Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2530: Người thông minh (2)

Thương xót người khác không phải là cưỡng ép người khác đi thương xót, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên hiểu được đạo lý này.

- Nào, cậu tới chỗ tôi ngồi một lát trước đi, đợi lát nữa không phải cậu còn muốn đi tới chỗ của Bạch Tuyên Ngữ sao... chỗ ngài Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị ấy? Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu trước đã.

Ôn Ngôn vỗ vào cánh tay của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng thu lại tâm thần, nhìn anh ta gật đầu và đi theo anh ta tới văn phòng của anh ta.

Khi đi tới một đoạn hành lang vắng người, Ôn Ngôn thật sự không nhịn được liền dừng lại, cười và phấn khởi nói nhỏ với Bạch Tiểu Thăng:

- Không ngờ trong tay cậu còn có con át chủ bài này, làm hại tôi cho rằng lần này chắc phải thua. Thật sự mệt cho cậu trước đây giữ được bình tĩnh như vậy, cũng không nói cho tôi biết. Lần sau không được như vậy, phải cho tôi biết sớm đấy.

Bạch Tiểu Thăng dựa vào lan can cười nói:

- Là ngài Tư Đồ Dần căn dặn, ông ấy muốn tôi giữ bí mật, tôi cũng không nói cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh biết.

- Tôi có thể giống với hai người đó sao.

Ôn Ngôn giống như chơi trò ầm ĩ, đấm một phát vào ngực Bạch Tiểu Thăng và khẽ cười nói:

- Cậu quên mất chúng ta là quan hệ thế nào à!

Bạch Tiểu Thăng hơi kinh ngạc, có chút không hiểu.

Ôn Ngôn khẽ cười nói:

- Tôi là do chú hai của cậu nuôi từ nhỏ tới lớn, một tay bồi dưỡng ra được,

Nhưng anh rất muốn nói cho Ôn Ngôn biết, trong lòng anh, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng là anh em, thậm chí còn muốn thân thiết hơn...

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng không nói ra những lời này.chúng ta tuy không có huyết thống nhưng có duyên làm người thân! Là anh em đấy!

Bạch Tiểu Thăng bừng tỉnh cười.

Ôn Ngôn hình như vẫn đắm chìm trong cảnh tượng trong phòng họp làm anh ta thấy sảng khoái kia, thấy xung quanh không có người, anh ta không nhịn được cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu có để ý vẻ mặt của Bạch Tuyên Ngữ lúc đó không? Bây giờ mỗi khi nhớ tới tôi đều cảm thấy vui vẻ. Anh ấy cũng có ngày hôm nay!

- Cậu không biết đâu, từ nhỏ anh ấy vẫn luôn thắng tôi, ép tôi. Cuối cùng chính là ông nội bảo Tư Đồ Dần thu xếp chức vụ cho chúng tôi, anh ấy là Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, mà tôi chỉ là một người đứng đầu Bộ giám sát.

- Nếu điều này đặt ở Trung Quốc cổ đại, một người chính là hoàng đế, một người chỉ là người đứng đầu cơ quan tình báo thôi.

- Dựa vào đâu chứ? Từ nhỏ tôi đã cảm thấy thật ra tôi làm người quản lý thích hợp hơn Bạch Tuyên Ngữ, năng lực của tôi không kém gì anh ấy.

Ôn Ngôn thấy Bạch Tiểu Thăng sửng sốt nhìn mình thì lập tức cười tự giễu nói:

- Nói nhiều quá, nói nhiều quá, nhất thời vui mừng không quản được cái miệng. Con người, không phải từ nhỏ nên có chút suy nghĩ chờ mong sao?

Bạch Tiểu Thăng cười, gật đầu:

- Đúng vậy, khi tôi còn bé cũng luôn cảm thấy bản thân tôi chắc chắn hơn đám anh em ở một phương diện nào đó.

Ôn Ngôn khẽ cười một tiếng, nói:

- Cái này có tính là dưới sự trợ giúp của cậu, tôi hòa một ván, thắng Bạch Tuyên Ngữ một lần không? Quả nhiên, chỉ cần anh em chúng ta cùng liên thủ, vậy tất nhiên không thể không thắng. Sau này cậu là Phó chủ tịch, tôi người quản lý chính Bộ giám sát. Chúng ta chắc chắn có thể hợp tác vui vẻ, làm cho tập đoàn tốt hơn!

Điểm này ngược lại làm cho Bạch Tiểu Thăng đặc biệt công nhận.

Hai người lại đứng dậy, đi tới trong văn phòng Ôn Ngôn.

Chờ đến văn phòng của Ôn Ngôn, Nguyễn Ngữ vui mừng nghe Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn thu được toàn thắng, làm cho Phó chủ tịch Ma Căn nhận được xử phạt xứng đáng, cũng vui mừng cho bọn họ. Cô ta đi chuẩn bị cà phê cho hai người.

Chờ khi ngồi xuống, Ôn Ngôn lại nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Bạch Tuyên Ngữ bảo cậu tới văn phòng của anh ấy nên cậu không thể ngồi lâu ở chỗ tôi được, , sợ rằng cà phê còn chưa uống xong đã phải đi.

- Uống xong lại đi cũng kịp, cùng lắm thì để cho Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị chờ một lát.

Bạch Tiểu Thăng nói đùa:

- Tôi cũng phải chơi bài lớn chứ.

Chuyện đùa này làm cho Ôn Ngôn cười to.

- Để cho Bạch Tuyên Ngữ chờ sao, tôi rất thích đấy!

Cười xong, Ôn Ngôn lại nói:

- Cậu không biết đâu, người kia từ nhỏ đã... trong lòng có chút không bình thường, không những nghiêm khắc kiềm chế bản thân đến mức biến thái, hơn nữa còn có yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác.

- Từ nhỏ tôi đã bị anh ấy gây khổ, bị anh ấy làm phiền rất nhiều, bây giờ cũng thành ám ảnh rồi. Khi ở tập đoàn còn bị anh ấy kìm chế. Anh ấy đã yêu cầu thứ gì thì không thể sai được, còn phải tranh thủ thời gian mà làm.

- Cậu cũng biết cậu đi Bộ sự nghiệp thứ sáu cứu trận, anh ấy lại nhất quyết thu xếp cho cậu thời hạn một năm, cũng may là cậu hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp, chứ đổi thành người khác thì sợ là không làm được đâu. Tôi nghĩ chờ đợi chính là xử phạt.

- Lâu như vậy thì bảo trong lòng cậu có thể không thấy lo lắng và phiền não à.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, mỉm cười nói:

- Xem ra lúc nhỏ anh đã từng chịu không ít đau khổ đâu.

Ôn Ngôn vỗ tay mỉm cười nói:

- Cho nên mới nói, bây giờ cậu làm cho anh ấy chờ, tôi mới vui vẻ đấy.

Nguyễn Ngữ đưa cà phê lên, Ôn Ngôn tự mình đưa tới trong tay Bạch Tiểu Thăng, còn đưa sữa và đường qua, lại nói:

- Nói đến chỗ nào rồi?

Bạch Tiểu Thăng vừa thêm đường thêm sữa vừa mỉm cười nói:

- Làm cho Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị của chúng ta chờ, anh rất vui vẻ.

- Lời này đừng nói với người ngoài, cũng đừng đi nói ở chỗ anh ấy đấy!

Ôn Ngôn vội vàng căn dặn.

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Tất nhiên sẽ không đâu.

Ôn Ngôn mỉm cười nói:

- Bạch Tuyên Ngữ người này có đôi khi trong mắt không chứa được một hạt cát. Cậu đừng thấy anh ấy khoan dung cho Phó chủ tịch Ma Căn như vậy, thật ra đổi lại thành chúng ta, nếu không phải để tập đoàn vượt qua vòng xoáy của dư luận, anh ấy sẽ không hề khách sáo đâu.

- Vì lợi ích của tập đoàn, không ngờ anh ấy chấp nhận được người như Ma Căn.

Bạch Tiểu Thăng xúc động.

- Hừ, từ đó có thể thấy được, ở trong lòng anh ấy lợi ích của tập đoàn cao hơn tất cả, thậm chí cao hơn tính tình của bản thân anh ấy. Có người lãnh đạo như vậy, cậu không cảm thấy rất đáng sợ sao?

Ôn Ngôn cảm thán nói:

- Cho nên, về sau cậu trở thành Phó chủ tịch cũng phải kiêng kỵ vài phần. Nếu không, anh ấy sẽ không khách sáo với cậu đâu.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu giống như tiếp nhận dạy dỗ.

Ôn Ngôn vừa uống cà phê vừa nói:

- Tôi bảo cậu qua đây cũng chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút, khi ở chỗ anh ấy, cậu phải cố gắng nâng cao tinh thần, phải cẩn thận, phải để ý, cho dù mình là Phó chủ tịch cũng không thể thả lỏng. Dù sao, con người anh ấy không dễ sống chung đâu.

- Tôi hiểu.

Bạch Tiểu Thăng uống cà phê nói:

- Tôi sẽ chú ý.

Sau khi lót bụng nửa cốc cà phê, có người tới gõ cửa.

Nguyễn Ngữ mở cửa, thấy đứng ở phía ngoài là một thư ký nam đeo kính. Sau khi đi vào, anh ta khách sáo chào hỏi Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn, thấy hai người ở đây uống cà phê, trong ánh mắt anh ta có chút ẩn ý sâu xa.

- Ngài Bạch Tiểu Thăng, chủ tịch bảo tôi tới tìm ngài qua.

Người kia khách sáo nói với Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng để cốc cà phê xuống, đánh tiếng với Ôn Ngôn rồi đi theo đối phương.

Chờ Bạch Tiểu Thăng đi rồi, Nguyễn Ngữ lại tới gần, liếc mắt ra cửa và nói với Ôn Ngôn:

- Ngài nói với anh ta quá nhiều rồi.

- Ừ.

Ánh mắt Ôn Ngôn sáng ngời nhìn cửa văn phòng.

- Anh ta nghe có hiểu không?

- Bây giờ không hiểu, về sau cũng sẽ hiểu thôi.

Ôn Ngôn cười đầy ẩn ý:

- Cậu ấy là một người thông minh.

Nguyễn Ngữ gật đầu rồi nhìn về phía cửa, lẩm bẩm:

- Bạch Tuyên Ngữ biết anh ta không lập tức đi gặp mình, trái lại ngồi đây uống cà phê với ngài, nhất định sẽ mất hứng.

Ôn Ngôn để cốc cà phê xuống, vươn vai và đi về phía trước cửa sổ sát đất, quan sát con đường sầm uất cùng người qua lại đông đúc nhỏ như những con kiến hôi.

- Ai biết được.

Ôn Ngôn lẩm bẩm nói:

- Đó cũng là một người thông minh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận