Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2462: Hai kẻ trộm (1)

Vì không kinh động tới đám người Bing, Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh từ bên trong quán cà phê đi ra, lên một tầng và tìm một ban công nhỏ.

Bọn họ ở tầng đó, ngoại trừ diện tích không gian chung lớn, còn có rất nhiều ban công nhỏ dành cho người ta nghỉ tạm.

Chính là mang lên vài cái ghế lại thành một thiên địa nhỏ.

Đám người Bạch Tiểu Thăng tìm một chỗ hẻo lánh vắng người và ngồi xuống, thuận tiện nói chuyện riêng.

- Thật sự không ngờ người tên là Bing trong đám người này lại là Phó tổng giám đốc công ty HBB!

Thấy gần đó không người, Lâm Vi Vi không khỏi kinh ngạc, nói với hai người Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh.

Cô cũng biết công ty HBB, bởi vì chuyến này đi chính là tới Wanyu, cô và Lôi Nghênh sớm đã chuẩn bị trước, hiểu sơ qua doanh nghiệp của tập đoàn ở bên kia.

Chính bởi vì biết, Lâm Vi Vi mới giật mình.

Công ty HBB lại có công ty con có danh tiếng trong tập đoàn, sao có thể giao cho một người trẻ tuổi lại nông cạn như vậy chứ.

Lâm Vi Vi nhớ lại lời nói và việc làm của Bing, không khỏi âm thầm lắc đầu.

Cho dù công ty HBB tuyệt đối không chỉ có một Phó tổng giám đốc, Bing làm Phó tổng giám đốc có lẽ trong tay cũng không có nhiều thực quyền lớn, nhưng vẫn quá sai lầm.

- Có lẽ, ba anh ta không đơn giản.

Lôi Nghênh nghi ngờ nói.

Bạch Tiểu Thăng sớm đã bảo Hồng Liên kiểm tra qua tin tức có liên quan, lúc này lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, để cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn:

- Tự tin một chút, trong lời nói không cần thêm từ 'có lẽ', tổng giám đốc HBB chính là ba của Bing kia.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thấy thế, lập tức lộ vẻ hiểu rõ.

- Còn nữa, Tiver kia…

Lâm Vi Vi suy nghĩ một lát, nhận ra người phụ nữ nào, sau đó mới nói:

- Cụ già đi cùng với bọn họ nói cô ta là người nhà ngài Ma Căn. Vậy ngài Ma Căn này sẽ không phải là Phó tổng giám đốc Ma Căn của chúng ta chứ?

Sẽ là trùng hợp như vậy sao?

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Trên đoạn đường tới đây, chúng ta ở bên phía châu Đại Dương đã thấy qua bao nhiêu tình huống người gia tộc của Phó tổng giám đốc Ma Căn có liên quan tới công ty con của tập đoàn, có thêm một điển hình như vậy, thật sự bất ngờ sao?

Điều này cũng thật sự khiến cho Lâm Vi Vi không nói được lời nào nữa.

- Tôi chỉ không ngờ, không ngờ ở đây còn gặp được người và chuyện như vậy thôi.

Lâm Vi Vi rất xúc động.

Ban đầu còn tưởng rằng đây là cuộc hành trình du lịch, không ngờ vẫn gặp phải tình huống liên quan tới công việc.

Lúc này, Lôi Nghênh xoa cằm, dường như nghĩ tới điều gì, nói:

- Tôi rất để ý một việc.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế, ra hiệu Lôi Nghênh nói tiếp.

- Thật ra lúc đầu tôi đã vô cùng tò mò.

Lôi Nghênh nói:

- Người già và người trung tuổi kia vừa nhìn chính là tùy tùng. Vậy lại có chút thú vị!

- Những người này ra ngoài, lại đi cùng với nhau là vì chuyện gì?

- Là đi chơi sao? Ai có thể ra ngoài du lịch còn dẫn theo một lão già và một người trung tuổi làm tùy tùng, đặc biệt còn là trai đẹp gái xinh làm bạn, không phải khiến người ta mất hứng sao?

Lâm Vi Vi cũng cảm thấy chuyện này có chút ẩn ý.

Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh, ra hiệu Lôi Nghênh nói tiếp.

- Còn nữa, tôi luôn cảm thấy, người trung tuổi và ông lão kia không phải là một nhà. Các người có ấn tượng không? Lần đầu chúng ta và bọn họ gặp nhau, khi đi vào trong thang máy, anh nhìn vị trí đi, đứng và ánh mắt quan tâm của bọn họ, rõ ràng một người là Bing, một người là Tiver.

Lôi Nghênh nói đến đây, khóe miệng lộ ra một nụ cười có vẻ nghiền ngẫm:

- Cái này thật thú vị. Không nói đến Bing. Gia tộc của Phó tổng giám đốc Ma Căn sẽ phái một lão già đi theo sau mông cô gái trẻ như Tiver sao?

- Kỳ lạ!

Lâm Vi Vi lập tức gật đầu.

- Cho nên tôi đoán, đám người trẻ tuổi kia tập trung lại, nhìn như đang đi ra ngoài du lịch nhưng có lẽ chỉ là một sự che giấu, hoặc tạo ấn tượng giả. Thực tế chắc là Bing lấy danh nghĩa Phó tổng giám đốc công ty HBB đi nước ngoài, sau đó Tiver và anh ta trở lại Wanyu, có thể là thật sự đi chơi. Nhưng lão già kia đi theo thì chắc chắn phải có hoạt động lén lút, có lẽ là đi tới gặp mặt ba của Bing, Tổng giám đốc công ty HBB.

