- Đúng là rất không tốt.

Ông Ngôn nói:

- Tôi đang cố gắng khống chế, không cho tình hình càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Bạch Tuyên Ngữ lại nói:

- Một phó tổng giám đốc có công trạng cao lại bị trách móc như vậy, sẽ làm người cùng thế hệ lạnh tim. Một số người không nghĩ tới làm việc tiến thủ, cả ngày đâm bị thóc, chọc bị gạo, thực sự đáng giận! Bên cậu phải giết một người răn trăm người, đừng để cho bầu không khí này có chuyển biến xấu!

Ôn Ngôn im lặng một giây, mới ung dung nói:

- Chủ tịch Bạch, không có lửa thì làm sao có khói, chưa chắc đã không có nguyên nhân, mới bắt đầu đã trực tiếp xử lý một cách võ đoán như vậy, có phải không tốt hay không.

Bạch Tuyên Ngữ lạnh lùng nói:

- Theo tôi thấy, giá trị của một vị phó tổng giám đốc phải nặng hơn những người kia.

- Là bởi vì vị trí của phó tổng giám đốc có sự ủng hộ chất lượng hơn sao?

Ôn Ngôn khẽ nói.

Bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu.

Ôn Ngôn cũng không nói một lời nào.

- Tôi không quan tâm cậu nghĩ như thế nào, nói chung, chuyện này phải cố gắng bảo vệ danh tiếng và uy nghiêm của Phó tổng giám đốc Ma Căn. Nếu bên cậu có một vài cái gọi là chứng cứ thì không nên tự ý dùng các biện pháp với Phó tổng giám đốc Ma Căn, tất cả đều phải chờ tôi trở lại!

Bạch Tuyên Ngữ lời trong lời ngoài đều lộ ra sự cứng rắn không cho người khác phản bác.

- Tuân lệnh, Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị.

Ôn Ngôn thờ ơ trả lời.

Bên kia điện thoại lại im lặng, sau đó cúp máy.

Ôn Ngôn lạnh lùng nhìn điện thoại, dường như có thể cách khoảng không nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Bạch Tuyên Ngữ.

Sau đó, Ôn Ngôn ném điện thoại đi, tiếp tục nhìn tài liệu trong tay mình.

Nhưng xem một lát, Ôn Ngôn khóe miệng cong lên chút hình như có nếu không có mỉm cười.

Rất có ý giễu cợt.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua.

Trên trang tài chính và tin tức ở các nước Đại Dương Châu bỗng nhiên có tin tức mang tính bùng nổ xuất hiện. Một trong những cổ đông lớn của Quốc tế Gaolun - gia tộc của Ma Căn tuyên bố giảm cổ phần, mức độ không rõ.

Quốc tế Gaolun cũng được xem là tiếng tăm lừng lẫy ở các nước Đại Dương Châu lại giảm cổ phiếu trong thời gian ngắn.

Khi truyền thông tới phỏng vấn, bên phía Ma Căn không trả lời nhưng vẫn lộ ra đủ loại sự thật ko thể bỏ được.

Hai giờ chiều, Caroline ở Bắc Mỹ đang xem tin tức qua báo chí.

So sánh với mạng, cô ta càng nóng lòng mong mỏi có thể xem được tin tức qua cách thức này hơn. Dù sao cô ta đã nắm được tất cả tin tức, đã chuẩn bị sắp xếp tốt, không cần nắm giữ động thái ngay lập tức.

- Nửa giờ sau, công ty được tôi an bài hẳn cũng thu cổ phần với quy mô lớn rồi.

Caroline mỉm cười nói.

Cũng là hôm nay, gia tộc của Caroline đang phối hợp gia tộc của Ma Căn, làm ra sự thay đổi trong việc kinh doanh của Đại Dương Châu.

Tâm trạng của Caroline đang thản nhiên, Robert lại vội vàng chạy tới với vẻ mặt bối rối.

- Không xong rồi, chị Caroline, xảy ra chuyện rồi!

Robert mở miệng đã tỏ ra hoảng loạn.

- Chuyện gì mà bối rối như thế?

Caroline đặt chén trà xuống, nhíu mày nhìn em trai mình.

Hai giờ trước, Caroline mới nói một vài tình hình cho Robert biết, bảo anh ta luôn chú ý tới tình hình ở các nơi.

Lúc này, vẻ mặt Robert kinh ngạc hoảng loạn:

- Có người vào thị trường, đang trắng trợn thu mua cổ phiếu của Quốc tế Gaolun !

Caroline sửng sốt, đôi mắt đẹp lập tức trợn tròn:

- Em nói gì?

Ở thời điểm quan trọng này lại có người chặn ngang!

Không ngờ lại nắm chắc thời gian chính xác như vậy!

- Không chỉ vậy, kinh doanh của gia tộc chúng ta ở Đại Dương Châu điều động tài chính muốn đi thu mua cổ phần Gaolun, tài chính trống rỗng, có người đang ngắm bắn chúng ta.

Robert hoảng sợ nói:

- Còn nữa, không biết những doanh nghiệp của gia tộc của Phó tổng giám đốc Ma Căn xảy ra chuyện gì mà mấy nhà vi phạm giao hẹn, nói cái gì mà bọn họ cũng gặp ngắm bắn, không thể nhường lại thị trường cho chúng ta, bảo chúng ta tạm thời dừng kế hoạch...

Liên tiếp có tin dữ, làm cho Caroline giật mình hết lần này tới lần khác, đặc biệt nghe được những doanh nghiệp của gia tộc Phó tổng giám đốc Ma Căn "Thất tín bội nghĩa" thì càng tức giận hơn.

Robert ở bên cạnh vô cùng đau đớn nói:

- Chị Caroline, Phó tổng giám đốc Ma Căn bên kia quá bắt nạt người! Bọn họ cần lợi ích, chúng ta thì không cần sao?

Gương mặt Caroline trở nên vặn vẹo, cuối cùng chợt vỗ bàn một cái.

- Sao bọn họ có thể như vậy được, đúng là quá bắt nạt người rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận