Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2503: Không quá lạc quan (2)

Hai người cũng cảm thấy thổn thức khi ông già mà mình có duyên gặp mặt mấy lần này lại bị ốm.

- Ôi, các người đừng làm ra vẻ như vậy chứ? Có lẽ tình hình cũng không quá tệ đâu.

Tưởng Quát trấn an nói.

- Anh Tưởng, chúng ta không trở tổng bộ, đi thẳng tới bệnh viện đi!

Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần, quyết đoán nói.

Tưởng Quát ngẩn người, thấy ánh mắt kiên định của Bạch Tiểu Thăng thì không khỏi gật đầu:

- Được! Thật ra tôi cũng muốn sau này đi thăm. Vậy chúng ta lại cùng đi!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu.

Mọi người đã nhất trí, lúc này Tưởng Quát bảo tài xế thay đổi tuyến đường đi tới bệnh viện.

Trên đường, đám người Bạch Tiểu Thăng còn đi mua hoa quả các loại tới thăm bệnh nhân.

Tưởng Quát gọi điện thoại cho bệnh viện bên kia, khi bỏ điện thoại xuống còn nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Ôn Ngôn vẫn ở bên kia, có mấy vị phó tổng giám đốc, tổng giám đốc sự nghiệp vừa qua thăm, đã rời đi. Phó tổng giám đốc Lộ Thành An là trúng gió hôn mê, bây giờ đang kiểm tra xem là chảy máu não hay nhồi máu não, còn chưa rõ ràng.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng nghiêm trọng, khẽ gật đầu.

Hơn một giờ sau, bọn họ ngồi chiếc xe Lincoln tiến vào bãi đỗ xe phía tây của bệnh viện Saint Nande.

Tưởng Quát bảo tài xế của mình ở lại, ông ta và ba người Bạch Tiểu Thăng đi đến khu phòng bệnh.

Bệnh viện Saint Nande chia viện ra thành hai phần, phía đông viện là công lập, mà phía tây viện lại mang tính chất tư nhân, điều kiện, môi trường chữa bệnh đều có thể nói là số một số hai trong cả nước M.

Mọi người đi qua khu vườn hoa yên tĩnh, tìm được tới tòa nhà mà phó tổng giám đốc Lộ Thành An đang nằm.

Mỗi bệnh nhân ở đây đều có thân phận hiển hách, đều sẽ một mình ở riêng một căn nhà như vậy, hoàn cảnh yên tĩnh, có đầy đủ thiết bị độc lập, phần nhiều có cảm giác như ở viện an dưỡng.

Khi đám người Bạch Tiểu Thăng đi vào tron, gặp mặt một đám bác sĩ mặc áo blouse trắng đang rời đi, một người dẫn đầu là ông già da trắng hói đầu và một người phụ nữ cao tuổi đang mải nói chuyện. Bọn họ đang nói về bệnh tình, các bác sĩ còn lại đều đi theo bên cạnh, im lặng lắng nghe.

Xem ra, đây là nhóm bác sĩ chuyên chữa bệnh cho phó tổng giám đốc Lộ Thành An.

Trong lúc vô tình Bạch Tiểu Thăng nghe được một vài từ: “không lạc quan lắm", "thời gian ngắn rất khó hồi phục" "chứng bệnh quá nặng" các loại.

Điều này làm cho vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng không khỏi nghiêm trọng.

Mọi người lên tầng và đi thẳng đến phòng bệnh.

Trong hành lang, Bạch Tiểu Thăng thấy Ôn Ngôn đứng ở bên ngoài, đang thì thầm trao đổi với Sách n Tư.

Cho dù đám người Bạch Tiểu Thăng đã cố gắng hết sức đặt nhẹ bước chân, nhưng vẫn bị hai người này phát hiện.

Thấy Bạch Tiểu Thăng, gương mặt Ôn Ngôn và Sách n Tư đều giãn ra, bước nhanh tới.

- Cậu trở về rồi.

Khi còn cách Bạch Tiểu Thăng hai bước, Ôn Ngôn khẽ nói một câu và giơ tay ra.

- Trở về rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười, bắt tay anh ta.

Ôn Ngôn bước tới gần, thân thiết vỗ nhẹ vào cánh tay Bạch Tiểu Thăng.

Hai bên giống như người bạn cũ nhiều năm, một câu thăm hỏi đơn giản một động tác ân cần lại có thể thấy được tình cảm giữa bọn họ.

Sách n Tư cũng ân cần bắt tay Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó, Tưởng Quát đánh tiếng chào hai người.

- Tình trạng của ông cụ thế nào?

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía phòng bệnh, khẽ hỏi.

- Trước bị hôn mê có tỉnh lại một lát, chỉ là...

Trên mặt Ôn Ngôn có phần nghiêm trọng, tùy tiện nói:

- Tôi dẫn các cậu qua.

Ôn Ngôn dẫn theo đám người Bạch Tiểu Thăng đi về phía phòng bệnh.

Phòng bệnh là một căn hộ, sau khi đi vào một nơi tương tự với phòng khách, có người nhà chờ đợi ở đó, có nam có nữ nhưng đều là người trung tuổi, những người trẻ tuổi không thấy ở đây, chắc là bị khiển cách.

Phòng bệnh ở bên trong, ngăn cách bởi cánh cửa nặng nề. Qua cửa kính có thể thấy được nhân viên hộ lý đang bận rộn.

Ôn Ngôn khẽ giới thiệu với con cái của Lộ Thành An về Bạch Tiểu Thăng.

Nghe nói Bạch Tiểu Thăng vừa trở về, ngồi máy bay mười mấy giờ, vừa xuống máy bay thậm chí còn chưa tới tổng bộ đã tới thăm, con cháu của ông cụ đều rất xúc động, nhiều lần cảm ơn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng khuyên giải, an ủi một hồi.

Đợi một lúc, đám người Bạch Tiểu Thăng ở đây cũng chẳng thể giúp được chuyện gì, cho nên Ôn Ngôn nháy mắt với ba người Bạch Tiểu Thăng, Sách n Tư, Tưởng Quá, lại tạm biệt người nhà của ông cụ.

Bọn họ thấy Ôn Ngôn ở bên này bận rộn cả buổi sáng cũng có thái độ rất tốt với anh ta, khách sáo cảm ơn một lúc rồi phái một người đại diện tiễn mấy người xuống tầng.

Mọi người rời khỏi phòng bệnh đi về phía bãi đỗ xe.

Vẫn là Ôn Ngôn phá tan sự im lặng, mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Chuyện xảy ra đột ngột nên không có cách nào liên lạc với cậu, còn không thể đi đón cậu được, xin lỗi nhé.

- Không ai ngờ tới chuyện này, chỉ hy vọng ông cụ Lộ có thể sớm ngày bình phục.

Bạch Tiểu Thăng ngoái đầu nhìn lại phòng bệnh, sau đó cười nói với Ôn Ngôn:

- Anh khách sáo như vậy, tôi lại không nhận nổi đâu.

Ôn Ngôn cười:

- Một năm qua cậu đã có công lao và thành tích xuất sắc, tập đoàn không thiếu được khen thưởng lớn cho cậu, công thần lớn như cậu thì có gì mà không nhận nổi chứ?

Sách n Tư cũng cười nói:

- Ngài Bạch, ngài có thể khiến cho tôi thấy được cái gì gọi là năng lực dũng mãnh, trẻ tuổi đáng sợ. Bằng không tôi cũng xin tập đoàn cho ngài tới khu Châu u viện trợ nửa năm, tôi hoan nghênh ngài tới bất cứ lúc nào.

Tưởng Quát vội vàng nói:

- Tổng giám đốc Bạch của chúng tôi đã lâu không về nhà, hơn nữa, bộ Châu Á cũng cần cậu ấy đến giúp đỡ đấy.

- Xem đi, cậu đã thành bánh trái thơm ngon rồi.

Ôn Ngôn nói đùa.

Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn cười, lắc đầu.

Sau đó mấy người trò chuyện đến bữa tiệc trưa do tổng bộ tổ chức vì Bạch Tiểu Thăng, tuy nói phó tổng giám đốc Lộ Thành An xảy ra chuyện, nhưng tình hình của ông cụ hiện nay tuy không tốt nhưng vẫn ổn định, không có chuyển biến xấu, không đáng để mọi người phải lo lắng.

Ôn Ngôn nói chào mừng thì vẫn phải chào mừng, dù sao Bạch Tiểu Thăng cũng có công lớn ở tập đoàn.

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, một lát đã đến bãi đỗ xe, Ôn Ngôn cố ý bảo Bạch Tiểu Thăng ngồi xe của anh ta, mọi người cũng không có phản đối.

Bạch Tiểu Thăng ngồi trên xe của Ôn Ngôn chạy tới tổng bộ, không có người ngoài, hai người lại bàn về kế hoạch của bọn họ.

Vốn tất cả thỏa đáng, không nói là nắm chắc hoàn toàn nhưng cũng nắm được phần thắng, mà lúc này phó tổng giám đốc Lộ Thành An nằm viện, lại khó nói được.

- Theo kế hoạch ban đầu sẽ phát động công kích trong hai ngày tới, nhưng tình huống bây giờ cậu cũng biết đấy. Tôi sợ thiếu đi phó tổng giám đốc Lộ Thành An, ở thời điểm mấu chốt, chúng ta có thể gặp phải khó khăn đấy. Trong bảy phó tổng giám đốc lớn, tôi cũng chỉ tin tưởng có bốn người, trừ bỏ Phó tổng giám đốc Ma Căn, còn hai người khác chưa từng tiếp xúc.

Ôn Ngôn nói:

- Không bằng, chúng ta hoãn kế hoạch lại, xem tình hình Phó tổng giám đốc Lộ Thành An thế nào lại nói sau? Cậu thấy thế nào?

Bạch Tiểu Thăng cũng thấy hơi đau đầu.

Ôn Ngôn phân tích không sao, nhưng thời gian không đợi người!

- Tôi sợ đêm dài lắm mộng, Phó tổng giám đốc Ma Căn và Caroline xúm lại, khó đối phó, cho dù chúng ta có thể dùng thủ thuật nhất thời che mắt, lại sợ bọn họ kịp phản ứng.

Bạch Tiểu Thăng nói ra lo lắng của mình:

- Còn nữa, chúng ta có thể chờ, Phó tổng giám đốc Ma Căn đối mặt với thế tấn công của chúng ta chưa chắc sẽ chờ. Phó tổng giám đốc Lộ Thành An bị bệnh, đối với ông ta chính là một cơ hội tốt vô cùng!

Ôn Ngôn cũng không nhịn được gật đầu, sau đó cắn răng, hình như hạ quyết tâm.

- Vậy chúng ta lại tiến hành theo kế hoạch ban đầu!

- Có câu mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!

Bạn cần đăng nhập để bình luận