Lôi Nghênh vốn tâm tư tinh tế, giỏi quan sát suy nghĩ, cho ra kết luận như vậy cũng không khó đối với anh ta.

Lâm Vi Vi kính nể nhìn Lôi Nghênh giống như nhìn thần.

- Cô đừng nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ như thế, anh ấy cũng đã nhìn ra, cô vẫn nên ngưỡng mộ nhìn anh ấy đi.

Lôi Nghênh thấy thế, lập tức chỉ tay về phía Bạch Tiểu Thăng, nói với Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi lập tức dời ánh mắt, ngưỡng mộ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi được anh ấy nhắc nhở mới nghĩ tới, cô vẫn nên bội phục anh ấy.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười chỉ vào Lôi Nghênh.

Lâm Vi Vi thấy thế, lập tức nổi giận trừng mắt nhìn hai người.

- Được, xem như tôi ngốc đi, chỉ có tôi không nhìn ra, được chưa? Xem hai người đắc ý, còn khen lẫn nhau, loại hành vi này của các anh gọi là gì chứ? Cái này gọi là thương nghiệp tâng bốc nhau.

Lâm Vi Vi không vui.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh thấy thế thì vội vàng trấn an.

- Không có không có, thật ra… Vi Vi của chúng ta là thông minh nhất.

- Phân tích loại chuyện nhỏ này cứ giao cho chúng tôi là được rồi, cô có tác dụng lớn hơn mà.

Hai người này đúng là giỏi phối hợp.

Lâm Vi Vi hừ lạnh một tiếng, lại thưởng cho một người một cái trừng mắt.

Sau khi vui đùa xong, Lâm Vi Vi chủ động nói:

- Xem ra những người này rất không tầm thường, chúng ta điều tra bọn họ sau?

Ngẫu nhiên gặp nhau, vô ý gặp gỡ, tình huống này mà bắt tay vào điều tra thì thật ra rất khó.

Lôi Nghênh nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi nghĩ trên người bọn họ hẳn có mang theo một ít tài liệu quan trọng, bằng không tôi tìm một cơ hội qua tìm thử?

Càng là lén lút, đứng phía sau, hợp tác mờ ám, càng phải ký một ít thứ đặc biệt chính thức, làm cho hai bên tham dự hình thành một loại "tin tưởng" và uy hiếp.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát, lại lắc đầu.

- Đầu tiên, chúng ta cũng không biết vật kia có chắc chắn tồn tại không, càng không biết nó ở trên người ai. Người trung tuổi, người già, Bing, còn có cô Tiver đều có thể mang nó. Thứ hai, làm vậy ở trên thuyền có chút nguy hiểm, chúng ta không đáng phải mạo hiểm. Đến Wanyu lại nói sau, vẫn còn kịp.

Vừa nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy, Lôi Nghênh cũng chỉ đành gật đầu đồng ý, mà Lâm Vi Vi lại không hy vọng trải qua nguy hiểm.

Chuyện này xem ra tạm dừng ở đây.

- Nói chung, chúng ta cứ hưởng thụ chuyến du lịch này. Nên thư giãn một chút, không cần suy nghĩ nhiều tới những chuyện khác.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Nói đến đây, Lâm Vi Vi lập tức có tinh thần, mỉm cười nói với hai người:

- Hôm qua, khi tôi mở vali ra, các người đoán xem tôi phát hiện ra cái gì? Không biết Phil bỏ chai rượu ngon ở chỗ tôi từ lúc nào, chai Romani Conti năm 45 đấy! Lúc này nếu ở ban công trong phòng lớn uống chút rượu, hóng gió biển, ngắm cảnh biển, vậy thật sự là quá sung sướng!

Lúc này Bạch Tiểu Thăng vỗ bàn một cái, đứng lên:

- Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, đi uống nó thôi!

Lôi Nghênh cũng lộ vẻ chờ mong.

Ba người đã quyết định, lúc này đứng dậy trở về theo đường cũ.

Trên đường đi, ba người vẫn hăng hái bừng bừng bàn luận xem chai Romani Conti năm 45 sẽ có vị gì.

Bọn họ uống nhiều rượu ngon, tất nhiên có khả năng giám định và thưởng thức không hề kém.

Hơn nữa, rượu ngon nhất không phải vào lúc uống, mà là giây phút đầy chờ mong cùng vô số tưởng tượng, sau đó rượu vào cổ trong lúc đang nóng lòng, tưởng tượng và hiện thực hòa vào một chỗ, một khi thỏa mãn chờ mong, thậm chí vượt quá chờ mong, cảm giác thỏa mãn này mới thật sự tuyệt vời.

Cho nên, ba người tất nhiên sẽ không bỏ lỡ giây phút tuyệt vời này.

Bọn họ vô thức đã trở về chỗ khu vực phòng của mình, khi đi qua hành lang, Lôi Nghênh đang trò chuyện vui vẻ bỗng nhiên nhìn về phía trước, ánh mắt chợt nghiêm lại, lập tức biến hóa thành trạng thái cảnh giác.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi giật mình khi thấy anh ta thay đổi thái độ, ngước mắt nhìn qua.

Chỉ thấy trước một cánh cửa bên kia có hai bóng người đang cúi xuống, lén lén lút lút làm gì đó.

Cánh cửa kia là cửa phòng của Bạch Tiểu Thăng.

Không ngờ trên một chiếc tàu với các phương diện an ninh hoàn thiện như ở đây mà cũng có trộm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận