Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2509: Tiếng trống trận vang lên (2)

Tổng giám đốc sự nghiệp đặc biệt như Bạch Tiểu Thăng chính không có ghế cố định trong cuộc họp với số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay này, cũng bởi vì mỗi lần họp đều không đủ người, ngồi chỗ nào cũng không sao cả.

- Các vị, chào buổi sáng!

Ôn Ngôn khiêm tốn mỉm cười chào hỏi mọi người.

Cấp bậc chức vụ của anh ta ngang hàng với Phó tổng giám đốc, anh ta tới chậm một chút cũng không tính là thất lễ. Bạch Tiểu Thăng hiện đang giữ vị trí thứ hai trong Bộ giám sát, xem như anh là cấp dưới, bị "Lãnh đạo" gọi đi nói chuyện sau đó cùng xuất hiện ở trong hội nghị, cũng không tính là thất lễ.

Mọi người chào hỏi Ôn Ngôn.

Bạch Tiểu Thăng cũng chào hỏi mọi người.

- Tiểu Thăng, phó tổng giám đốc Lộ Thành An không thể qua, cậu tạm thời ngồi ở chỗ của ông ấy đi.

Ôn Ngôn tiện tay sắp xếp nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Nhưng vào lúc Bạch Tiểu Thăng đi tới, Phó tổng giám đốc Ma Căn chợt nói với vẻ khó chịu:

- Ngài muốn ngồi ở đây sao, ngài Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng ngẩn người, gật đầu.

- Vậy thì không được đâu, đó là vị trí của phó tổng giám đốc, cho dù ngài Lộ không thể tới, cũng không tới lượt một tổng giám đốc sự nghiệp ngồi được.

Phó tổng giám đốc Ma Căn lập tức cười lạnh nói:

- Chuyện gì cũng không nói quy định, chẳng phải sẽ làm rối loạn kỷ cương của tập đoàn sao!

Mọi người đang ngồi không khỏi nhìn về phía Phó tổng giám đốc Ma Căn, sau đó nhìn nhau.

Mặc dù lời này có chút cay nghiệt, nhưng dường như không phải không có lý.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Phó tổng giám đốc Ma Căn nhưng không nói gì.

Ôn Ngôn thấy thế, vội hỏi:

- Đó là tôi suy nghĩ không chu toàn, người đâu, lấy thêm cái ghế...

- Ngài Ôn Ngôn!

Phó tổng giám đốc Ma Căn hơi nghiêng người, ngắt lời Ôn Ngôn, lười biếng nói:

- Cái bàn này từ trước tới nay cũng chỉ có mười lăm cái ghế, đây là quy định! Thêm là thêm thế nào, thêm ở chỗ nào. Ngài thậm chí không cần tới quy định của lão chủ tịch hội đồng quản trị, có thể tùy ý sửa đổi sao?!

Ánh mắt Ôn Ngôn chợt nghiêm lại.

Phó tổng giám đốc Ma Căn làm vậy rõ ràng là đang gây sự.

- Ngài Ma Căn, quy định là chết, người là sống, ngài đừng quá mức cay nghiệt!

Lý Vận Nguyên ngồi bên cạnh, nhíu mày trầm giọng nói:

- Đừng cứ luôn lấy quy định ra nói chuyện, chúng ta đều tham dự để lập ra quy định của lão chủ tịch hội đồng quản trị, nếu ông cụ ở đây nhất định sẽ không nói gì về loại hình thức này!

- Phó tổng giám đốc Lý Vận Nguyên, lão chủ tịch hội đồng quản trị không có ở đây thì ông lại nói quy định là hình thức à? Cứ mặc cho người trẻ tuổi nói không cần tuân theo, như vậy về sau nội bộ tập đoàn rối loạn, ông gánh được trách nhiệm sao?

Phó tổng giám đốc Ma Căn híp mắt lại, gõ bàn lạnh lùng nói.

- Ông!

Lý Vận Nguyên không ngờ Phó tổng giám đốc Ma Căn ở trước mặt mọi người lại chụp mũ cho mình như vậy, tức tới nghẹn lời.

Những người khác có người tán thành Phó tổng giám đốc Ma Căn, có người hoà giải, tất cả đều lên tiếng nhưng không ai còn dám nói không theo quy củ gì nữa.

Dù sao, cái mũ này ấn xuống, cho dù là phó tổng giám đốc cũng chịu không nổi.

Ánh mắt Ôn Ngôn chợt lạnh đi. Anh ta cũng là không ngờ mới bắt đầu để bị Phó tổng giám đốc Ma Căn làm cho phải chịu oán giận như vậy.

Nếu Bạch Tiểu Thăng không thể thuận lợi tham dự hội nghị, mất mặt là phụ, quan trọng là không thể thuận lợi thực hiện kế hoạch của bọn họ.

Ôn Ngôn không khỏi tính một lần cứng rắn, cho dù bị nói là không tuân theo quy định của lão chủ tịch hội đồng quản trị cũng được.

Kết quả anh ta chưa mở miệng, đã thấy Bạch Tiểu Thăng nháy mắt với mình.

Trong lòng Ôn Ngôn thoáng động và bình tĩnh lại, hắng giọng một cái mới cao giọng nói:

- Mong mọi yên tĩnh một chút.

Mọi người đang ngồi đều là tầng cao nhất của tập đoàn, có tố chất mà người bình thường tuyệt đối thể so sánh được, bọn họ nhanh chóng yên tĩnh.

Bạch Tiểu Thăng nhân lúc này lại đi tới bên cạnh chỗ của phó tổng giám đốc Lộ Thành An, nhìn Phó tổng giám đốc Ma Căn cười hỏi:

- Ngài Ma Căn, có phải trong trường hợp này, vị trí phó tổng giám đốc chỉ có thể để người cùng cấp ngồi không?

- Tất nhiên!

Phó tổng giám đốc Ma Căn hất cằm nói.

Bạch Tiểu Thăng chỉ ghế của người đại diện cho phu nhân Margaret tham dự, khẽ nói:

- Vậy vì sao vị này có thể ngồi ở đây.

Người này nhất thời hoảng hốt, liếc nhìn Phó tổng giám đốc Ma Căn:

- Tôi...

- Cậu ta là người chịu trách nhiệm thay mặt phu nhân Margaret Bộ sự nghiệp thứ sáu thường trú ở tập đoàn, phu nhân Margaret không ở đây thì cậu ta sẽ thay thế, tôi đồng ý.

Phó tổng giám đốc Ma Căn thản nhiên nói:

- Cùng một ban ngành, phu nhân Margaret cũng đồng ý, có gì không thể? Hơn nữa, phu nhân cũng không phải là phó tổng giám đốc.

Phó tổng giám đốc Ma Căn rõ ràng ở hiện trường chơi một "tiêu chuẩn kép".

Lý Vận Nguyên không khỏi nhíu mày, có chút tức giận.

Ôn Ngôn cũng có phần không kìm nén được cảm xúc.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Vậy theo logic của ngài Phó tổng giám đốc Ma Căn, được, tôi không nên ngồi ở đây, vậy ngài Ôn Ngôn cùng cấp với phó tổng giám đốc dù sao cũng có thể chứ?

Phó tổng giám đốc Ma Căn nghe vậy thì gương mặt cứng đờ, liếc nhìn Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn bỗng nhiên hiểu được, cười.

- Không sai, Phó tổng giám đốc Ma Căn nói vị trí phó tổng giám đốc chỉ có thể để người cùng cấp ngồi, tôi tất nhiên có thể ngồi, hợp quy định!

Bạch Tiểu Thăng lại nói:

- Tôi giữ chức trong Bộ giám sát, tôi với ngài Ôn Ngôn đều cùng một ban ngành, lãnh đạo đồng ý, tôi có phải có thể tạm thời ngồi ở vị trí của ngài ấy chứ? Vừa rồi Phó tổng giám đốc Ma Căn nói chỉ có vị trí của phó tổng giám đốc mới có quy định nghiêm ngặt.

Lý Vận Nguyên nghe xong cũng cười to nói:

- Đúng, theo logic của ông ta, cậu có thể ngồi!

Phó tổng giám đốc Ma Căn như ăn phải ruồi, mí mắt giật giật.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, không nói nhiều lời vô ích trực tiếp đi qua.

Ôn Ngôn nhìn anh cười rồi bước nhanh tới chỗ của Lộ Thành An.

Trong lòng Phó tổng giám đốc Ma Căn tức giận chẳng khác nào lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Ông ta lại bị Bạch Tiểu Thăng trực tiếp gài bẫy, thật sự là vô cùng buồn bực.

Nhưng cậu không nhảy nhót được bao lâu đâu. Đợi lát nữa tôi sẽ làm cho cậu muốn khóc cũng không kịp! Trong lòng Phó tổng giám đốc Ma Căn tức giận nghĩ.

Caroline đang ngồi âm thầm bất đắc dĩ. Lúc đầu cô ta đã cảm thấy Phó tổng giám đốc Ma Căn gây sự như vậy có chút ấu trĩ, nhưng ông ta đã muốn thì mình có thể có cách nào. Bây giờ thấy Phó tổng giám đốc Ma Căn lại chịu thiệt, cô ta cũng thì thầm than một tiếng.

Sắp đối phó với Bạch Tiểu Thăng, sao có thể nghĩ cách làm cho cậu ta khó xử nữa, đáng lẽ vừa ra tay phải dồn cậu ta vào chỗ chết mới đúng!

Ôn Ngôn ngồi ở chỗ của phó tổng giám đốc Lộ Thành An, gương mặt tươi cười nhìn Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống, sau đó mỉm cười nhìn mọi người xung quanh và nói:

- Cuộc họp hôm nay vẫn sẽ do tôi tới đại diện chủ trì, theo lệ cũ, vẫn là các bộ môn dùng mười phút để trình bày công tác trọng điểm và được mất trong một tháng qua, sau đó chính là thảo luận vấn đề quan trọng...

Ôn Ngôn còn chưa nói dứt lời, đã bị những tiếng gõ xuống mặt bàn cắt ngang.

Anh ta nghi ngờ nhìn sang, mọi người cũng nhìn lại.

Phó tổng giám đốc Ma Căn với vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nói:

- Tôi thấy cuộc họp lần này cũng không cần dây dưa nữa, vẫn nói thẳng vào điểm chính đi! Chỗ tôi có lẽ có một chuyện lớn đặc biệt không tầm thường đấy!

Phó tổng giám đốc Ma Căn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng:

- Là vấn đề có tội ác tày trời liên quan tới một quản lý cao cấp nào đó của tập đoàn đang ngồi ở đây!

Bạn cần đăng nhập để bình luận