Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2470: Chỉ duy nhất một khả năng (1)

Ngày hôm sau, ba người Bạch Tiểu Thăng thoải mái hưởng thụ chuyến du lịch trên tàu biển chở khách này, chạy tới chạy lui từ tầng trên xuống tầng dưới, thử nghiệm các loại trò chơi, còn tham gia một lần nướng trên biển ngoài trời trên tàu biển chở khách, chơi thật sự vui vẻ tới quên cả trời đất.

Chạng vạng tối, hai anh em Lame, Butch mới tìm đến chỗ của đám người Bạch Tiểu Thăng.

Ba người Bạch Tiểu Thăng lại dẫn bọn họ tới một ban công nhỏ yên tĩnh gần đó, ngồi xuống nói chuyện.

- Thưa ngài, chúng tôi cuối cùng cũng đợi được cơ hội đi tới phòng của hai người này.

Lame nói thẳng vào vấn đề với Bạch Tiểu Thăng.

"Hai người này" trong miệng anh ta là ông lão và người trung tuổi đi cùng với đám người Bing.

Hai người này cùng một tầng với anh em Lame, hơn nữa phòng hai bên cách nhau không xa.

- Mới đầu hai người không mấy khi ra ngoài, chỉ thích ở trong phòng, sau đó có lẽ không nhịn nổi, lúc này chúng tôi mới nắm bắt được cơ hội.

Butch nói tiếp.

- Vậy các người tìm được đồ chưa?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

So với những gì trải qua, anh càng muốn biết kết quả hơn.

Nhắc tới kết quả, Lame, Butch lại đổi thành vẻ mặt như đưa đám, đồng loạt lắc đầu.

- Vẫn không tìm được!

Lâm Vi Vi lập tức có chút thất vọng, nói thẳng.

- Chúng tôi đã cẩn thận tìm khắp hai phòng. Nhưng hoàn toàn không hề có bóng dáng của tài liệu. Túi công văn hai người này mang theo bên người đều đặt ở trong phòng của từng người, bên trong cũng không có. Điều này thật sự quá kỳ lạ, bọn họ cũng đâu phải mang theo đồ bên người, có thể giấu ở chỗ nào chứ?

Lame nghĩ mãi vẫn không hiểu, chân mày nhíu chặt:

- Chẳng lẽ tài liệu quan trọng cũng được gửi cùng với những hành lý lớn à?

Lâm Vi Vi nghe vậy không nhịn được trợn trừng mắt.

Đây là cách suy nghĩ kỳ lạ thế nào, mới nghĩ ra được chuyện đó chứ?

Tài liệu quan trọng như vậy, không tốn diện tích lại không nặng nề, làm sao có thể đối xử bất cẩn như vậy.

Nhưng nếu bọn họ thật sự cất tài liệu bên người lại không mang theo túi, vậy tài liệu kia có thể để ở chỗ nào chứ?

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm không nói, Lôi Nghênh cũng ngẩng đầu nhìn trần nhà dường như đang suy ngẫm.

- Các người, còn có người thuê phía sau các người, lại khẳng định thật sự có thứ này ở đây không?

Lâm Vi Vi không khỏi nói ra nghi ngờ trong lòng mình:

- Nếu ngay từ lúc đầu đã không có thứ này thì sao?

Lame nghe vậy thì sửng sốt, lẩm bẩm nói:

- Không thể nào.

Butch lại nghiêm túc nói:

- Anh nói khách hàng nhầm à, sao có thể như vậy được, khách hàng không sai đâu.

Lời này thật sự khiến cho Lâm Vi Vi dở khóc dở cười.

Hình như không nên dùng cách nói khách hàng sai nhầm ở đây.

- Tôi muốn nói, có phải là có khả năng này không? Thật ra bọn họ đã gửi bưu phẩm hoặc gửi fax, mà không phải để người đưa qua.

Lâm Vi Vi nói.

Lame, Butch vừa nghe, lập tức cảm thấy không ổn.

Vậy cũng có nghĩa là bọn họ đi cả đoạn đường đều làm không công, vậy ai chịu nổi.

- Tôi thấy sẽ không đâu.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng đã mở miệng, chậm rãi nói:

- Thứ nhất, gửi bưu điện hoặc gửi fax sẽ để lại dấu vết, không hề an toàn ổn thỏa. Thứ hai, nếu đã phái người tới để tiến hành trao đổi, vậy gửi bưu phẩm hoặc gửi fax lại thành vẽ rắn thêm chân, hoàn toàn vô nghĩa.

Bạch Tiểu Thăng lại nói:

- Còn nữa, người thuê bọn họ hẳn phải khống chế chu đáo tất cả, ngay cả phòng của bọn họ cũng có thể làm được thỏa đáng, như vậy chắc sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp là nhầm lẫn ngay từ lúc đầu.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói chắc chắn như vậy, mắt Lame và Butch lập tức sáng lên, liên tục gật đầu.

Đối với hai người này, nếu tốn nhiều công sức và tinh thần như vậy, đến bây giờ mới biết căn bản không thứ cần tìm thì thật sự quá đả kích người khác.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng nói thế nhưng Lâm Vi Vi vẫn khoanh tay nói với anh em Lame:

- Vậy các người cũng không thể bảo đảm lời tôi nói là hoàn toàn không có khả năng, không bằng các người lại trao đổi với người thuê thần thông quảng đại của cách người, xem người đó còn có thể cung cấp giúp đỡ gì nữa không, cho dù là cho chút dẫn dắt cũng được.

Lâm Vi Vi vừa nói vậy, cũng có vài phần đạo lý.

Lame lập tức gật đầu, đánh tiếng với mấy người rồi tạm thời rời đi, chắc là đi liên lạc với người thuê.

Không bao lâu, Lame lại quay về, trên mặt đầy vẻ phiền muộn và chán nản.

Lame ngồi xuống, thở dài nói:

- Người thuê bên kia nói, đồ chắc chắn ở đây, bảo chúng tôi phải lấy được trước khi tàu cập bờ. Còn thuận tiện nghi ngờ năng lực của chúng tôi...

- Chất vấn năng lực của chúng ta à!

Butch thất thanh.

Lời này thật sự là đả kích đối với bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Xem ra người thuê các người đã xác định chính xác rồi.

Lúc này, Lôi Nghênh vẫn không nói một lời bỗng nhiên nói:

- Thật ra vật kia có thể đang ở trên người bọn họ.

Nghe được câu này, Lame và Butch lập tức nhìn về phía Lôi Nghênh.

- Sao lại nói vậy?!

Lame giục hỏi.

- Các người cảm thấy, nếu tài liệu là bản điện tử để ở trong USB thì sao! Nếu bọn họ mang theo một con dấu nhỏ bên người, chờ sau khi đến nơi đóng dấu và đưa ra là hiệu lực!

Lôi Nghênh nhìn mọi người nói.

Mắt Lame, Butch lập tức sáng lên, liên tục gật đầu.

Lâm Vi Vi cũng gật đầu tán thành.

Bạch Tiểu Thăng lại tiếp lời Lôi Nghênh, nói:

- Giả thiết này được thành lập, chúng ta có thể suy đoán tiếp. Nếu đúng là đến Wanyu bàn chuyện hợp tác, vậy chắc là 'khách' mang theo tài liệu đến. Trước đây chúng ta từng phân tích qua, người trung tuổi và ông lão kia thuộc nhóm khác nhau, sẽ chỉ một người mang theo đồ. Lời nói và việc làm của ông lão kia đối với cô Tiver càng có vẻ tùy ý hơn, chắc đồ phải ở trên người ông ta.

Lame và Butch lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, liên tục gật đầu.

Lôi Nghênh nói tiếp:

- Nếu như một người mang theo đồ quý bên người, sẽ luôn vô tình hay cố ý quan tâm, để chúng ta suy nghĩ xem lão già kia có động tác nhỏ thừa nào không, lại có thể lén quan sát một chút.

Lame, Butch nhìn về phía Lôi Nghênh một lúc rồi gật đầu.

- Động tác nhỏ à.

Khi Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm, trong đầu hiện lên cảnh tượng khi gặp ông già kia.

Trước đây cho dù chỉ liếc nhìn qua, nhưng có Hồng Liên giúp đỡ khống chế ký ức, vẫn có thể xuất hiện một cách hoàn hảo.

- Khi ở trong thang máy, ông ta có hai lần xoa đồng hồ trên cổ tay của mình.

Bạch Tiểu Thăng tập trung tinh thần nói:

- Nếu chúng ta đoán không sai, tám chín phần là cái đồng hồ kia có vấn đề.

Lame, Butch nghe vậy thì cảm giác không thể tin nổi.

Hai người Châu Á trước mắt này là trinh thám trong phim hoạt hình sao, vừa phân tích một lát đã khiến người ta nghe mơ hồ huyền ảo, vô cùng kì diệu, lại không nhịn được muốn công nhận, thậm chí lớn tiếng khen ngợi.

Cho dù Lâm Vi Vi đã sớm biết Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh có năng lực phân tích này, cũng không nhịn được mà khẽ vỗ tay tán thưởng.

- Anh xác định chứ?

Cho dù Lôi Nghênh có thể phân tích không khác gì Bạch Tiểu Thăng nhưng không có khả năng tái hiện lại hình ảnh trong đầu chẳng khác nào tranh vẽ như Bạch Tiểu Thăng.

- Vô cùng xác định.

Bạch Tiểu Thăng cười chắc chắn:

- Chúng ta có thể ngầm kiểm tra.

Nói ra kiểm tra cũng không khó, Lame, Butch lại biết được lịch đi lại của ông già kia, nếu không cũng không dám len lén mở khóa phòng của đối phương.

- Lão già kia làm massage trọn gói, thường vào lúc này cũng sắp xong. Ông ta còn có thói quen uống vài cốc, lúc này nói không chừng đang ở quán bar.

Lame nói.

Mọi người nghe vậy liền nhìn nhau.

- Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta cũng đi uống một chén, tôi mời.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận