Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2473: Thuận lợi (2)

Người xung quanh nhìn theo với ánh mắt thông cảm, hình như rất thông cảm với tâm trạng nóng lòng rời đi của anh ta.

Ông già da trắng không khỏi thở hắt ra một hơi, giơ tay chỉnh lại áo của mình, lại phát hiện ánh mắt khác thường của đám người xung quanh nhìn mình.

Rất rõ ràng, rất nhiều người vẫn tưởng ông ta quyến rũ bạn gái của người ta.

Ông già da trắng lập tức ngồi xuống với vẻ không được tự nhiên.

Ông ta còn muốn đi. Nhưng lúc này, nếu ông ta hấp ta hấp tấp rời đi, vậy không phải nói rõ mình đang chột dạ à?

Mà trên thực tế, ông ta quả thật đâu có làm gì đâu, hoặc nói là không thành, ông ta bị oan uổng đấy!

...

Butch ra khỏi quán bar thì vội vàng đi thêm một đoạn, rẽ vào hàng lang.

Lame đang chờ ở đó. Thấy anh ta tới, hắn lập tức vội vàng tới đón, hỏi:

- Thế nào?

Butch liếc nhìn về phía sau, thấy không ai đi theo mới lấy điện thoại di động ra ấn xem.

Lame cũng tiến tới quan sát.

Không có cách nào mở khóa nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy được trên màn hình của điện thoại cho thấy một đường tiến độ, lại giống như biểu hiện lượng điện, mặt trên còn có chữ số.

- Tám mươi phần trăm?

Butch kinh ngạc nói:

- Tôi cảm thấy thời gian của tôi đã đủ rồi, sao vẫn còn thiếu 20% chứ?

- Người kia không phải đã nói sao? Nếu dung lượng của tài liệu quá lớn, tất nhiên sẽ tốn nhiều thời gian hơn.

Lame vội vàng cầm điện thoại qua:

- Lúc này, đến lượt tôi!

Vì lý do an toàn, Bạch Tiểu Thăng đã an bài làm hai người bọn họ thay phiên nhau ra trận.

...

Ở quán bar bên kia, ông già da trắng vô duyên vô cớ gặp phải chuyện như thế, trong lòng cũng thấy phiền não. Ông ta bảo nhân viên phục vụ lấy cho mình một chén Cocktail mạnh, tính uống cho đỡ sợ.

Lúc này, trong tay nhân viên phục vụ quán bar cầm khay, đưa ly Cocktail vừa điều chế xong qua.

Kết quả vừa cầm đến bên bàn, nhân viên phục vụ còn chưa kịp lấy ly Cocktail xuống, bên cạnh lại có một bàn tay làm thay anh ta.

Nhưng ly rượu này không phải đặt lên bàn, mà hắt vào trên mặt ông già da trắng.

Lập tức, ông già da trắng sửng sốt, nhân viên phục vụ cũng sửng sốt.

Mọi người xung quanh vốn chỉ trỏ bàn tán về ông già, lại thấy một người gầy đứng ở đó, đi tới nắm lấy tóc của ông già, trong miệng kêu to:

- Lão khốn kiếp, ông có biết tôi hay không?!

Ông già da trắng bị đau, dùng một tay gạt tay của đối phương nhưng lại sợ bị bắt được, một thanh nắm lấy cổ tay của đối phương.

- Ông còn dám đánh trả!

Người gầy kêu to, cổ tay bị nắm chặt không rút về được, một tay khác nắm điện thoại khác cũng giơ lên hỗ trợ.

- FUCK, cậu là ai?!

Ông già da trắng dùng một tay đối phó với hai tay của đối phương cũng không hề thua kém, một tay kia chật vật lau rượu trên mặt mình, phẫn nộ rít gào.

Sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới.

Chuyện vừa rồi vẫn khiến ông già da trắng bực mình, không ngờ bây giờ lại bị hắt một chén rượu.

Hôm nay quả thật chẳng biết tại sao lại xui xẻo như vậy nữa!

Nhân viên phục vụ bên cạnh trân trối nhìn cảnh tượng trước mặt, những người khách xung quanh cũng ngơ ngác nhìn sang.

Người gầy dĩ nhiên chính là Lame.

Lúc này, Lame vừa rơi nước mắt vừa la to:

- Tên khốn kiếp nhà ông, ông còn muốn có mặt mũi hỏi tôi là ai à? Ông vừa uống rượu với Mary vợ của tôi mà ông còn hỏi tôi là ai.

Một câu nói khiến ông già da trắng sửng sốt, nhân viên phục vụ cũng ngây người.

Đám người xung quanh đều đờ đẫn.

Đúng vào lúc này, cô gái với dáng người đầy đặn đi giày cao gót quay lại quán bar này, hình như cô ta quên gì đó.

Nhưng sau khi đi vào, cô ta lại nhận thấy tình hình không thích hợp.

Tất cả mọi người nhìn cô ta với ánh mắt vô cùng kỳ quái.

Người phụ nữ kia chẳng biết tại sao, cầm đồ từ trên quầy bar, còn nhìn xem trên người mình có gì không đúng.

- Mary?!

Ông già da trắng không nhịn được xông cô kêu.

Người phụ nữ kia liếc nhìn ông già với ánh mắt kỳ quái, đi giày cao gót vội vàng rời đi.

- Cô ta không phải là Mary, Mary hôm nay mặc váy xanh!

Lame bỗng nhiên kêu to:

- Có người thấy cô ấy mới rời khỏi đây không lâu.

Một câu nói lại khiến cho tất cả mọi người ở đó đều nhìn Lame với không thể tin nổi.

Trong đó bao gồm cả ông già da trắng và nhân viên phục vụ.

Lại là cô gái mặc váy xanh à?

Hôm nay tổng cộng có mấy cô gái váy xanh xuất hiện ở đây?

Lại thêm ông già mới tới uống rượu không lâu, vậy không phải chỉ có một người phù hợp thôi sao...

Vậy người béo mập vừa rồi là sao?

Người béo mập kia vẫn luôn miệng nói người phụ nữ kia là bạn gái anh ta, vậy tại sao lại có một ông chồng xuất hiện vậy?

Tất cả mọi người đều cảm thấy mình hồ đồ rồi.

- Tôi và Mary kia thật sự không có gì.

Ông già da trắng đẩy Lame ra, trong lòng có phần suy sụp, chỉ vào Lame kêu to:

- Má nó, tôi cũng không biết quan hệ giữa các người thế nào... Bạn trai, chồng, các người rốt cuộc là quan hệ rối loạn gì vậy?!

- Bạn trai?

Lame nghe được ba chữ này liền biến sắc, hét lớn:

- Tôi còn chưa ly hôn với cô ta mà cô ta lại dám tìm bạn trai à, còn dẫn lên cả chiếc tàu này sao?! Người phụ nữ vô sỉ này, con đĩ này. Con... Tôi tôi không tha cho chúng nó đâu!

Lame nói dứt lời, không ngờ lại khóc sướt mướt, xoay người chạy ra ngoài.

Tất cả mọi người ở đó đều im lặng.

Ông già người da trắng này ngây người nhìn theo bóng lưng của Lame biến mất, thật lâu mới tỉnh táo lại được.

...

Trong góc phòng, Lâm Vi Vi quả thật khó chịu, muốn cười to lại không thể, hạ giọng nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tình tiết lắt léo như thế thì trong phim truyền hình cũng không dám diễn đâu.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cười nhạt, đứng lên nói:

- Đi thôi.

Nếu thuận lợi, chắc không cần phải ở đây thêm nữa.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đứng dậy đi theo, để tiền lại trên bàn rồi tính theo Bạch Tiểu Thăng rời đi theo lối khác.

Đám người Bạch Tiểu Thăng đi rồi, ông già da trắng vẫn ngồi ở đó, im lặng rất lâu.

Đúng lúc này, người phụ nữ mặc váy xanh không ngờ lại đi từ bên ngoài vào.

Giây phút nhận ra cô ta, tất cả mọi người đều yên lặng không lên tiếng, ánh mắt nhìn theo cùng, quan sát xem người phụ nữ gây họa hai lần này rốt cuộc hại nước hại dân thế nào.

Cho dù người phụ nữ kia cũng phát hiện có điểm không thích hợp, nhưng vẫn đi thẳng tới và ngồi xuống đối diện ông già da trắng.

Ông già da trắng trợn trừng mắt, nhìn cô gái này như nhìn thấy quỷ vậy.

Người đẹp váy xanh quan sát xung quanh một lát với vẻ kỳ lạ, sau đó mỉm cười nói nhỏ với ông già da trắng:

- Vừa rồi em có việc phải rời đi một lát. Anh yêu, trước đó anh nói với em, phòng anh số mấy?

Ông già da trắng nghe được câu này lại giống như bị điện giật, ánh mắt chẳng khác nào nhìn rắn độc, không nói thêm một lời đã ném tiền xuống, rời đi chẳng khác nào chạy trốn.

Người đẹp váy xanh nhìn qua, không ngờ lại phát hiện người đi rồi, cô ta lập tức ngạc nhiên nhìn theo.

Nhân viên phục vụ bên cạnh đi qua lấy tiền, vừa kính phục lại xúc động nói với người đẹp:

- Quý cô, cô vẫn nên về phòng của mình xem thử đi. Chồng cô vừa tới làm ầm ĩ đấy.

- Chồng tôi?

Người đẹp váy xanh liền biến sắc, chợt đứng phắt dậy và vội vàng rời đi.

Nói đến cũng khéo, cô ta thật sự có chồng, thật sự ở trên chuyến tàu biển này.

Nhân viên phục vụ thấy bóng dáng xinh đẹp kia rời đi thì thở dài, xúc động nói:

- Thế giới này… đúng là quá điên cuồng...

...

Vẫn là ở ban công nhỏ hẻo lánh từng nói chuyện trước đó, ba người Bạch Tiểu Thăng và Lame, Butch gặp nhau ở đây.

Sau khi cầm lấy điện thoại, Bạch Tiểu Thăng mở khóa kiểm tra một lát.

Tài liệu quả thật đều được sao chép qua.

Nội dung, không cần nhìn kỹ lại làm cho Bạch Tiểu Thăng thầm giật mình.

Trong lúc vô ý, bọn họ nắm giữ một con cá lớn!

Thứ này quả thật vô cùng quan trọng đối với bọn họ, hơn nữa còn không thể truyền ra ngoài!

- Sao rồi, tài liệu đã được sao chép qua rồi chứ?

Lame nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Trong nháy mắt vừa rồi, anh ta thấy vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng trở nên nghiêm trọng.

- Anh xem cũng đã xem qua rồi, theo giao hẹn trước đó, anh nên đưa cho chúng tôi chứ.

Butch cũng nói.

- Tôi muốn biết, người thuê của các người trả cho các người bao nhiêu tiền, để mua thứ này?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Lame, Butch nghe vậy không nhịn được nhìn nhau.

- Ngài nói vậy là… có ý gì?

Lame cẩn thận hỏi.

- Rất xin lỗi, thứ này rất quan trọng đối với chúng tôi, tôi không thể giao cho các anh được. Nhưng tôi cũng có thể trả một khoản tiền, không phải là mua thứ này mà bởi vì tôi nuốt lời.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Cái này không được đâu.

Lame cố gượng cười nói.

- Trong ngành của chúng tôi, không thể bán đồ cho hai nhà được.

Butch cũng nói.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, biết thứ có thể khiến cho Bạch Tiểu Thăng làm vậy thì chắc chắn phải có ý nghĩa hết sức quan trọng, hơn nữa không thể truyền ra ngoài.

- Có thể lấy được thứ này, chúng tôi cũng có công lao lớn. Chỉ dựa vào hai người sẽ không làm được, tất nhiên cũng sẽ không thể nhận được. Các người không có tư cách nói điều kiện.

Lâm Vi Vi hừ lạnh nói.

- Buôn bán tin tức thương mại là phạm pháp.

Lôi Nghênh chỉ nói một câu như vậy.

Lame, Butch lập tức biến sắc.

- Các người muốn tháo cối xay giết lừa!

Lame kêu lên.

Butch cũng nói:

- Không muốn giao đồ cho chúng tôi à? Được thôi, chúng tôi không lấy được một triệu đô la thì các người cũng đừng mong sống tốt!

- Một triệu sao?

Bạch Tiểu Thăng chỉ hơi trầm ngâm suy nghĩ một lát:

- Tôi vì sự thất tín của mình có thể trả cho các anh năm triệu, các anh có cần suy nghĩ không?

- Năm...

Một câu nói khiến Lame, Butch nghẹn lời.

Im lặng một lát, hai anh em này trao đổi bằng ánh mắt mấy giây, sau đó hình như có quyết định rất khó khăn.

- Thật ra, tôi sớm đã cảm thấy mình làm ngành này đủ rồi, phiêu lưu lớn áp lực lớn, tôi muốn đổi nghề.

Butch nói với Lame.

- Tôi thấy… anh nói đúng.

Lame gật đầu.

Lâm Vi Vi nghe vậy thì sửng sốt, vừa bực mình lại vừa buồn cười nhìn hai người, xúc động nói:

- Hai người đúng là dễ khuyên nhỉ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận