Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2454: Phu nhân Margaret mời (1)

Buổi sáng một ngày, khi ánh nắng ôn hòa chiếu xuống, gió biển thổi qua.

Trên ban công của khách sạn lớn có sẵn cái bàn, Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lại ngồi ở đó, mặt nhìn ra biển rộng, thưởng thức cốc cà phê, thể xác và tinh thần thoải mái.

Còn chưa tới một tháng nữa là hết thời gian tập đoàn phái đi. Lần này, có thể nói là bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp trước thời hạn.

Trên hòn đảo bọn họ đang ở chính là một doanh nghiệp cuối cùng cần Bạch Tiểu Thăng đi "cứu giúp", cũng đã được hóa giải rắc rối vào ngày hôm qua.

Bây giờ, bọn họ lại có thể trở về tổng bộ để báo cáo kết quả công tác.

Chỉ có điều, Bạch Tiểu Thăng không muốn về ngay bây giờ.

Tay cầm cốc cà phê nóng, vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng thảnh thơi, trầm ngâm không nói. Cho dù nhìn qua không hề có gì khác thường, nhưng trên thực tế trong lòng anh thấy rất phiền.

Bởi vì anh còn chưa thành công trách hỏi Phó tổng giám đốc Ma Căn, cũng bởi vì nhiệm vụ thăng chức của anh vẫn chưa có dấu hiệu hoàn thành.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên hiểu rõ lần này nếu như nhiệm vụ thăng chức thất bại sẽ là hậu quả gì, cho nên cũng khó tránh khỏi tâm trạng hơi nặng nề.

Trong gần một năm trước, Ôn Ngôn từng tổ chức ba lần trách hỏi nhằm vào Phó tổng giám đốc Ma Căn, lần sau còn nặng nề hơn lần trước.

Nhân viên của Bộ giám sát được xếp vào trên dưới trăm doanh nghiệp của tập đoàn ở Đại Dương Châu đã có thu hoạch khá phong phú trong một năm qua.

Có thể nói, trong tay bọn họ có con át chủ bài.

Dù sao, Ôn Ngôn đã đặc biệt điều động 1/3 tới 1/2 nhân viên Bộ giám sát trên khắp thế giới tới bên này.

Nhưng Phó tổng giám đốc Ma Căn cũng không phải ngồi không.

Làm nhân vật có kinh nghiệm và lý lịch cấp nguyên lão, còn có Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Tuyên Ngữ ra sức chống đỡ, ông ta có nền tảng thâm hậu, ba lần rõ ràng nhằm vào ông ta nhưng không ngờ không thể đẩy ngã được ông ta.

Một lần cuối cùng, Ôn Ngôn thậm chí tự mình nắm giữ ấn soái, ở trong cuộc họp cấp cao nhất đã sắc bén nhắm thẳng vào Phó tổng giám đốc Ma Căn, còn có rất nhiều người vốn có thái độ dao động bỏ đá xuống giếng. Phó tổng giám đốc Ma Căn cũng vỗ bàn, cảnh tượng có thể nói là chưa từng có từ trước tới nay.

Nhưng cho dù vậy, cuối cùng vẫn không thể gây ra tổn thương thực chất gì đối với Phó tổng giám đốc Ma Căn.

Đương nhiên, ngược lại cũng không thể nói là hoàn toàn không có thu hoạch.

Các điều tra lần lượt nhằm vào Phó tổng giám đốc Ma Căn đã làm cho trụ sở chính của tập đoàn phát sinh đề tài bàn tán rất lâu vẫn không dừng.

Trong một lần cuối cùng kia, thậm chí có người thầm thề son sắt, Phó tổng giám đốc Ma Căn có thể gặp phải chuyện lớn, sẽ nguy hiểm.

Chỉ có điều đáng tiếc, cuối cùng Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Tuyên Ngữ đứng ra làm chỗ dựa cho ông ta đã gây ra tình huống đảo ngược.

Lúc này, trong đầu Bạch Tiểu Thăng đang nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình với Ôn Ngôn.

Một năm nay, trong tay bọn họ nắm giữ rất nhiều con át chủ bài, nhưng đã sử dụng hết lần này tới lần khác, có mười tốn hết sáu, chiến thuật lại thêm dầu như vậy là không thể thực hiện được.

Phó tổng giám đốc Ma Căn cũng đang điên cuồng thành lập phòng ngự của mình, bù đắp thiếu sót.

Cho nên, Ôn Ngôn cho rằng bọn họ chỉ còn lại có một cơ hội.

Được ăn cả ngã về không, đặt cược tất cả!

Bạch Tiểu Thăng đồng ý với điều này.

Chỉ có điều trong lòng anh có vài ý kiến khác, chính là trong cuộc tổng tiến công nhằm vào Phó tổng giám đốc Ma Căn lần cuối cùng này, anh sẽ là người đầu tiên ký tên trong tài liệu.

Bạch Tiểu Thăng cũng đang suy ngẫm, có phải bởi vì anh không tham dự sâu vào đó nên mới ảnh hưởng tới việc hoàn thành nhiệm vụ hay không?

Có thể nói một lần tấn công cuối cùng này là cơ hội cuối cùng.

Nhưng nó còn cần một cơ hội!

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng không muốn trở lại, cũng là muốn xem mình có thể tìm kiếm được một cơ hội cuối cùng trong một tháng này hay không?

Ôn Ngôn không phản đối.

Chỉ là cơ hội này cũng không tốt tìm.

Phạm vi Tiểu Thăng hoạt động ở Đại Dương Châu là do phu nhân Margaret phân cho anh trước đây, mặt khác có một nửa doanh nghiệp của tập đoàn vẫn ở trong tay của phu nhân Margaret.

Cho dù Bộ giám sát cũng phái người qua, nhưng những địa bàn kia cũng không dễ thẩm thấu.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ, có nên tìm một cơ hội đi thử tới xem nửa sản nghiệp của Bộ sự nghiệp thứ sáu mà mình chưa từng đi qua hay không?

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng cũng nhắc với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh về chuyện này.

Cho dù bọn họ không phải không thể đi, nhưng cũng không ai ngăn được, đối phương sẽ dùng 100% tinh thần canh phòng nghiêm ngặt liều chết trấn thủ, bọn họ chưa chắc có thể có thu hoạch.

Thật may là có một cái cớ thích hợp.

Bỏ qua chuyện phiền lòng bên này, khi Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm, Lâm Vi Vi thấy anh không vui, khi thông báo một vài tin tức với anh vẫn tính là nâng cao tinh thần.

- Một năm nay, ở ba mươi hai đảo quốc ở Đại Dương Châu đã thành lập được sáu công ty cỡ lớn. Anh Tiểu Thăng, cá nhân anh đã nắm giữ lên tới hai mươi doanh nghiệp!

Lâm Vi Vi vẫn rất phấn khởi.

- Ngoài ra, chúng ta và bảy mươi lăm doanh nhân lớn đã đạt được quan hệ bạn bè chiến lược và quan hệ hợp tác mật thiết với ba mươi thương hội...

Lâm Vi Vi kể về những điều này giống như trong lòng bàn tay.

Kế hoạch liên minh thương mại trên thế giới của Bạch Tiểu Thăng chính là một suy nghĩ rộng lớn, bọn họ đang cố gắng chậm rãi thực hiện từng bước một, cảm giác này thật ra rất tốt.

Quả thật rất có cảm giác thành tựu!

Cho dù Lâm Vi Vi thường xuyên nói mình là một cô gái nhỏ, không có ý chí tham vọng cũng dần dần bị ảnh hưởng, tập trung tất cả tinh thần vào trong đó.

Lôi Nghênh lại càng không cần phải nói.

Thật ra trong xương cốt đàn ông đều có một chí hướng cao xa, chỉ cần điều kiện cho phép, đều không cam lòng làm kẻ vô danh, tất cả đều muốn trở thành con chim đại bàng bay xa ngàn dặm.

So với vẻ vui mừng hớn hở của Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng vừa nghe vừa gật đầu với vẻ không yên lòng, rất có vẻ qua lo cho có lệ.

- Anh Tiểu Thăng, anh vẫn còn để ý chuyện của Phó tổng giám đốc Ma Căn à?

Đến cuối cùng Lâm Vi Vi cũng nhận thấy được tâm trạng của Bạch Tiểu Thăng, thử dò xét nói.

Lôi Nghênh đơn giản thẳng thắn, khuyên nhủ Bạch Tiểu Thăng:

- Có một số việc anh không gấp được, cho dù có sốt ruột hơn nữa, nóng nảy hơn nữa cũng vô dụng, bản thân mình ngược lại sẽ loạn đầu trận tuyến trước.

Hai người này tất nhiên không muốn thấy Bạch Tiểu Thăng như bây giờ.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng mới lấy lại tinh thần, nhìn hai người cười nói:

- Tôi biết rồi, các người không cần lo lắng cho tôi.

Ba người đang nói chuyện, lại nghe có người gõ cửa.

- Tôi đi xem.

Lâm Vi Vi để cốc cà phê xuống, đứng dậy đi tới.

- Chắc là Phil.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Lâm Vi Vi rời đi, nói.

Lôi Nghênh cũng gật đầu, dường như cũng cho là vậy.

Trong gần một năm qua, Phil với bọn họ như hình với bóng. Người tới gõ cửa sớm như vậy, không phải cô ta là ai chứ?

Đương nhiên, đám người Bạch Tiểu Thăng cũng không tách cô ta ra nữa mà giữ lại làm đồng nghiệp.

Khi giải quyết nguy cơ của các doanh nghiệp của tập đoàn, không thể không tính tới công lao của Phil, mọi người đều nhìn thấy rõ nhiệt tình và năng lực của cô ta.

Chỉ tiếc là dù sao hai bên có lập trường khác nhau mà thôi.

Lâm Vi Vi nhanh chóng quay lại, phía sau quả nhiên chính là Phil.

- Ngài Tiểu Thăng, các người đúng là thoải mái, ở đây hóng gió biển, uống cà phê, nhàn rỗi như vậy, tại sao không gọi tôi.

Phil ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Thăng với vẻ mặt có phần oán trách:

- Chỉ có lúc làm việc mới nhớ tới tôi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Đã làm phiền rồi, một năm qua, năng lực làm việc của cô Phil đúng là kinh người, sau này tôi sẽ kiến nghị với phu nhân Margaret để cô làm người quản lý chính cho một khu vực, quản lý mười mấy hai mươi doanh nghiệp, cô làm được đấy

- Tôi cảm ơn lời khen của ngài.

Phil nửa giận nửa không mỉm cười nói.

Lôi Nghênh và Phil mỉm cười lên tiếng chào.

Lâm Vi Vi pha cốc cà phê, mỉm cười đưa tới:

- Cô cầm đi, tôi đã thêm sữa không thêm đường.

Thường qua lại với nhau, hai bên cũng hiểu rõ thói quen của nhau.

Phil mỉm cười nhận lấy:

- Cảm ơn Vi Vi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận