Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2476: Giờ phút trả thù

Sau khi Moonlight Bird Princess cập bến cảng ở Wanyu, bắt đầu tổ chức cho hành khách rời khỏi tàu một cách có trật tự.

Ba người Bạch Tiểu Thăng kẹp ở giữa dòng người, một đường tiến lên phía trước, tất cả đều lạ mặt, không nhìn thấy nhóm người Bing, cũng không thấy được hai anh em Lame, Butch.

Nói cho cùng là quá nhiều người rời khỏi tàu, mà ba người cũng không cố ý nhìn ai.

Chờ đến đại sảnh của cảng, điện thoại của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên đổ chuông.

Trên màn hình điện thoại hiện ra cái tên là Phil.

- Nhìn này, cô Phil tới đón chúng ta rồi, rất đúng giờ đấy.

Bạch Tiểu Thăng cười với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, sau đó nghe máy.

- Ngài Bạch, các ngài đến rồi sao?

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Phil, giọng điệu có chút gấp gáp.

- Chúng tôi đã đến rồi, đang ở trong đại sảnh của cảng.

Bạch Tiểu Thăng trả lời.

Phil không ngừng xin lỗi:

- Ngài Bạch, thật sự xin lỗi, có lẽ phải mất một thời gian nữa chúng tôi mới có thể đến được. Trên đoạn đường chúng tôi đi đột ngột xảy ra tai nạn giao thông, xe của chúng tôi bị kẹt ở đây đã một tiếng rồi. Chỉ có điều đã có cảnh sát tới hiện trường tiến hành sơ tán, đại khái phải mất hai mươi phút mới có thể qua được.

Hóa ra bên phía Phil xảy ra chút chuyện.

Bạch Tiểu Thăng trấn an:

- Cũng không vội, chúng tôi chờ ở đây một lát cũng không sao.

- Ngài Bạch, thật sự xin lỗi. Chuyện này là do tôi suy nghĩ không chu đáo, là sai lầm của tôi, sau này tôi sẽ tự nhận phạt ba ly với ngài.

Phil nói.

- Cô không cần quá mức tự trách.

Bạch Tiểu Thăng lại an ủi.

Chờ cúp máy, Bạch Tiểu Thăng giơ cao điện thoại, mỉm cười nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh:

- Xem ra, chúng ta phải chờ ở đây thêm một lát rồi.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thật ra không để ý, gật đầu.

- Chúng ta qua quán cà phê bên kia ngồi chờ vậy.

Bạch Tiểu Thăng thấy trong đại sảnh của cảng có quán cà phê, nhìn còn bàn trống thì đi về phía đó.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi theo phía sau.

Lúc này, một đám người đi từ phía sau đám người Bạch Tiểu Thăng tới.

Đám người dẫn đầu kia chính là sáu người Bing, Tiver, Kuna, Finn.

Ngoại trừ sáu người này, còn có mười mấy người vệ sĩ dáng người vạm vỡ rắn chắc, ánh mắt khôn khéo lão luyện vây quanh.

Những người này đều mặc bộ vest đeo kính râm, có vẻ đặc biệt khí thế.

Ba người Bạch Tiểu Thăng tất nhiên không thấy được trận thế này, chỉ có điều nhóm người Bing lại nhìn thấy được đám người Bạch Tiểu Thăng.

- Là những người này!

Finn dẫn đầu chỉ về phía bóng lưng của ba người Bạch Tiểu Thăng, thoáng có chút kích động, chỉ cho mọi người nhìn.

- Ôi, vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ, sao không thấy được mấy người Châu Á này, không ngờ đám người chướng mắt này lại xuất hiện!

Kuna híp mắt lại, ánh mắt không tốt.

Tiver cũng nhíu mày nói:

- Tâm trạng đang tốt, nhìn thấy bọn họ liền bị ảnh hưởng.

Bing lại không nói một lời, ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo.

Khi ở trên tàu vốn là lúc anh ta thể hiện, nhưng không nghĩ đến lại bị người dùng vũ lực trấn áp, đến cuối cùng ngay cả một rắm cũng không dám thả.

Quá xấu hổ!

Sau đó ở trong bể bơi, anh ta còn bị đè ép ngay trước mặt hàng chục, hàng trăm người đẹp.

Quá nhục nhã!

Hai lần thù hận làm cho Bing hận đến nghiến răng nghiến lợi, bây giờ suy nghĩ lại cũng thấy nghẹn trong ngực.

Bing còn không chỉ một lần nói trước mặt người của mình, chờ đến Wanyu nhất định sẽ làm cho những người này chịu khổ.

Lúc này đã đến Wanyu, người của mình cũng đến, lại thấy được những người Châu Á đáng chết kia.

Mối thù đó, cũng đến lúc nên thanh toán rồi.

- Chúng ta đi thôi, tạm thời ra khỏi đây lại nói sau!

Ánh mắt Bing nhìn theo bóng lưng của nhóm người Bạch Tiểu Thăng, trầm giọng nói với người bên cạnh.

Mấy người bên cạnh thấy ánh mắt của Bing lại biết được, đợi lát nữa có thể sẽ trút được cơn giận trên tàu, bọn họ lập tức hưng phấn.

Khi đi ra ngoài, Bing còn kéo đội trưởng đội vệ sĩ qua đón mình tới.

Người đó là một người da đen với dáng vẻ không cao lắm, đầu và cổ to, cơ bắp trên người nổi cuồn cuộn, biệt hiệu Thiên Thạch.

Có người nói, ở trong trận đánh quyền anh ngầm ở Wanyu, vẫn là Thiên Thạch có chiến tích cao nhất, chỉ cần một hiệp, một bộ quyền tổng hợp suýt nữa đánh chết cao thủ cùng trọng lượng.

Nhà Bing cũng phải tốn số tiền lớn mới mời được người này.

Có hắn ở đây, tự tin của Bing cũng tăng cao.

- Thiên Thạch, chúng tôi vừa gặp phải một kẻ thù.

Bing khẽ nói:

- Khi ở trên tàu, hắn làm tôi rất khó chịu, nhưng hắn cũng rất lợi hại, lại một tay đập bẹp một ống thép to thế này. Sao, anh giúp tôi xả giận chứ?

Thiên Thạch kia nâng mí mắt, trong mắt dường như có chút hứng thú.

- Nếu là cậu chủ Bing yêu cầu, vậy tôi tất nhiên sẽ giúp cậu trút cơn giận này ra.

Thấy Thiên Thạch đồng ý, Bing vô cùng cao hứng, lại không nhịn được nói:

- Nhưng hắn rất lợi hại.

Thiên Thạch nghe vậy thì liên tục cười lạnh:

- Chẳng qua là đánh bẹp một ống thép mỏng mà thôi, chuyện đó với tôi thật sự là trò trẻ con.

Bing nghe vậy lập tức mừng rỡ, quay đầu dùng tay làm ký hiệu “OK” với đám người Tiver, thuận tiện liếc nhìn về phía quán cà phê, ánh mắt cười lạnh.

Người Châu Á đáng chết, các người đến địa bàn của tôi, tôi phải cho các người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ! Trong lòng Bing ác độc nghĩ.

Bên kia, ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi ở trong quán cà phê, gọi cốc cà phê, chậm rãi uống, từ từ chờ.

Sau khi lót bụng nửa cốc cà phê, có người đi tới bên cạnh ba người Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười hỏi thăm:

- Ba vị, xin hỏi các vị đang chờ ai?

Ba người Bạch Tiểu Thăng ngước mắt quan sát đối phương một lúc.

Chỉ thấy hắn mặc bộ vest và đi giày da, dáng vẻ đàng hoàng, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, nhưng ba người lại không nhận ra là ai.

- Anh là?

Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ nói.

- Tôi được bạn các ngài quen biết nhờ đến đây đón các người.

Đối phương cười ha hả nói.

Ba người Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn nhau.

- Xin lỗi, tôi nghĩ anh nhầm rồi.

Bạch Tiểu Thăng khách sáo nói.

- Không sai không sai được, ba người Châu Á, hai nam một nữ, một người trẻ tuổi rất đẹp trai, một người rất khỏe mạnh cao to, một cô gái rất đẹp, đúng là các người không sai được.

Đối phương vẫn nói những lời lấy lòng với vẻ rất chắc chắn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương một lúc, ban đầu người kia còn thản nhiên, sau đó lại có vài phần né tránh.

Lôi Nghênh cũng híp mắt, quan sát đối phương từ trên xuống dưới.

- Tôi nghĩ anh thật sự nhầm rồi...

Lâm Vi Vi muốn xác định lại với đối phương.

Bạch Tiểu Thăng lại lên tiếng cắt ngang lời cô:

- Được, chúng tôi đi theo anh.

- Tốt, tốt, mời đi theo tôi.

Đối phương lập tức mừng rỡ, muốn đi phía trước dẫn đường.

Bạch Tiểu Thăng đứng lên, đánh tiếng với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Lâm Vi Vi không nhịn được kéo góc áo của Bạch Tiểu Thăng.

Cô cảm thấy chuyện này nhất định có hiểu nhầm, người này nhất định là nhận lầm người.

Cô Phil bị tắc đường, nói đợi lát nữa sẽ đến, tuyệt đối sẽ không phái người khác tới.

Nói không chừng người này là một tên lường gạt, chuyên môn lừa gạt người nước ngoài lạ mặt như bọn họ.

Chuyện đơn giản như vậy, anh Tiểu Thăng làm sao có thể không nhìn ra chứ.

Lôi Nghênh đi tới, nháy mắt với Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi ngẩn người, sau đó dường như hiểu ra, không nói thêm nữa.

- Mấy vị đi bên này, xe không ở lối đi bộ mà ở hầm đậu xe, tôi đã sớm chờ các người.

Người kia vừa dẫn đường vừa nói.

Bạch Tiểu Thăng lại quay đầu cười với hai người Lâm Vi Vi:

- Các người xem, người ta đã có thành ý như vậy, chúng ta cũng nên nhận lấy ân tình của người ta chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận