Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2527: Xoay chuyển tình hình (1)

Buổi biểu quyết nhằm vào Phó chủ tịch Ma Căn từ lúc bắt đầu đến lúc ra kết quả tổng cộng cũng không tốn mấy phút, bởi vì mọi người đều biết có chuyện gì, cái gọi là biểu quyết chỉ là một trình tự cho có.

So sánh với quá trình, mỗi người đều nóng lòng mong chờ kết quả được đưa ra.

Kết quả biểu quyết khác nhau, kết quả xử lý Ma Căn tất nhiên cũng sẽ không giống nhau.

Có cách nói "có nặng có nhẹ", từ thời lão chủ tịch đã có kết luận, thậm chí hai ba mươi năm trước đã có một vị Phó chủ tịch bị loại khỏi cục diện.

Nặng chính là cách chức, tập đoàn truy cứu trách nhiệm, thậm chí bị bỏ tù.

Nhẹ n chính là bảo vệ chức giáng quyền, tạm xử lý, lại không tuyên bố ra ngoài.

Phó chủ tịch mấy chục năm trước kia rõ ràng không may mắn như Phó chủ tịch Ma Căn, cuối cùng bị trực tiếp đưa vào tù, bây giờ vẫn còn ở trong đấy.

Lúc đó, chuyện này đã vô cùng chấn động và ầm ĩ.

Bây giờ Phó chủ tịch Ma Căn lấy kết quả ba phiếu trên hai phiếu, tránh được xử phạt nặng, thấy sắp rơi vào một kết quả "bảo vệ chức giáng quyền", chính ông ta cũng âm thầm vui mừng.

Lúc này, Bạch Tuyên Ngữ bảo Ôn Ngôn tới tuyên bố kết quả ở trước mặt mọi người cũng có phần cố ý.

Bạch Tuyên Ngữ là đang nói cho Ôn Ngôn biết, kết quả đã định, đừng cứ nắm lấy chuyện này không tha, tối thiểu trong giai đoạn này đừng làm ầm ĩ nữa.

Còn nữa, Bạch Tuyên Ngữ cũng làm cho Ôn Ngôn hiểu rõ, đừng cố gắng chống đối lại mình, không có phần thắng đâu!

Đối mặt với yêu cầu như vậy của Bạch Tuyên Ngữ, vẻ mặt Ôn Ngôn hơi tái lại nhưng không thể không theo.

Chỉ có điều trước khi tuyên bố kết quả, Ôn Ngôn không cam lòng vẫn quyết định nói vài lời.

- Tôi mong các vị Phó chủ tịch suy nghĩ kỹ thêm về lựa chọn của các người. Các người thật sự có thể tha thứ cho một người như vậy, mặc cho ông ta trở thành đồng nghiệp của mình sao!

Ôn Ngôn mở miệng nói lời này chính là cố gắng cảnh tính hai Phó chủ tịch lựa chọn "tha thứ" cho Ma Căn.

Hai vị Phó chủ tịch này ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không nhìn Ôn Ngôn.

Lại giống như lời này không phải là nói với mình, căn bản là hiểu rõ còn giả vờ hồ đồ.

- Các người làm như thế có đúng với lão chủ tịch không, chính các người đặt tay lên ngực tự hỏi mình đi?!

Lý Vận Nguyên cuối cùng chịu hết nổi, trừng mắt với hai người đối diện kia, lớn tiếng nói.

- Chúng tôi là quán triệt đạo khoan hồng của lão chủ tịch thôi.

Một vị Phó chủ tịch đối mặt với Lý Vận Nguyên lại không hề che giấu:

- Phó chủ tịch Lý Vận Nguyên đừng quên, chúng ta đã là những ông già đã làm bạn với nhau mấy chục năm, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt, tuyệt tình như vậy chứ?

- Dù sao quyết định của tôi vẫn là như vậy, hôm nay có nói gì cũng sẽ không thay đổi. Đây cũng là quyền mà lão chủ tịch và tập đoàn, giao cho chúng tôi.

Một Phó chủ tịch khác cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Xem ra, lập trường của bọn họ chắc chắn sẽ không có thay đổi.

Lý Vận Nguyên thấy cảnh tượng này thì hận đến tới nghiến răng, vỗ bộp một tiếng xuống tay vịn sô pha để trút ra phẫn nộ trong lòng.

Nhưng ông cũng không có cách nào.

Cũng không thể lấy dao gác ở trên cổ, buộc hai ông già này thay đổi ý định được.

Lúc này vẻ mặt của hai vị Phó chủ tịch khác có cùng lập trường với Lý Vận Nguyên cũng khó coi, tức giận hừ một tiếng.

Ma Căn nhìn lén bên kia lại sang bên này, trong ánh mắt đã không giấu được vẻ vui mừng.

Đã đến tình trạng này mà ông ta còn có thể an toàn đi ra, sao không khiến những tên khốn kiếp muốn ông ta chết phải tức chết chứ!

Mà Ôn Ngôn nhìn cảnh tượng trước mặt như vậy, hoàn toàn mất đi ý định khuyên hai vị Phó chủ tịch kia thay đổi lập trường.

Trước đó khi đề nghị mở cuộc biểu quyết, anh ta đã chuẩn bị lý do thuyết phục.

Nhưng lúc đó anh ta đã biết, chuyện thật sự đến tình cảnh như trước mắt thì nói gì cũng vô nghĩa.

Các vị Phó chủ tịch đang ngồi đây, không ai là người có thể bị người ta nói vài lời lại thay đổi lập trường được.

Tình hình này thì, đó chính là kết quả, tất cả đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nhưng cho dù biết chuẩn bị cũng vô dụng, Ôn Ngôn vì muốn cầu xin yên lòng vẫn làm ra một lý do thoái thác chôn trong lòng.

Nhưng lúc này, anh ta thật sự không nói ra được.

Bạch Tuyên Ngữ từ đầu tới cuối đều ngồi vững như Thái Sơn ở chỗ ngồi của mình, nhìn mọi người tranh cãi mà không hề dao động.

Chờ mọi người đều mất quyền nói, anh ta liếc nhìn Ôn Ngôn, mới không nhanh không chậm thúc giục:

- Tuyên bố kết quả.

Trong lòng Ôn Ngôn không khỏi than khẽ một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng, xem ra kế hoạch chúng ta vạch ra lần này đã hỏng rồi. Lại chỉ có điều tổn thương nặng nề Phó chủ tịch Ma Căn, nếu nói thất bại cũng không sai...

Ôn Ngôn giống như tự trấn an mình.

Còn nhiều thời gian. Dù sao trải qua ngày hôm nay, thực lực của Phó chủ tịch Ma Căn chắc chắn sẽ bị suy giảm cực lớn, cũng không thể gây ra được sóng gió gì.

Ôn Ngôn cũng biết, kết quả ngày hôm nay vừa ra, bất kể trước kia Phó chủ tịch Ma Căn có sai lầm, có khuyết điểm gì, tất cả đều không tính tới nữa, điều này tương đương với một kim bài miễn chết.

Kẻ đại ác gây họ cho tập đoàn còn có thể ngồi vững trên vị trí Phó chủ tịch, tay nắm một phần quyền lực của tập đoàn, từ đó ung dung tự tại.

Đúng là châm chọc, mẹ nó thật sự đáng giận!

Nhưng dù có không cam lòng tới mức nào, Ôn Ngôn vẫn đứng lên, ngay trước mặt tất cả mọi người, hắng giọng một cái.

Các Phó chủ tịch đang ngồi nhìn về phía anh ta, một nửa là không cam lòng vì không thể tránh được, một nửa khác lại âm thầm sung sướng bởi vì lợi ích sắp có được.

Vào giờ phút này Ma Căn thế mà còn nhìn về phía Ôn Ngôn cười như không cười.

Lúc này, vẻ mặt này đã nói rõ trong lòng ông ta đắc ý kiêu căng tới mức nào.

- Các vị, tôi làm người giám sát trong buổi biểu quyết lần này tuyên bố... Tất cả quy trình của cuộc họp phù hợp với quy định của tập đoàn, do đó tuyên bố kết quả. Sau khi tôi tuyên bố kết quả xong, sẽ Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn ngài Bạch Tuyên Ngữ tiến hành xác nhận lần cuối cùng.

Ôn Ngôn nói có phần máy móc, có vẻ yếu ớt.

- Những khuyết điểm do ngài Ma Căn - Phó chủ tịch của tập đoàn gây ra trước đó, bây giờ trải qua ý kiến biểu quyết của toàn thể Phó chủ tịch, xử lý...

Ôn Ngôn đặc biệt không muốn đang định nói ra hai chữ "nhẹ nhàng" này.

Vào giờ phút này hai mắt Phó chủ tịch Ma Căn sáng ngời, trên mặt không giấu được vẻ tươi cười.

- Chờ một chút!

Nhưng vào lúc này, cửa phòng hội nghị này bị người chợt đẩy ra, có người bước nhanh tới giống như một trận gió và hét lên một tiếng.

Ôn Ngôn bị cắt ngang thì kinh ngạc nhìn về phía người mới tới.

Bạch Tuyên Ngữ cũng ngẩng đầu, nhìn về phía bên đó và bất chợt khẽ nhíu mày.

Mọi người đang ngồi cũng sửng sốt quay đầu nhìn lại.

Người xông tới ngắt lời Ôn Ngôn không phải ai khác, chính là Bạch Tiểu Thăng.

Phó chủ tịch Ma Căn thấy là anh, trong đôi mắt mơ hồ hiện lên sự căm hận.

Có câu nói kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, Bạch Tiểu Thăng hại ông ta đến mức này, bây giờ sắp đưa ra kết quả, không ngờ anh lại tới quấy rối!

Tên Châu Á khốn kiếp này, tôi không chết thì cậu không để yên đúng không! Vậy sau này tôi với cậu không chết không dừng! Trong lòng Phó chủ tịch Ma Căn thầm oán hận.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu tới đây làm gì? !

Một vị Phó chủ tịch ngồi ở Ma Căn bên cạnh nhíu mày quát.

Một Phó chủ tịch bên phe bọn họ cũng trầm giọng không vui nói:

- Cậu hẳn phải biết đây là hội nghị gì chứ? Chỉ Phó chủ tịch mới có tư cách tiến vào. Sao cậu có thể tự tiện xông vào, đúng là càng lúc càng không quy củ!

Người vừa lên tiếng, lập tức tiếp lời. "Mệt cho cậu còn là tổng giám đốc sự nghiệp, trước đây không lâu còn được trụ sở chính khen thưởng, không ngờ lại hành sự lỗ mãng như vậy. Cậu còn không đi ra!

Bạch Tiểu Thăng thấy hai người liên tiếp lên án nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không đi mà ngược lại còn tiến vào.

- Tiểu Thăng... Ngài Bạch Tiểu Thăng, ngài đến đây vội vàng như vậy là do tập đoàn có chuyện gì khẩn cấp xảy ra sao?

Ôn Ngôn cao giọng nói.

Tự tiện xông vào cuộc họp cấp cao hơn tuyệt đối là tối kỵ của tập đoàn, cũng là tối kỵ của doanh nghiệp, Ôn Ngôn tin tưởng Bạch Tiểu Thăng không làm chuyện lỗ mãng như vậy mà không có nguyên nhân.

Anh ta đang kiếm cớ cho Bạch Tiểu Thăng.

- Không.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói.

- Hoang đường, không có chuyện gì khẩn cấp, ai cho cậu can đảm xông vào hả?

- Cậu quá trẻ tuổi, đúng là càng lúc càng lớn lối, đúng là dựa vào công lao mà quá cao ngạo rồi!

Hai Phó chủ tịch làm chỗ dựa cho Ma Căn lại hầm hầm quát.

- Các người nói quá lời rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận