Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2459: Lại gặp nhau (2)

Đương nhiên, Kuna đều giấu tất cả tâm trạng ở trong lòng tuyệt đối không thể hiện ra ngoài, đối với con cháu trong giới kinh doanh bọn họ, che giấu tâm trạng thật sự, lá mặt lá trái quả thật chính là khóa học bắt được của đời người.

Thang máy sắp tới tầng hai mươi, nơi này là tầng cao nhất, người trung tuổi và cụ già khách sáo chào hỏi với đám người và đi xuống trước.

Phòng bọn họ là khu sang trọng, mà tầng cao nhất mới là phòng hoàng gia nên tất nhiên phải đi xuống trước.

Thật ra, đám người bọn họ tổng cộng chỉ đặt được hai phòng hoàng gia, còn lại đều ở phòng sang trọng.

Bing và Finn tỏ ra ga lăng nên nhường phòng lại cho hai người phụ nữ Tiver, Kuna ở.

Thật ra, hai người phụ nữ hoàn toàn có thể cùng ở trong một phòng hoàng gia.

Nhưng Tiver người ta cao quý, không chịu được chút uất ức, nhất định phải ở cả một phòng...

Về phần người giúp việc đi cùng bọn họ đều đặt phòng ở dãy thường.

Lúc này, Bing và Finn tất nhiên muốn đưa hai quý cô về phòng.

Trong thang máy, Kuna vẫn không nhịn được lại phàn nàn:

- Bing, người chịu trách nhiệm đặt vé tàu của công ty các anh làm sao vậy, không ngờ lại chỉ đặt được hai phòng hoàng gia, cũng quá vô dụng rồi. Anh nói xem, các anh không ở cùng một tầng với bọn em, nếu xảy ra chuyện gì, bọn em cũng không kịp kêu cứu. Chỉ còn lại hai cô gái bọn em ở cùng một chỗ, nếu chẳng may có người xấu thì sau.

Lần này Kuna phàn nàn, cũng là mượn cơ hội trút ra khó chịu trong lòng thôi.

Bing vội vàng cười an ủi:

- Sẽ không đâu. An ninh trên chiếc tàu du lịch này rất tốt.

- Chẳng có chuyện gì là tuyệt đối cả. Các biện pháp an ninh có tốt mấy cũng khó tránh khỏi xảy ra vấn đề.

Kuna chu mỏ nói rồi khoác tay Tiver, hỏi ý kiến của cô ta:

- Cô nói có đúng không, Tiver?

Tiver cũng khẽ nhíu mày, vừa nghe Kuna nói vậy, cô ta cũng cảm thấy không an toàn lắm.

- Hay là vậy đi, hai người đưa bọn em qua đó, đến bên kia dùng tiền mua hai phòng của người ta không phải được rồi sao?

Tiver thả lỏng nói:

- Bảo bọn họ đổi sang phòng sang trọng, bồi thường gấp đôi giá tiền bọn họ đặt phòng hoàng gia, không thích thì gấp năm lần, gấp mười lần, dùng chút tiền lẻ lại có thể giải quyết vấn đề, cần gì phải đau khổ chứ.

Kuna nghe vậy thì âm thầm bĩu môi, đây quả thật là cách nghĩ của mấy cô con nhà giàu.

Nghe nói giá của phòng hoàng gia tăng đến mấy trăm đô la. Gấp năm lần gấp mười lần à? Cho dù là những cậu ấm cô chiêu có tiền như bọn họ thì đây cũng là một khoản chi kinh người, vậy mà ở trong miệng của Tiver lại không tính là cái gì cả?

Bing, Finn tất nhiên sẽ không để cho cô con gái nhà giàu này phải tiêu số tiền trinh trong mắt cô ta, hai người đàn ông còn không phải tự móc tiền túi ra à?

- Tới đó xem thử, nếu có thể mua được thì không còn gì tốt hơn, nhưng nếu người ta không muốn, thật sự không tiện ép buộc.

Bing mỉm cười có vẻ ga lăng, chậm rãi nói.

Trên thực tế, gấp năm lần gấp mười lần vé tàu tiền thì chính bản thân anh ta cũng sẽ nhức nhối.

Chỉ là một phòng tốt hơn một chút mà thôi, thật sự không cần nhiều tiền như vậy.

Còn nữa, có tiền cũng không phải tiêu như thế.

Tiver lại nháy mắt, mỉm cười khen Bing:

- Vẫn là tâm địa của anh tốt.

Khi bọn họ nói chuyện, thang máy cũng đến nơi.

Bing lập tức ra hiệu mời Tiver đi trước. Tiver cũng nhấc váy hành lễ hoàng gia với anh ta.

Nhìn hai người này diễn xuất như vậy, Kuna và Finn cũng không khỏi thấy mệt mỏi, gượng cười.

Bốn người đi theo dấu chỉ đường, tìm qua.

Cho dù cả một tầng này trên tàu đều là phòng hoàng gia, nhưng thật ra lại phân thành từng khu một, mỗi khu chỉ có năm phòng.

Mà nơi khác của tầng cao nhất lại là các công trình phụ, bao gồm trọn bộ công trình sang trọng, phòng tập thể thao, hồ bơi, rạp chiếu phim vân vân, có thể nói là cần gì cũng có.

Bốn người theo dấu hiệu chỉ đường để tìm kiếm cũng tốn không ít thời gian.

Trong lúc vô tình Kuna ngẩng đầu nhìn về phía trước, bỗng nhiên ánh mắt chợt nghiêm lại, sau khi cẩn thận nhìn kỹ mới chỉ về phía trước và kêu lên:

- Đó không phải là ba người Châu Á kia sao? Hai nam một nữ, trong đó có một người đàn ông đặc biệt cao lớn cường tráng!

Bing, Finn, Tiver ngẩng đầu nhìn qua, bọn họ đều nhận ra được.

- Không sai, chính là người Châu Á đã phát sinh mâu thuẫn với chúng ta ở dưới tầng!

- Chính là thằng nhóc kia ném cúc áo!

- Sao bọn họ tự nhiên cũng ở tầng này? Đây là khu vực phòng hoàng gia, đây không phải chỗ chúng ta sẽ ở lại sao?

Bốn người đều giật mình.

Bọn họ thấy ba người Châu Á kia vây quanh trước cửa một phòng, hình như đang mở khóa.

- Đám người bọn họ muốn làm gì, muốn ăn cắp sao?

Kuna quyết đoán nói.

- Hóa ra bọn họ là kẻ trộm!

Tiver cũng hoảng sợ nói.

Bing lập tức ưỡn ngực nói:

- Tôi là á quân Quyền vượt qua hạng trung ở Wanyu, tôi đi bắt bọn họ.

- Tôi giúp anh!

Finn tất nhiên không cam lòng tụt lại phía sau.

Bốn người nhất thời chạy nhanh về phía bên kia.

Bản thân Kuna còn vừa đi vừa lớn tiếng hét lớn:

- Các người làm gì vậy, dừng tay!

Ở cửa căn phòng bên kia chính là ba người Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi đi thang máy lên đây, bọn họ cũng đã đi qua một vòng, đến bên này mới lật xem vé tàu tìm số phòng, vừa muốn mở khóa lại nghe có người kêu to.

Ba người cũng kinh ngạc quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy bốn người Bing lao tới nhanh như chớp.

- Lại là bọn họ!

Vẻ mạt Lâm Vi Vi lập tức sa sầm lại.

Về phần Lôi Nghênh thì híp mắt, ánh mắt không vui.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại vẫn bình tĩnh.

- Các người đang làm gì?!

Kuna làm đầu tàu gương mẫu, quát hỏi ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Làm gì thì có liên quan gì đến cô chứ?

Lâm Vi Vi hừ lạnh đáp lại một câu.

- Tôi thấy tất cả các người chính là kẻ trộm, có phải các người muốn ăn cắp hay không!

Hai mắt Kuna híp lại nói.

Ánh mắt Bing, Finn và Tiver ít nhiều cũng có ý này.

- Các người mới là kẻ trộm.

Lâm Vi Vi tức giận nói, giơ cao vé tàu trong tay lên:

- Nhìn cho rõ ràng đi, đây là vé của chúng tôi, năm phòng ở đây thì có ba phòng của chúng tôi đấy!

Từ xa nhìn thấy màu sắc kiểu dáng vé trong tay Lâm Vi Vi, quả nhiên là vé phòng hoàng gia, ba người Bing không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ thật sự không ngờ được phòng bên cạnh Tiver, Kuna lại là ba người này!

Kuna nhất thời nghẹn lời, sau đó vẫn mạnh miệng, giơ tay hừ lạnh nói:

- Cầm tới tôi xem thử là thật hay giả!

Lâm Vi Vi tức giận.

Quả thật không thể nói lý, thật không biết tính tình cao ngạo của những người này là do ai chiều ra được.

Lâm Vi Vi trực tiếp xoay người không thèm để ý tới nữa, đi ấn mật khẩu mở cửa.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nhìn những người này, lười phản ứng.

Kuna bị bỏ mặc thì lập tức cảm giác mất mặt, tức giận giậm chân một cái, nhìn về phía Bing.

Bing bước nhanh tới, chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Anh ta nhìn ra được, người đàn ông này mới là người dẫn đầu trong ba người kia.

Bing và Bạch Tiểu Thăng cao giọng nói:

- Chuyện lúc trước, có thể là do chúng tôi nhầm.

- Không phải là có thể mà chính là các người nhầm, anh muốn nói xin lỗi sao?

Bạch Tiểu Thăng nâng mí mắt, thản nhiên nói.

Ánh mắt Bing trầm xuống, giơ tay lấy một cái cúc áo từ trong túi ra, ném qua.

Bạch Tiểu Thăng liền đón lấy.

- Tôi cảm thấy người nên nói xin lỗi là anh.

ánh mắt Bing chợt lạnh, sau đó đi tới:

- Nhưng chúng tôi không tính toán với các anh.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên cất cúc đi.

- Chúng tôi để mắt tới phòng của các người, các người nhường ra hai phòng cho chúng tôi.

Bing nói thẳng:

- Các người tốn bao nhiêu tiền, tôi trả cho các người gấp đôi.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng có vẻ kỳ lạ nhìn về phía người vừa mở miệng muốn mua phòng của bọn họ.

Thấy đối phương không lập tức từ chối thì nghĩ chuyện này có cơ hội, Bing lập tức rèn sắt khi còn nóng.

- Thật ra phòng sang trọng không kém hơn phòng ở đây bao nhiêu, các người còn có thể nhận được giá tiền gấp đôi, đối với đám người Châu Á giỏi tính kế các người cũng đã rất có lời rồi. Anh xem chúng tôi chỉ có hai quý cô đây có phòng hoàng gia, thực sự làm người ta không yên tâm.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cười.

Điều này rõ ràng là hấp dẫn.

Trong lòng Kuna, Tiver, Finn vui mừng, nhưng Kuna lại bĩu môi.

Theo cô ta thấy, chuyện tốt đến mức này, những người này quả nhiên không chịu nổi cám dỗ.

- Vé tàu của chúng ta là do bạn nhờ bạn mua, tốn khoản mấy trăm nghìn, bán cho các người cũng được, anh cầm năm triệu tới đây.

Bạch Tiểu Thăng đưa ra giá.

Vẻ tươi cười trên mặt Bing chợt cứng đờ.

Năm triệu đô la à?

Những người Châu Á nghèo tới phát điên rồi hay sao mà dám thật sự đòi hỏi nhiều như vậy!

- Giá tiền này của anh là muốn phá trời à?

Bing tức giận nói:

- Đừng quá tham lam!

- Không trả nổi thì cứ nói không trả nổi, nói tham lam gì chứ.

Lâm Vi Vi ngoái đầu nhìn lại cười lạnh nói.

Lôi Nghênh thản nhiên nói:

- Không bằng như vậy đi, chúng tôi bỏ ra năm triệu mua hai phòng của các người, chúng ta không ở cũng được, đỡ phải phòng bên cạnh không có người tốt, ngủ không được yên ổn.

Cơ mặt Bing lập tức giật giật.

Đối phương quả thật đang trực tiếp sỉ nhục anh ta.

Nhưng anh ta không thể mất thể diện ở trước mặt Tiver được!

- Năm triệu sao?

Vẻ mặt Bing lạnh lùng nói:

- Tôi cũng đâu phải không trả được...

Trong lòng anh ta thật sự đau tiếc.

Bạch Tiểu Thăng, cười.

- Có lẽ anh không hiểu rõ ý của tôi rồi, tôi nói là một phòng phải năm triệu.

Những lời này trực tiếp làm cho Bing đờ người ra, ba người còn lại bao gồm cả Tiver cũng giật nảy mình.

Những người Châu Á điên rồi sao? Mở miệng liền ra giá loạn!

- Mười lăm triệu!

Bing ngạc nhiên.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn bọn họ, ung dung nói:

- Tôi cảm thấy giá thấp, bây giờ tôi muốn một phòng mười triệu.

Đám người Bing suýt nữa nghẹn không thở được.

- Phòng của chúng tôi, anh cũng mua mười triệu một phòng à?

Kuna bỗng nhiên nói.

Nếu người Châu Á dám mua, cô ta thật sự dám bán phòng của mình.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Gian phòng của các người, một phòng tôi ra hai chục triệu.

Kuna kinh hãi, tròng mắt sáng lên.

- Tôi còn có thể lại thêm mười triệu.

Bạch Tiểu Thăng giễu cợt nói:

- Đương nhiên nếu cô đồng ý, coi như tôi chưa nói.

- Chúng ta có phòng ở, tại sao phải xài tiền bậy bạ.

Bạch Tiểu Thăng còn liếc nhìn Tiver, Kuna với nụ cười đầy ẩn ý:

- Hơn nữa hai người đẹp làm hàng xóm của chúng tôi, chúng tôi lại không bị thiệt.

- Thật sự có chuyện gì, thua thiệt cũng là các cô, không phải sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận