Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2507: Không có gì đáng nói (2)

Sau khi Ôn Ngôn nói những lời này, Phó tổng giám đốc Ma Căn, Caroline cũng không khỏi liếc nhìn anh ta.

Trước đây không lâu, người bọn họ phái ra đã bị chặn lại và đuổi về, tin tức cũng bị cắt đứt, xem ra chính là thủ đoạn bên phía Bộ giám sát.

Nhưng cho dù là vậy, từ tin tức bọn họ nắm được trước đó, trong khoảng thời gian ngắn, Lộ Thành An tuyệt đối không thể rời khỏi bệnh viện, cho dù ông ta có tỉnh lại cũng vậy thôi.

Ôn Ngôn nói vậy, chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi...

- Được rồi, bây giờ, bữa tiệc bắt đầu đi.

Ôn Ngôn mỉm cười tuyên bố.

Cho dù bữa tiệc này được làm theo phong cách Trung Quốc, nhưng thật ra vẫn áp dụng các chế độ món ăn khác nhau.

Lúc này không còn sớm, mọi người đã đói bụng từ lâu.

Từng món ăn được đưa lên, mọi người chăm chú thưởng thức món ăn ngon, có trao đổi thì cũng chỉ thì thầm trò chuyện với người bên cạnh thôi.

Khi tới món ăn chính, Phó tổng giám đốc Ma Căn vừa cắt bít tết vừa ghé đầu về phía Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười khẽ nói:

- Ngài Bạch, nghe nói trước khi ngài quay về đã cho điều tra Kleb, có chuyện này không? Kleb này chính là giám đốc điều hành Bộ sự nghiệp thứ sáu sau này đấy!

- Ngài Ma Căn ngài nói đùa rồi. Anh ta còn chưa phải đâu.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn đối phương, đưa một miếng bít tết vào trong miệng và chậm rãi nhai.

Miếng thịt của Phó tổng giám đốc Ma Căn chỉ có chín một phần, cắt xuống có vết "máu" rỉ ra rất nhiều, lại được ông ta rất hài lòng bỏ vào trong miệng nhai.

Phó tổng giám đốc Ma Căn nói tiếp:

- Vậy dám hỏi ngài đã điều tra ra được điều gì chứ? Nếu chưa, vậy cậu ta không có vấn đề. Nếu không có vấn đề, cậu ta vẫn sẽ trở thành giám đốc điều hành Bộ sự nghiệp thứ sáu.

Bạch Tiểu Thăng cười, cầm ly rượu đưa lên mời Phó tổng giám đốc Ma Căn rồi đưa ly tới miệng nói:

- Vậy thì anh ta đừng có mong!

- Xem ra ngài rất có lòng tin đấy. Chẳng lẽ ngài có thu hoạch lớn từ chỗ của cậu ta?

Phó tổng giám đốc Ma Căn mỉm cười nói.

Trên thực tế, từ khi biết Bạch Tiểu Thăng muốn xuống tay với Kleb, bọn họ đã dùng hết sức lực chém đắt tất cả vấn đề có liên quan tới Kleb.

Sau đó, bất kể Bạch Tiểu Thăng phái đi mấy nhóm người tiến vào doanh nghiệp của tập đoàn do Kleb quản lý đều không thu được gì!

Nhưng cả Phó tổng giám đốc Ma Căn và Caroline đều không xác định được trước đó Bạch Tiểu Thăng có nắm được gì hay không.

- Ngài sẽ biết thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười, hoàn toàn không có ý định khoe khoang.

Trong mắt của Phó tổng giám đốc Ma Căn lóe lên, chợt cười.

- Thật ra tôi vẫn rất coi trọng cậu.

Phó tổng giám đốc Ma Căn lại dịch sát vào nói:

- Tôi gần như đã nhìn cậu chậm rãi đi từ phía dưới lên cho tới vị trí ngày hôm nay. Cậu chỉ tốn mấy năm ngắn ngủi, thật đúng là không dễ dàng gì! Tôi thật sự hy vọng có thể nhìn thấy cậu làm càng ngày càng cao sau khi đám già chúng ta nghỉ hưu! Chỉ là có đôi khi, con người không thể đi khiêu chiến với lực lượng mạnh hơn mình, cũng không thể chọn sai đường, nếu không rất dễ dàng hủy cả đời.

- Vậy ngài cảm thấy con đường tôi đi là đúng hay sai.

Mắt Bạch Tiểu Thăng sáng ngời, không khiếp sợ né tránh mà nhìn chằm chằm vào hai mắt của Phó tổng giám đốc Ma Căn nói.

Phó tổng giám đốc Ma Căn đối diện với Bạch Tiểu Thăng hai ba giây, bỗng nhiên cười, tiếp tục cúi đầu cắt bít tết.

- Ngài Bạch, cậu biết không, con người tôi thích nuôi chó, Caucasus, Rottweiler, Doberman cái gì cũng nuôi.

Phó tổng giám đốc Ma Căn nói:

- Tôi thích đám chó chạy nhanh thành nhóm đi săn cho tôi. Nhưng cậu biết không, có vài con chó đặc biệt không hợp với đàn, cảm thấy mình rất thông minh, cảm thấy có thể thoát khỏi tất cả sự khống chế.

- Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?

- Vào thời điểm nó kiêu căng nhất, tôi sẽ đánh cho đầu nó rướm máu, ném nó ra khỏi chuồng chó, khiến nó thê thảm đường cùng, tôi sẽ làm cho nó mất đi tất cả, thậm chí ngay cả bát ăn cơm cũng khó giữ được.

- Chờ tới khi nó có ý thức được sống sót còn quan trọng hơn tôn nghiêm, có lẽ tôi có thể lại tiếp nhận nó, để cho nó cống hiến sức lực cho tôi, nhưng tôi sẽ không để cho nó trở lại trong chuồng chó tuyệt đẹp kia nữa, mà sẽ ở nơi tư nhân khác của tôi để ổn định nó, tiếp tục làm cho những con chó biết hối cải quay đầu lại phục vụ tôi.

Phó tổng giám đốc Ma Căn cười hỏi:

- Cậu thấy tôi làm có đúng không?

Trong kế hoạch của Phó tổng giám đốc Ma Căn là cần phải đuổi Bạch Tiểu Thăng ra khỏi tập đoàn là phải, có thể khiến anh bị vào tù là tốt nhất.

Nhưng lý tưởng và hiện thực luôn có sự chênh lệch, ví dụ như Lý Vận Nguyên tham gia, ví dụ như có người sẽ vì Bạch Tiểu Thăng buông tha lợi ích để bọn họ thu tay lại.

Phó tổng giám đốc Ma Căn là doanh nhân, chỉ cần lợi ích đủ, ông ta thấy mình chẳng có lý do gì để không đáp ứng.

Nếu Bạch Tiểu Thăng bị đuổi ra khỏi tập đoàn, Ma Căn cảm thấy ông có thể tiếp nhận Bạch Tiểu Thăng và thần phục lần nữa.

Dù sao, người trẻ tuổi này rất không tầm thường.

- Tôi cảm thấy ngài Ma Căn làm như vậy là chơi với lửa.

Bạch Tiểu Thăng cũng không ngẩng đầu lên nói:

- Một ngày nào đó, cổ họng của ông sẽ bị xé nát.

Bạch Tiểu Thăng nói xong, ngẩng đầu nhìn Phó tổng giám đốc Ma Căn cười, nói:

- Bên chúng tôi có câu, 'Trời đất bất nhân, lấy vạn vật làm chó rơm. Nói cách khác, ở trong mắt của trời đất tất cả vạn vật đều bình đẳng. Ông không lớn bằng trời đất, cũng không cần tự cho rằng mình có thể nắm giữ tất cả, lừa gạt tất cả, nếu không kết quả chỉ là đang tự chui đầu vào rọ.

Bạch Tiểu Thăng trả lời càng giống như là một lời từ chối mạnh mẽ!

Anh xem thường bất kỳ cơ hội nào!

Đánh một trận tới cùng!

Phó tổng giám đốc Ma Căn không khỏi liên tục gật đầu, ánh mắt chợt lạnh:

- Như vậy… rất tốt!

Đến lúc này, Phó tổng giám đốc Ma Căn cũng hạ quyết tâm, bất kể có lực lượng nào quấy nhiễu, cố gắng hòa giải từ bên trong, ông ta sẽ không nể mặt ai hết, nhất định phải bất chấp mọi giá cũng làm cho Bạch Tiểu Thăng này có kết quả tàn khốc nhất!

Những lời này đến đây thì dừng, hai bên không nói chuyện với nhau nữa, mỗi người đều cúi đầu ăn cơm, thậm chí không liếc nhìn nhau!

Thật ra khi bọn họ nói chuyện, có người đã để ý tới bọn họ.

Ôn Ngôn, Caroline, Tưởng Quát, Sách n Tư, thậm chí ngay cả Lý Vận Nguyên còn nhiều lần nhìn về phía hai người.

Cho dù không biết hai người đang thì thầm điều gì, nhưng bọn họ đều có thể phát hiện ra bầu không khí thay đổi!

Về phần những người khác ở đây cũng có phát giác, nhưng đều giả vờ như không biết, về phần tâm tư của bọn họ thế nào, lại càng không ai biết được.

Bữa tiệc chúc mừng này kéo dài một tiếng rưỡi lại kết thúc.

Mỗi người ở đây đều không phải là người rảnh rỗi, trên tay còn có rất nhiều việc phải xử lý, cho nên ăn xong cơm, mỗi người đều rời đi.

Ôn Ngôn và Bạch Tiểu Thăng cùng đi xuống khách sạn, khi không có người, bọn họ nói về chuyện trò chuyện giữa Bạch Tiểu Thăng và Phó tổng giám đốc Ma Căn.

Sau khi hiểu rõ, Ôn Ngôn than thở:

- Lần này, cậu thật sự đã chọc giận con sư tử già này rồi, hai bên chắc chắn sẽ không chết không dừng!

- Sớm đã không có đường lui nào rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Ông ta lộ ý, nói cho tôi một đường sống, chẳng qua chỉ muốn dao động tâm thần của tôi mà thôi.

Ôn Ngôn cười:

- Đáng tiếc, cậu không bị mắc lừa.

Bạch Tiểu Thăng không muốn nói nhiều về đề tài này nữa:

- Ngày mai là cuộc họp hàng tháng theo thông lệ. Mười giờ sáng, thật sự là một cơ hội tốt, thời điểm tốt, tinh thần đầy đủ!

Ôn Ngôn chậm rãi nói:

- Ngày mai, Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị của chúng ta Bạch Tuyên Ngữ cũng sẽ trở về đấy!

Bạch Tiểu Thăng ngẩn người, hỏi một câu:

- Anh ta tới sẽ có lợi cho chúng ta sao?

Ôn Ngôn không nói chuyện.

Anh ta chỉ khẽ lắc đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận