Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2505: Tiệc chào mừng (2)

Bên kia, Ôn Ngôn và Bạch Tiểu Thăng cùng quay về trụ sở chính của tập đoàn, đi cùng còn có Sách Ân Tư, Tưởng Quát.

Lúc này chỉ cách bữa tiệc do tập đoàn sắp xếp có hơn nửa giờ.

Ban đầu vốn đủ thời gian, nhưng bọn họ đi một chuyến tới bệnh viện, đã dùng gần hết.

Khi bước vào trong tòa nhà của tập đoàn, Ôn Ngôn mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Không ngờ muốn tổ chức bữa tiệc chào mừng cậu cũng làm cho cậu phải khổ cực như thế, đúng là không nên. Không bằng, các người đi về phòng cất đồ, nghỉ ngơi một lát, qua muộn chút cũng không sao. Tôi sẽ giải thích với các vị phó tổng giám đốc và người quản lý, hoãn bữa tiệc lại muộn một chút, tôi tin tưởng bọn họ đều sẽ hiểu thôi.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, khẽ cười nói:

- Một năm qua, tôi đến các nơi bôn ba cũng đã quen không có thời gian rồi. Cám ơn anh đã suy nghĩ cho tôi. Nhưng không cần điều chỉnh lại thời gian bữa tiệc đâu. Để cho các vị phải chờ một mình tôi thì tính là chuyện gì, trong lòng tôi cũng sẽ thấy bất an.

Ôn Ngôn thấy vẻ mặt kiên trì của Bạch Tiểu Thăng thì cũng gật đầu mỉm cười nói:

- Vậy được, các người đi về trước, lát nữa tôi sẽ cho người tới đón cậu.

Bạch Tiểu Thăng cũng gật đầu.

Tòa nhà trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc là một tòa nhà lớn cao chọc trời, ngoại trừ khu vực làm việc còn có khách sạn, phòng dự trữ hằng ngày chuyên phục vụ cho trụ sở chính của tập đoàn, hoàn cảnh phương tiện cũng không tệ.

Trước đây, đám người Bạch Tiểu Thăng đã từng ở qua không chỉ một lần nên rất quen thuộc, cho nên lần này tới thang máy, mọi người tách ra, ba người tự đi tới khách sạn.

Tưởng Quát định đưa đám người Bạch Tiểu Thăng qua nhưng bị Bạch Tiểu Thăng từ chối khéo.

Sau khi tách ra, ba người Bạch Tiểu Thăng đi thang máy đến tầng khách sạn, tới chỗ lễ tân nhận chìa khóa và tới phòng.

Bạch Tiểu Thăng đi vào phòng được chuẩn bị cho mình, chỉ thấy đó là một căn hộ rộng rãi sáng rửa, phòng khách có cửa kính sát đất, có thể quan sát được cảnh tượng phồn hoa nhất của Ganand.

Đặt đồ xuống, Bạch Tiểu Thăng đứng ở trước cửa kính nhìn xuống, chỉ thấy từng tòa nhà cao mọc lên như rừng, người xe nhỏ như kiến không ngừng qua lại.

- Ngày mai lại phải quyết một trận sống mái với Ma Căn, thành công hay thất bại đều dựa cả vào một trận đánh này!

Đối mặt với đô thị sầm uất, Bạch Tiểu Thăng lại suy nghĩ về điều này.

Hai bên cũng không nghĩ tới, bọn họ lựa chọn ngày quyết đấu vào cùng một ngày.

Thần kỳ, trùng hợp.

Bạch Tiểu Thăng đứng trước cửa sổ sát đất mấy phút, lại nghe được tiếng gõ cửa. Anh ra mở cửa, hóa ra là Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã cất đồ xong, tới gặp anh.

Chắc là do Ôn Ngôn cố ý thu xếp, phòng của bọn họ liền nhau, qua lại cũng thuận tiện.

Bạch Tiểu Thăng để cho hai người vào. Lâm Vi Vi đi pha ấm trà, ba người lại ngồi bên sô phê gần cửa kính sát đất, uống nước nghỉ tạm.

Tất cả công tác nhằm tấn công Phó tổng giám đốc Ma Căn và Caroline đã được chuẩn bị xong.

Lâm Vi Vi nói, đợi lát nữa Bạch Tiểu Thăng đi tham gia bữa tiệc, cô và Lôi Nghênh lại ở trong này kiểm tra lại lần nữa.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, hai người làm việc anh tất nhiên yên tâm.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại nói:

- Ở trên xe của Ôn Ngôn, tôi vẫn nhận được một tin tức, chưa kịp nói cho các người nghe, phu nhân Margaret bên kia nói, sáng nay đã nói cho Phó tổng giám đốc Ma Căn biết, bố cục mà ông ta căn dặn đã được hoàn thành, đây đã là kéo dài đến giờ phút cuối cùng rồi. Cho nên, tôi nghĩ bên phía Phó tổng giám đốc Ma Căn cũng sẽ lấy thời gian nhanh nhất để phát động tấn công chúng ta.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, lần lượt gật đầu.

- Cho nên, chúng ta phải tranh thủ từng giây từng phút đấy, vất vả cho hai người rồi!

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại một lần nữa nhấn mạnh với hai người về những chuyện cần chú ý.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Mười lăm phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Vi Vi đứng dậy mở cửa, phát hiện người được Ôn Ngôn phái tới mời Bạch Tiểu Thăng đã đến.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy muốn đi dự tiệc, lúc đi còn căn dặn Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, buổi trưa không vội làm việc, cứ ăn cơm trước, nghỉ ngơi xong hãy làm.

Các món ăn trong nhà hàng của khách sạn cao cấp có trình độ cực cao, có thể gọi tới phòng, hơn nữa ăn uống cũng thoải mái.

Nói thật, nếu không phải vì xã giao, Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn đi tới bữa tiệc chào mừng, uất ức dạ dày của mình.

Bạch Tiểu Thăng đi ra khỏi phòng theo người tới mời đi thẳng tới phòng tiệc.

Bữa tiệc chúc mừng được tổ chức trên tòa nhà mấy chục tầng, nơi đó cũng có một khách sạn, thật ra không khác với chỗ của bọn họ ở.

Về phần tại sao không tổ chức luôn ở đây thì cũng không rõ.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng cảm thấy sắp xếp này có hơi phiền phức, nhưng cũng không nói nhiều trong chuyện nhỏ này.

Bọn họ nhanh chóng đi đến nơi.

Bên ngoài phòng tiệc đã có không ít người. Thấy Bạch Tiểu Thăng đi tới, những người này đều lộ vẻ kính nể, e sợ, khẽ cúi người, nhiệt tình chào hỏi.

- Ngài Bạch!

- Ngài Bạch!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu với mọi người, đến cửa, có người chủ động đẩy cửa ra cho anh.

Bạch Tiểu Thăng đi vào.

Trong phòng tiệc lớn trang trí theo phong cách của Trung Quốc, nhìn cảnh giăng đèn kết hoa cũng rất vui vẻ.

Trong hai phần ba lãnh đạo cấp cao đều là người da trắng người da đen, sắp xếp một bữa tiệc Trung Quốc rõ ràng là đặc biệt chuẩn bị cho Bạch Tiểu Thăng.

Ở giữa phòng tiệc có một bàn tròn, đã có mười mấy người đang ngồi.

Bạch Tiểu Thăng đi tới, có người dẫn đầu vỗ tay, sau đó tất cả mọi người vỗ tay theo.

Bạch Tiểu Thăng cũng thấy rõ, những người này có phó tổng giám đốc, có tổng giám đốc sự nghiệp, người dẫn đầu vỗ tay chính là Ôn Ngôn.

Bạch Tiểu Thăng chắp tay hành lễ, mỉm cười cúi người cảm ơn mọi người rồi đi tới.

- Nào, công thần lớn của tập đoàn chúng ta, qua ngồi chỗ tôi này.

Có người trầm giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng nhìn lại, chỉ thấy Phó tổng giám đốc Ma Căn cười nhạt nhìn mình.

- Vẫn là ngồi ở bên phía tôi đi, bên tôi còn chỗ.

Lại có người cao giọng nói, chính là Lý Vận Nguyên.

Phó tổng giám đốc Ma Căn rõ ràng sẽ không thật lòng mời, cho nên Lý Vận Nguyên ở trước mặt mọi người "Cướp người" với ông ta.

Lý Vận Nguyên thoạt nhìn có phần tiều tụy, vẻ tươi cười che giấu chút buồn bã. Ông ta và Lộ Thành An đã làm bạn mấy chục năm, lúc này trong lòng ít nhiều vẫn lo lắng cho bạn cũ.

- Ôi! Lý phó tổng giám đốc, đây là tôi mời trước, anh tranh với tôi là không đúng rồi.

Phó tổng giám đốc Ma Căn mắng.

- Có gì không thích hợp chứ? Ngồi ở bên cạnh tôi ăn uống càng thoải mái tự tại hơn!

Lý Vận Nguyên hừ lạnh một tiếng nói.

Thấy hai người này lên tiếng tranh chấp, Ôn Ngôn vội vàng mỉm cười hòa hoãn nói:

- Hai vị, không nên tranh cãi vì chút chuyện nhỏ này.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười nói:

- Ông Lý, tôi vẫn là ngồi bên này đi.

Phó tổng giám đốc Ma Căn nghe vậy liền cười đắc ý, nhướng mày, khiêu khích nhìn Lý Vận Nguyên.

Lý Vận Nguyên nhất thời không nói được lời nào.

Bạch Tiểu Thăng lại nói:

- Tôi thấy ở đây bố trí theo phong cách Trung Quốc, lễ nghi trên bàn ăn cũng phải theo Trung Quốc đi. Tôi là thế hệ sau, nên ngồi bên này mới phải.

Bạn cần đăng nhập để bình luận