Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2525: Kết quả đã định? (1)

Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn cũng không nghĩ tới, Tư Đồ Dần vào phòng bệnh chỉ hai, ba phút, lại gọi người qua truyền lời cho bọn họ.

Hai người còn được đối xử khác nhau. Tư Đồ Dần bảo Ôn Ngôn đi, lại bảo Bạch Tiểu Thăng vào phòng bệnh.

Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn không khỏi kinh ngạc nhìn nhau, không hiểu vì sao Tư Đồ Dần lại thu xếp như vậy.

- Cậu đi đi, tôi đi trong xe chờ cậu.

Lúc này Ôn Ngôn vỗ nhẹ vào cánh tay của Bạch Tiểu Thăng, khẽ nói.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn gật đầu, đi theo người chuyển lời vào phòng bệnh.

Ôn Ngôn nhìn theo anh đi vào trong một lúc lâu, sau đó mới xoay người rời đi, chờ tin tức.

Vào phòng bệnh, Bạch Tiểu Thăng thấy người nhà của Lộ Thành An đang ở gian ngoài. Bọn họ vừa thấy anh đều lễ phép gật đầu thăm hỏi. Ở đây không tiện lên tiếng ầm ĩ, Bạch Tiểu Thăng cũng lại khách sáo gật đầu với mọi người, tạm thời xem như chào hỏi.

Lúc này, có hai người giúp việc tiến lên, đưa găng tay, hộp bọc giày và mũ kháng khuẩn, còn giúp Bạch Tiểu Thăng đeo vào.

Theo lẽ thường, Lộ Thành An chỉ là tắc động mạch não, bảo vệ như vậy nhìn như hoàn toàn không cần thiết, nhưng nếu người ta để ý tới điểm này, Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ nghe theo.

Dù sao, trước sau cũng không quá nửa phút.

Người chuyển lời nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa của phòng bệnh cách âm bên trong, mời Bạch Tiểu Thăng đi vào.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nhiều lời, bước nhanh vào.

Bên trong phòng bệnh rộng rãi sáng ngời, sạch sẽ và gọn gàng, ở chính giữa là một cái giường, trong góc phòng còn có nhiều loại thiết bị y tế.

Bạch Tiểu Thăng còn chú ý thấy, trong phòng trong còn có phòng nhỏ, là phòng thiết bị.

Trong phòng bệnh này, trên cơ bản 90% kiểm tra đều không cần ra cửa, thậm chí cũng không cần xuống giường.

Người nằm trên giường bệnh này tất nhiên là Lộ Thành An, ông đang nằm thẳng, do khoảng cách xa nên anh nhìn không rõ, chỉ thấy Tư Đồ Dần đang cúi xuống nói gì đó với ông.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ chân bước tới.

Tư Đồ Dần nghe được động tĩnh thì quay đầu liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt có phần bình tĩnh, sau đó lại quay đầu nói nhỏ với Lộ Thành An nói:

- Đứa trẻ kia tới rồi.

- Bảo cậu ấy… tới đây.

Một giọng nói yếu ớt vang lên,

Đó chính là giọng nói của Lộ Thành An, nhưng rõ ràng già nua suy yếu hơn rất nhiều.

Bạch Tiểu Thăng nghe được giọng nói này, không khỏi nghĩ tới bà nội của mình Lý Phượng Quan, còn có Hạ Hầu Khải, Tống Giai những cụ già luôn xem mình như người thân. Anh nghĩ đến mình đã lâu chưa gặp những người bạn rất thân này, trong lòng lập tức có cảm giác khó chịu, anh vội vàng đi qua đứng ở bên cạnh Tư Đồ Dần nhưng lùi lại sau nửa bước.

- Ông Lộ, tôi lại gặp được ngài rồi.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nói.

Ông cụ trên giường bệnh rõ ràng đã gầy hơn rất nhiều, nhưng lúc này vẫn rất có tinh thần, ánh mắt cũng tính là sáng ngời.

Lộ Thành An thấy Bạch Tiểu Thăng liền mỉm cười:

- Cậu về rồi. Tôi đã nghe nói về chuyện của cậu, rất tốt.

Lộ Thành An nói là những chuyện Bạch Tiểu Thăng làm ở Bộ sự nghiệp thứ sáu.

- Bộ sự nghiệp thứ sáu đã hoàn toàn không có vấn đề, ngài cứ yên tâm đi.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nói.

Lộ Thành An chậm rãi chớp mắt, xem như trả lời.

- Vừa rồi, ngài Tư Đồ Dần nói với tôi là trong nhà xảy ra chuyện. Buổi chiều Ma Căn sẽ đối mặt với buổi biểu quyết của bảy Phó chủ tịch.

Lộ Thành An nói với giọng khàn khàn.

- Tôi chưa nắm được chi tiết của chuyện này, thời gian không đủ, tôi chỉ nói là cậu và Ôn Ngôn đề nghị tổ chức cuộc họp lần này, sợ rằng các người và Ma Căn lần này sẽ không chết không dừng.

Tư Đồ Dần ở bên cạnh thản nhiên nói.

Bốn chữ "không chết không dừng" này vô cùng đơn giản, bình thường, lại đủ để thể hiện ra tình thế đặc biệt và nghiêm trọng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ hơi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nói với Lộ Thành An:

- Ngài Lộ, ngài không cần suy nghĩ nhiều về chuyện này làm gì. Chờ ngài ra viện, tôi sẽ từ từ nói lại cho ngài biết.

Đây là lời đã nói với Tư Đồ Dần trước đó, cho dù Bạch Tiểu Thăng nói ra khó xử trong đó cũng không phải là không thể làm được, nhưng anh vẫn chọn không nói ra.

Tư Đồ Dần khẽ cười, nhìn Lộ Thành An nói:

- Lão Lộ, ông xem đi, lại là một người thích gánh vác mọi chuyện, có giống với lão chủ tịch không?

Lộ Thành An nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng và mỉm cười, nhìn vô cùng hiền từ.

Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ nhẹ vào cửa nhắc nhở.

Tư Đồ Dần cười nói:

- Mới đấy đã hơn sáu, bảy phút rồi sao? Xem ra lần này chúng ta nói chuyện cũng phải tranh thủ đi.

Trên giường bệnh, Lộ Thành An chậm rãi chớp chớp mí mắt, xem như đồng ý.

Tuy nói Lộ Thành An là tắc động mạch não, nhưng phản ứng không đến mức như vậy, thời gian ngắn như vậy đã bị mệt mỏi. Bạch Tiểu Thăng thật sự đã tìm hiểu qua nguyên nhân trong đó. Là đoàn đội chữa bệnh cho Lộ Thành An dùng một loại thuốc mới có hiệu quả tốt, nhưng cũng có tác dụng phụ chính là dễ mệt mỏi, không thể gặp khách quá mười phút.

Đương nhiên, sau này vẫn sẽ được cải thiện.

Bạch Tiểu Thăng thấy Lộ Thành An nhìn mình, Tư Đồ Dần cũng nhìn mình, ánh mắt của hai cụ già đều có thâm ý.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng không khỏi tò mò, nhìn Tư Đồ Dần dò hỏi:

- Ngài Tư Đồ, có chuyện gì sao?

...

Bên kia, Ôn Ngôn ngồi ở trong xe của mình, trong tay cầm một ly rượu đỏ, vừa uống với vẻ không yên lòng, vừa nhìn phía ngoài cửa sổ.

Anh ta đã chờ Bạch Tiểu Thăng ở đây khoảng hai mươi phút, tính ra, Bạch Tiểu Thăng vào phòng bệnh cũng đã gần mười phút.

- Cũng nên trở về rồi mới đúng chứ?

Ôn Ngôn không khỏi lẩm bẩm nói.

Dù sao, thời gian thăm hỏi ngài Lộ Thành An không thể quá mười phút.

Đúng lúc này, Ôn Ngôn bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng người quen thuộc, anh ta lập tức ngồi thẳng dậy và nheo mắt xác nhận.

Thật sự là Bạch Tiểu Thăng.

Ôn Ngôn lập tức mừng rỡ, để ly rượu xuống và chờ Bạch Tiểu Thăng qua, còn tự mình mở cửa xe cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vào trong xe, ngồi bên cạnh Ôn Ngôn nhưng không nói một lời, chỉ là vẻ mặt hơi kỳ lạ.

- Lái xe, quay về công ty.

Lúc này Ôn Ngôn căn dặn tài xế của mình, sau đó nhìn Bạch Tiểu Thăng hỏi:

- Sao vậy? Nhìn cậu có vẻ bất an.

Bạch Tiểu Thăng hoàn hồn, mỉm cười nói với Ôn Ngôn:

- Không có gì.

- Không có gì?

Ôn Ngôn không khỏi xoay nghiêng người, quan sát Bạch Tiểu Thăng hỏi:

- Ngài Tư Đồ Dần gọi cậu vào phòng bệnh, nói gì vậy?

- Tổng cộng cũng không nói quá hai mươi câu.

Bạch Tiểu Thăng ngập ngừng một lát mới nói:

- Nhưng lại nói ra một chuyện khiến tôi không thể ngờ tới được...

- Là gì vậy?

Ôn Ngôn là một người luôn bình tĩnh như vậy, cũng bị lời này của Bạch Tiểu Thăng làm cho tò mò, hỏi tới.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng có chút kỳ lạ, nhìn anh ta nói:

- Tôi cũng muốn nói với anh. Nhưng ngài Tư Đồ Dần đã căn dặn tôi phải giữ bí mật tới trước cuộc họp buổi chiều nay, cho dù là người thân nhất cũng không thể nói được.

Ôn Ngôn sửng sốt, kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Thần bí như vậy à?

- Nhưng nếu anh cứ nhất quyết muốn biết...

Bạch Tiểu Thăng thử dò xét nói.

Ôn Ngôn trực tiếp giơ tay ngăn cản, mỉm cười nói:

- Tôi không vội vàng muốn biết tất cả như vậy. Hơn nữa đây là căn dặn của ngài Tư Đồ Dần, tôi có thể hiểu được, tôi sẽ không hỏi.

Ôn Ngôn dừng lại một lát, thử dò xét nói:

- Có liên quan tới cuộc họp buổi chiều sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn anh ta và cười rất thoải mái:

- Có lợi!

Ôn Ngôn thấy thế thì thầm vui mừng:

- Vậy là tốt rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận