Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2504: Tiệc chào mừng (1)

- Bạch Tiểu Thăng, cậu ta đã trở về chưa?

Trong văn phòng Phó tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc Ma Căn dựa vào chiếc ghế rộng, trong miệng ngậm xì gà, mắt hơi nheo lại, hỏi Caroline ngồi ở phía đối diện mình.

- Chuyến bay là mười giờ sáng nay đến, mười lăm phút trước đã có người ở bệnh viện thấy cậu ta.

Caroline nói:

- Chắc là vừa xuống máy bay liền chạy tới đó.

- Bệnh viện à?

Phó tổng giám đốc Ma Căn cười lạnh cầm điếu xì gà ra, nói:

- Cậu ta tới thăm Lộ Thành An à? Ha ha, đúng là có tâm đấy!

Sáng sớm, ông ta và Caroline cũng đi một chuyến tới bệnh viện, bày tỏ an ủi mang tính tượng trưng. Chủ yếu vẫn là xem tình hình của Lộ Thành An rốt cuộc thế nào, thậm chí còn sắp xếp người ở bên đó theo dõi.

- Quả thật là có tâm. Dù sao Lộ Thành An cũng là một trong nhóm người hậu thuẫn của cậu ta ở trụ sở chính của tập đoàn.

Caroline cười nói:

- Lần này, Bạch Tiểu Thăng hoàn thành nhiệm vụ khó khăn do tập đoàn căn dặn, trở về. Mấy ngày nay, trên dưới tổng bộ đều hết lời khen ngợi cậu ta, những từ khen ngợi đó nhiều tới mức làm cho tôi nghe, tai cũng sắp chai cả rồi. Lần này cậu ta thu được cả danh lẫn lợi, danh tiếng vượt xa mấy tổng giám đốc sự nghiệp chúng tôi đấy!

Caroline nói đến đây, trong đôi mắt thậm chí thoáng có chút khen ngợi.

Trước đây, khi Bạch Tiểu Thăng tiếp nhận nhiệm vụ của Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Tuyên Ngữ, phần lớn mọi người trong trụ sở chính của tập đoàn đều không coi trọng cậu ta, người cho rằng cậu ta không thể hoàn thành không phải là số ít. Mà mình cùng Phó tổng giám đốc Ma Căn cũng hy vọng bên kia là một vũng bùn lún chết cậu ta.

Nhưng không được bọn họ tưởng, Bạch Tiểu Thăng không ngờ lại cho thấy nhiệt tình và năng lực vượt xa người thường, không chỉ hoàn thành tất cả nhiệm vụ, thậm chí còn trước nửa tuần!

Nghĩ lại, quả thật khiến người ta không thể tin nổi!

Nếu người như vậy ở phía bên chúng ta thì tốt biết bao!

Trong lòng Caroline này không khỏi than thở.

Chỉ có điều cô ta cũng biết, người thật sự có năng lực như vậy làm sao có thể chịu ở dưới bọn họ được!

Cuối cùng đây sẽ là tồn tại càng lúc càng phiền toái!

Nếu vậy, cũng chỉ có thể phá hỏng thôi!

- Tôi nghe nói, tổng bộ bên này còn có người nói gì mà tăng cho cậu ta thêm một cấp, cho dù làm một phó tổng giám đốc cũng không quá đáng?

Phó tổng giám đốc Ma Căn nhíu mày nhìn Caroline, hỏi.

Caroline thu hồi lại tinh thần, gật đầu nói:

- Đúng vậy, thậm chí ngay cả Lộ Thành An cũng đã từng nói lời tương tự.

- Cho nên, lão già kia vào bệnh viện!

Phó tổng giám đốc Ma Căn hầm hừ nói:

- Lão già này đúng là đầu óc có vấn đề, không ngờ lại cất nhắc một thằng nhóc chưa ráo máu đầu như vậy! Phó tổng giám đốc, cậu ta cũng xứng sao? Trong cuộc họp của lãnh đạo cấp cao, ai dám đưa ra đề nghị hoang đường như thế, tôi sẽ là người đầu tiên mắng hắn!

Caroline mỉm cười, nói:

- Vấn đề bây giờ không phải là lần này Bạch Tiểu Thăng trở về bàn giao nhiệm vụ sẽ được lợi ích gì. Mà là cậu ta mang theo dao tới.

- Mục tiêu chính là chúng ta!

Caroline tất nhiên hiểu trước khi Bạch Tiểu Thăng quay về đã trắng trợn điều tra chuyện của Kleb.

Kleb là người trong tộc của Phó tổng giám đốc Ma Căn, hơn nữa còn là người được sắp xếp đảm nhiệm chức vụ Giám đốc điều hành của Bộ sự nghiệp thứ sáu.

Cho dù phu nhân Margaret được xem là một người bạn liên minh khiến người ta yên tâm, nhưng cuối cùng quyền lực nằm trong tay người phụ nữ kia được, vẫn khiến bọn họ bị cản tay.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng vừa hoàn thành nhiệm vụ do tập đoàn an bài, không ngờ lại lập tức lấy Kleb ra khai đao, còn gióng trống khua chiêng điều tra tất cả công việc liên quan.

Đây chính là một tín hiệu!

Cho dù Caroline tin tưởng sâu sắc, đây là thủ thuật che mắt của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đánh bước cờ này, chắc chắn phải còn có một bước sát chiêu càng sắc bén hung hãn hơn mai phục!

Nhưng điều này ít nhất có thể nói rõ, sau khi Bạch Tiểu Thăng trở về sẽ chỉ mũi kiếm vào bọn họ!

- Thằng nhóc khốn kiếp này đúng là một con linh cẩu, cứ nhằm vào chúng ta lại không mở miệng, hơn nữa còn là một con linh cẩu giảo hoạt, bỉ ổi, khó chơi!

Khi Phó tổng giám đốc Ma Căn chửi bới lại ấn mạnh điếu xì gà vào trong gạt tàn thuốc, còn đi nhiều lần.

Dường như điếu xì gà này chính là máu thịt của Bạch Tiểu Thăng, làm như thế sẽ đặc biệt hả giận.

- Chỉ có điều lần này cậu ta không ngờ, chúng ta cũng chuẩn bị cho cậu ta một cục diện chết! Cậu ta và Ôn Ngôn có thể nhiều lần lặp đi lặp lại gây phiền toái cho tôi, nhưng chỉ cần tôi ra tay, lại làm cho cậu ta thịt nát xương tan, làm cho cậu ta hoàn toàn không có cách nào xoay người!

Phó tổng giám đốc Ma Căn cười gằn, lớn tiếng nói.

- Lộ Thành An vào bệnh viện, kế hoạch của chúng ta không thay đổi chứ?

Caroline hỏi.

Phó tổng giám đốc Ma Căn gắt một tiếng, nói:

- Tôi đã sớm chướng mắt lão già Lộ Thành An kia, ông ta vào viện, sao tôi còn phải rút quân lặng lẽ được?

Caroline nhún vai một cái nói:

- Tôi cũng lo lắng chúng ta phát động tấn công Bạch Tiểu Thăng vào thời điểm này sẽ khiến cho người ta trách móc, điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài thôi.

Phó tổng giám đốc Ma Căn nghe vậy liền cười khinh thường, hoàn toàn không để ý tới điều này.

- Ma Căn tôi ở tập đoàn mấy chục năm, chưa từng quan tâm tới những lời trách móc của người khác. Nếu như tôi sợ điều này, cũng không thể ngồi trên vị trí bây giờ!

Caroline nhận được trả lời như vậy liền gật đầu:

- Nếu ngài không kiêng kỵ, vậy kế hoạch của chúng ta sẽ không thay đổi! Lại vào ngày mai đi!

Sáng nay phu nhân Margaret bên kia mới gửi tin tức tới, nói là các phương diện đã chuẩn bị hoàn tất.

Cho dù một phần người quản lý những doanh nghiệp kia nằm trong tay Phó tổng giám đốc Ma Căn, nhưng phần lớn còn cần phu nhân Margaret đi an bài.

Trên thực tế, đây đã là hạn cuối mà Phó tổng giám đốc Ma Căn đưa ra.

Nếu không hoàn thành, Phó tổng giám đốc Ma Căn thật sự sẽ nổi giận.

Phu nhân Margaret giải thích một khâu nào đó dường như hơi khó làm.

Cho dù thời gian chuẩn bị quá dài nhưng cũng may vẫn còn kịp. Sáng sớm, Phó tổng giám đốc Ma Căn đã nói với Caroline, hôm nay phải điều tra những chỗ thiếu sót, xem kỹ khâu nào còn có chưa đủ, ngày hôm sau lại phát động tấn công Bạch Tiểu Thăng, để tránh đêm dài lắm mộng!

Kết quả bọn họ vừa nói xong thì nhận được tin tức, Lộ Thành An đột ngột phát bệnh hiểm nghèo phải vào viện.

Thẳng thắn mà nói, tin tức này thật sự làm cho Phó tổng giám đốc Ma Căn ngạc nhiên, cũng khiến cho ánh mắt Caroline sáng ngời.

Bọn họ muốn ra tay với Bạch Tiểu Thăng, chắc chắn phải đối mặt với một vài lực cản, trong đó ông già Lộ Thành An này chính là tồn tại ngăn cản ở trên đường, không thể vòng qua được.

Bây giờ, bục cản này tự mình ngã, đó là thượng đế muốn Bạch Tiểu Thăng chết!

Khi ở bệnh viện, Phó tổng giám đốc Ma Căn và Caroline đặc biệt tìm hiểu qua, Lộ Thành An ít nhất phải nằm trên giường một tháng trở lên để tiến hành theo dõi, đừng nói tới đi lại, cho dù dùng xe lăn cũng không được.

Mất đi Lộ Thành An che chở, Bạch Tiểu Thăng chỉ còn cách diệt vong có một bước!

- Ngày mai, ngày mai tốt. Hôm nay hắn Bạch Tiểu Thăng quay về tập đoàn với danh tiếng tốt, ngày mai lại thất bại thảm hại, có thể nói là liên tục lập ra kỷ lục, lưu lại một truyền kỳ!

Phó tổng giám đốc Ma Căn liên tục cười lạnh nói:

- Tôi đã liên lạc với hai vị phó tổng giám đốc, bảo bọn họ nhất trí với lập trường của tôi. Về phần bốn vị khác, Lộ Thành An đang chờ Lucifer gọi đi. Lý Vận Nguyên là một tên ngoan cố rắc rối, hai người khác không đáng để lo. Chỉ cần chứng cứ trách hỏi Bạch Tiểu Thăng đủ mạnh đủ cứng, bọn họ cũng sẽ lựa chọn trung lập đứng ngoài quan sát!

Về phương diện này, Phó tổng giám đốc Ma Căn cũng đã tính toán, sắp xếp rõ ràng.

- Hơn nữa, ngày mai còn có một người tương đối có lợi cho phía chúng ta sẽ trở về!

Phó tổng giám đốc Ma Căn lại nói.

Nghe nói thế, đôi mắt Caroline sáng lên, mỉm cười nói:

- Ngài là nói...

Phó tổng giám đốc Ma Căn gật đầu.

- Tôi thật ra có phần mong đợi ngày mai đến sớm!

Caroline cong môi cười nhạt.

Ánh mắt Phó tổng giám đốc Ma Căn nhìn về phía xa, cười lạnh nói:

- Sắp đến trưa rồi, bữa tiệc chào mừng do tập đoàn tổ chức vì Bạch Tiểu Thăng cũng sắp bắt đầu. Ha ha, đã lâu không gặp Bạch Tiểu Thăng, tôi thật sự muốn trò chuyện với cậu ta vài câu.

- Dù sao, về sau sẽ không có cơ hội nữa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận