Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2482: Công bằng (2)

Phu nhân Margaret bình tĩnh, không phản bác cũng không giải thích, nhìn trứng sốt cà chua của Bạch Tiểu Thăng:

- Đúng là ngon đấy.

Bạch Tiểu Thăng nhoẻn miệng cười:

- Vậy chúng ta lại ăn cơm thôi.

Bạch Tiểu Thăng cầm đĩa thức ăn đi ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi phòng bếp, anh đã lùi lại nói với phu nhân Margaret:

- Nồi canh của ngài đã nấu quá năm phút rồi, còn nấu nữa sẽ bị nhừ quá đấy.

Bạch Tiểu Thăng nói dứt lời liền đi ra ngoài.

Phu nhân Margaret nhìn vào trong nồi canh rồi tắt bếp, sau khi im lặng mấy giây, bà đột nhiên lặng lẽ cười.

Bữa cơm trưa kiểu Tây u lại có thêm một món ăn phương đông.

Món trứng sốt cà chua bình thường không có gì lạ, trứng vàng cà chua đỏ, nhìn qua cũng khiến người ta đặc biệt thèm ăn. Cho dù là Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không nhịn được ăn hết miếng này tới miếng khác.

- Không ngờ anh thật sự nấu giỏi như vậy đấy!

Phil ăn xong còn vô cùng kinh ngạc.

Molia cũng hết lời khen ngợi.

- Món ăn này vô cùng đơn giản, người nấu ăn giỏi như phu nhân Margaret chắc nhìn một lần sẽ biết thôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn phu nhân Margaret nói:

- Chỉ là một khi ngài có ý muốn thử thì cứ lớn mật mà làm, tin tưởng vào bản thân mình, đừng do dự nữa, dù sao ngài là cao thủ. Không phải sao, bà chủ?

Phu nhân Margaret mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, nhai xong mới nói:

- Con người tôi rất sợ thất bại.

- Bất cứ việc gì không thể thành công 100% được, không thử thì làm sao biết được? Thất bại không tốt, vậy thành công thì sao? Cảm giác ý nghĩa không phải cũng giống nhau à.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Nếu đã định thử, chứng minh thật sự đã chịu đủ rồi, một khi hình thành thì không thay đổi, thất bại cũng là kết quả căn cứ vào sự lựa chọn. Điều này rất khó tiếp nhận sao?

Phil, Molia, Lâm Vi Vi nghe được lại như lọt vào trong sương mù.

Không phải nói nấu ăn sao, sao chạy lệch đến vấn đề triết học vậy...

Lôi Nghênh lại lộ ra ánh mắt sâu xa, không nghe không hỏi về cuộc nói chuyện này, chỉ cúi đầu hưởng thức món ăn ngon.

- Lời giải thích thú vị.

Cuối cùng, phu nhân Margaret đưa ra một câu tùy ý, kết thúc đề tài này.

- Vẫn nên nói chuyện một lát về chuyện thời hạn một năm sắp tới của các người đi, tôi muốn nghe thử xem bên ngoài có chuyện gì thú vị. Bình thường chỉ nghe báo cáo công tác, không rảnh bận tâm tới chi tiết, lần này chúng ta đang trong bữa tiệc trò chuyện tùy ý một chút đi.

Phu nhân Margaret mỉm cười nói.

Bà ta đề nghị như vậy, mọi người tất nhiên nghe theo.

Bọn họ cứ vừa ăn vừa nói chuyện như vậy.

Có lúc phu nhân Margaret cười ra tiếng trước, có bà ta dẫn đầu, mọi người cũng tất nhiên cười nói vui vẻ, bầu không khí trở nên vô cùng thoải mái.

Bữa ăn trưa này kết thúc sau một tiếng rưỡi.

Ăn cơm xong, mọi người tới chỗ sô pha trong phòng khách, mọi người cầm một chén trà hoặc cà phê tiếp tục chậm rãi nói chuyện.

- Ngài Bạch, lần này ngài giải quyết trăm nghìn doanh nghiệp đang đối mặt với nguy cơ giúp Bộ sự nghiệp thứ sáu chúng tôi, thậm chí ngài còn giúp một vài doanh nghiệp xoay chuyển tình thế. Toàn thể Bộ sự nghiệp thứ sáu chúng tôi từ trên xuống dưới đều vô cùng tôn kính và cảm ơn. Tôi đã chuẩn bị một báo cáo, sẽ tới tập đoàn xin công lao cho các người. Cũng không biết lời đưa ra trong đó có thích hợp hay không, mời ngài theo tôi đến phòng sách xem thử.

Phu nhân Margaret chủ động nói với Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó, phu nhân Margaret nhìn về phía bốn người khác, mỉm cười nói:

- Các người tiếp tục trò chuyện đi.

Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà xuống, đứng dậy đi theo phu nhân Margaret qua phòng sách.

Những người khác thấy thế, cũng chỉ dùng ánh mắt đưa tiễn, không nói gì thêm.

Bạch Tiểu Thăng và phu nhân Margaret vào phòng sách, chỉ thấy phòng sách này có diện tích rất lớn, sáng sủa sạch sẽ, bốn vách tường đều có giá sách, đậm chất thư hương, một bên cửa sổ lớn nhìn ra sân phía ngoài, có thể thấy nhiều loài hoa đang nở rộ, cây cối tươi tốt, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Phu nhân Margaret đi thẳng tới bàn đọc, bảo Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống đối diện mình. Bà ra mở máy vi tính của mình, lấy tài liệu, lúc này mới xoay màn hình lại cho Bạch Tiểu Thăng xem.

Bạch Tiểu Thăng đọc nhanh như gió, xem lướt qua một lượt.

Trong phần báo cáo này, phu nhân Margaret khen ngợi công lao và thành tích của bọn họ, không gì ngoài những từ khen ngợi.

Cuối báo cáo, phu nhân Margaret còn chủ trương dùng tới trình tự thưởng của ông chủ tịch để lại, thăng chức cho Bạch Tiểu Thăng...

Bạch Tiểu Thăng xem xong, ngước mắt nhìn về phía phu nhân Margaret.

Phu nhân Margaret mỉm cười nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thăng:

- Những thứ này là điều ngài đáng nhận được, tôi chỉ là người đầu tiên lên tiếng thôi.

- Thật ra, công việc vẫn là điểm có phần không hoàn mỹ của tôi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Ví dụ như một vài doanh nghiệp, tôi vốn có thể cứu giúp nhưng vẫn ngồi xem bọn họ nhận được một kết quả không hề tốt. Lại ví dụ như trong một ít doanh nghiệp, tôi vốn có thể coi thường vấn đề của bọn họ, nhưng vẫn đệ trình về phía tập đoàn xin xử lý. Trong một năm gần đây, tôi nghĩ cũng đã mang tới quấy nhiễu không nhỏ cho ngài. Trong báo cáo này chỉ nhắc tới công không kể tới chuyện 'đã qua', làm cho tôi được yêu mến mà vừa mừng vừa sợ.

Phu nhân Margaret mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi thấy lòng ngài vẫn bình tĩnh như nước, làm gì có vừa mừng vừa lo. Tâm lý bình thản này rất tốt, thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước, tôi ở tuổi của ngài, tuyệt đối không thể thận trọng, vững vàng được như ngài. Cho dù là Phó tổng giám đốc Ma Căn, tôi nghĩ ở tuổi này cũng không bằng được ngài.

Bạch Tiểu Thăng ngồi thẳng người, hoàn toàn nghiêm túc nhìn phu nhân Margaret, đoàng hoàng nói một câu:

- Phu nhân Margaret, có một số việc thật ra trong lòng chúng ta đều biết rõ, nếu đã vậy, cần gì phải quanh co. Đây không phải là cách nói chuyện giữa những người thông minh.

- Nếu ngài cảm thấy có thể đánh cược trên người tôi một lần, vậy sao không thẳng thắn một chút.

Bạch Tiểu Thăng cũng không thích vòng vo thăm dò mãi.

Phu nhân Margaret cười mà như không cười nói:

- Ngài nghĩ rằng tôi lại không phiền với cách giao lưu này sao?

- Chỉ là có vài điều không nói rõ còn có đường sống, nói rõ ra thì hết đường lui mất rồi.

Phu nhân Margaret nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nói:

- Một năm qua, ngài phối hợp với Ôn Ngôn lần lượt trách hỏi Phó tổng giám đốc Ma Căn, ngài đúng là không định bỏ qua, ngài không sợ cá chết lưới rách sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn dáng vẻ công bằng của phu nhân Margaret thì giơ một ngón tay lên nói:

- Chúng ta vẫn có một cơ hội, kết thúc quyền hành của Ma Căn trong một trận đánh này. Nếu lần này tôi thất bại, vậy năm năm mười năm sau này cũng sẽ không có người nào có thể lay động được ông ta.

Bạch Tiểu Thăng đang nhắc nhở phu nhân Margaret.

Ánh mắt Phu nhân Margaret lúc sáng lúc tối.

Một lúc lâu sau, bà ta mới nói:

- Hôm nay ngài ra khỏi phòng này, ai hỏi tôi cũng sẽ không thừa nhận, lần này tôi sẽ đặt cược!

- Đặt cược vào các người!

Phu nhân Margaret nói những lời này xong hình như vô cùng khoan khoái.

- Tôi có thể hỏi một câu 'Vì sao' không?

Bạch Tiểu Thăng buồn bã nói.

Phu nhân Margaret cười, vẻ mặt lại có phần mệt mỏi.

- Tôi mệt mỏi, cũng chán ghét rồi. Dù sao tất cả những điều này cũng nên có một giới hạn cuối, không phải sao?

- Mà tôi cảm thấy, ngài chính là người kết thúc tất cả những điều này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận