Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2542: Suy nghĩ của Ôn Ngôn (2)

Ôn Ngôn chắc chắn đã sớm nghĩ tới tất cả vấn đề, so với những điều Bạch Tiểu Thăng tạm thời nghĩ đến, góc độ nhiều hơn hơn rất nhiều, cũng khá có lý.

Tâm trạng Bạch Tiểu Thăng lúc đầu dao động, lúc này dần dần trở nên ổn định.

Bạch Tiểu Thăng là một loại người nói đạo lý, biết không phải suy nghĩ của mình chính là chân lý.

Anh nghe được lời của người khác, càng nghe được đạo lý của người khác.

- Còn nữa chính là...

Ôn Ngôn cười có chút thâm trầm, nói:

- Cậu biết vì sao tôi đồng ý để người của hội đồng quản trị đi vào không?

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua với ánh mắt dò hỏi.

- Nếu hội đồng quản trị sẽ là một rắc rối lâu dài, vậy vì sao chúng ta không thể mượn cơ hội lần này, làm cho bọn họ tự rối loạn từ bên trong. Chúng ta có thể mượn thời cơ này làm cho nội bộ của bọn họ bị chia rẽ!

Ôn Ngôn nói đến đây, ánh mắt sáng rực lại có phần lạnh lùng.

Bạch Tiểu Thăng không khỏi giật mình nhìn anh ta, chẳng qua sau đó lại gật đầu.

Thật ra bảo vệ một thứ có thể giống như Bạch Tuyên Ngữ tiến thẳng không lùi, nhưng cũng có thể âm thầm xảo quyệt giống như Ôn Ngôn.

Bạch Tiểu Thăng không ngại tiếp tục nghe thêm một chút.

- Có thể tiết lộ chút suy nghĩ của anh cho tôi biết không?

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lúc này, nơi này là văn phòng của Ôn Ngôn, làm người đứng đầu Bộ giám sát, toàn bộ văn phòng ở tổng bộ, sợ rằng ngoại trừ chỗ của Bạch Tuyên Ngữ thì không đâu an toàn hơn ở đây.

Ôn Ngôn mỉm cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng:

- Tất nhiên, không có vấn đề gì!

Trực tiếp như vậy đủ thấy Ôn Ngôn tin tưởng Bạch Tiểu Thăng, điều này cũng làm cho trong lòng Bạch Tiểu Thăng cảm giác ấm áp.

...

Khi Ôn Ngôn và Bạch Tiểu Thăng nói chuyện riêng, Blanche ở trong phòng khách quý vô cùng buồn chán, càng nghĩ tới người phá hỏng chuyện tốt của cô ta, đơn giản trêu chọc lại làm cho cô ta kinh sợ phải lùi bước, cô ta lại càng tức giận, thậm chí là căm hận.

Đúng lúc này, điện thoại của Blanche rung lên, có người gửi tin tức đến.

Blanche cầm lên xem, phát hiện chính là anh mình Kurt.

Lần này anh cô là đại biểu cấp cao nhất được hội đồng quản trị phái tới, mang trọng trách đến đây, cô ta mới là người trợ thủ kia.

- Blanche, thế nào?

Nội dung tin tức gửi đến rất đơn giản.

Nhưng Blanche lại biết, Kurt hỏi như thế, tất nhiên kèm theo ý khác.

Anh ta đang hỏi cô ta có gây ra sóng gió, tạo rắc rối, khó xử cho những phái thực quyền không mở mắt ở đây được hay không?

Blanche đang phiền lòng vì chuyện này, trả lời:

- Ban đầu khi tới đã tìm được cớ, kết quả bị một kẻ khốn kiếp không biết tên quấy rối. Nhưng bây giờ em đã ở trong tòa nhà trụ sở chính, đợi lát nữa tìm được tên khốn kiếp kia, em tất nhiên sẽ làm ầm lên khiến bọn họ không yên.

Sau khi Blanche gửi tin tức đi, phải năm phút sau mới có tin nhắn trả lời:

- Mười lăm phút sau, anh sẽ đến, đến lúc đó anh làm chỗ dựa cho em.

Những lời này cũng có nghĩa là Blanche làm ầm ĩ thế nào đều có người giải quyết tốt hậu quả.

Blanche bất giác cong môi cười lạnh, nhắn lại một từ đơn giản "Được".

Nhưng khi bỏ điện thoại xuống, Blanche nhíu mày.

Lúc này cô ta cứ ngồi ở đây chờ, làm sao gây sự được. Kurt không thể "vừa mới" qua, cũng sẽ không thể ở đó gây rối được.

- Xem ra mình không thể cứ chờ ở đây được, phải đi ra ngoài đi dạo một lát, nhỡ đâu lại gặp được tên kia thì sao!

Blanche lại nghĩ đến người tóc đen, mắt đen kia thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta là con gái cưng, chưa từng bị người khác giở trò vặt làm cho sợ quá bỏ chạy không chịu được như thế, cô ta coi điều này là một sự sỉ nhục.

Lúc này Blanche đứng lên, đẩy cửa phòng khách quý ra và đi ra ngoài.

Người của Ôn Ngôn đang chờ ở ngoài cửa, vì sợ khách có nhu cầu gì không tìm được người.

Người kia thấy Blanche đi ra, lập tức cười và đi tới đón, hỏi:

- Cô Blanche, cô có gì cần sao?

- Tôi ra ngoài đi một chút, ngồi ở bên trong thật sự nhàm chán.

Blanche nói.

Người kia hơi khó xử, mỉm cười nói:

- Vậy… ngài Kurt sẽ tới ngay bây giờ, cô xem...

- Thế nào? Trước khi ngài Kurt tới, lẽ nào tôi không thể đi đâu à? Các người còn muốn nhốt tôi lại sao?

Blanche lười nói nhảm với người khác, chợt híp mắt lại nói.

- Không dám không dám.

Người kia vội vàng nói.

Trước khi ngài Ôn Ngôn đi đã căn dặn anh ta, bất kể thế nào cũng không thể đắc tội cô Blanche này được, nếu không sẽ có rắc rối.

- Vậy tôi đi cùng ngài vậy?

Người kia đề nghị.

- Thế nào? Tôi đi dạo ở trong tổng bộ, còn phải có người theo dõi à? Các người xem tôi là kẻ trộm sao?

Blanche trừng mắt nhìn đối phương, hừ lạnh nói.

- Không, không, tất nhiên không phải rồi.

Người kia vội vàng xua tay phủ nhận, cười làm lành nói với Blanche:

- Tôi chẳng phải lo lắng cô chưa quen với tổng bộ chúng tôi thôi.

- Tôi đã từng tới đây, không quen thì có thể đi đâu được chứ? Hơn nữa, không quen, tôi không đường hỏi sao?

Blanche hừ lạnh một tiếng, chỉ tay vào đối phương và quát:

- Anh tránh ra là được. Còn nữa, anh dám đi cùng tôi, tôi sẽ cho anh biết thế nào là khó chịu!

Thấy người đẹp con nhà giàu lại có khí chất như vậy, bây giờ ra vẻ ngang ngược, vẻ mặt không dễ chọc, người kia chỉ đành cười khổ một tiếng, không dám tiến lên, nhìn Blanche nghênh ngang rời đi.

Nhưng sau đó người này vội vàng rời đi, tính gửi tin tức cho ngài Ôn Ngôn, nói cho anh ta biết tình hình bên này...

Bên kia, Ôn Ngôn và Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với nhau xong.

Qua miệng của Ôn Ngôn, Bạch Tiểu Thăng cũng biết trong hội đồng quản trị cũng không phải đoàn kết, cũng chia phe phái khác nhau.

Chủ tịch hội đồng quản trị Perros muốn lấy được quyền lực của tổng bộ bên này, trong hội đồng quản trị cũng có người có quyết định này.

Ý của Ôn Ngôn chính là muốn lợi dụng điểm này.

Từ chối người do Perros thu xếp, ngược lại tiếp nhận một nhân viên của một phía khác trong Hội đồng quản trị.

Như vậy lại ném vấn đề khó khăn cho hội đồng quản trị, nếu bọn họ không đáp ứng, vậy chuyện này lại danh chính ngôn thuận kết thúc, bọn họ trơ mắt buông tha cơ hội này.

Nếu bọn họ đồng ý, chính là chôn xuống một hạt giống sụp đổ.

Như vậy cũng là một kế sách phân hóa hội đồng quản trị.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát, cảm thấy thật ra có thể thực hiện được.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn chủ trương với Ôn Ngôn là nên gọi điện thoại cho Bạch Tuyên Ngữ trước, không thể một mình đi làm, để tránh hiểu nhầm gây rắc rối.

- Nói đến Bạch Tuyên Ngữ, tôi vừa vặn có chuyện tìm anh ấy, bây giờ tôi sẽ đi qua một chuyến.

Ôn Ngôn nhìn đồng hồ nói.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.

Nguyễn Ngữ chạy đi mở cửa không nói, còn để cho mấy người bước vào.

Người tới lại không tầm thường, không ngờ còn mấy vị Phó chủ tịch trong đó có cả Lý Vận Nguyên.

Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn vội vàng đứng lên.

Chức vụ gì đó tạm thời không tính tới, mấy người này đều lớn tuổi hơn bọn họ.

- Phó chủ tịch Bạch đã ở sao, vậy thì đúng lúc quá.

Lý Vận Nguyên cười, lại cao giọng nói với Ôn Ngôn:

- Mấy lão già chúng tôi đang ở trên tầng đánh golf, nghe nói người của hội đồng quản trị tới, do Ôn Ngôn chịu trách nhiệm toàn quyền tiếp đón, cho nên chúng tôi tới hỏi thử đã thu xếp cho người đó ở đâu, chúng tôi đi qua gặp một lát.

Ôn Ngôn nghe vậy liền cười, cùng Bạch Tiểu Thăng đi tới nói với đám người Lý Vận Nguyên:

- Nhân vật chính do Hội đồng quản trị phái tới còn chưa đến, người tới chỉ là một trợ lý. Tôi đã thu xếp ở trong phòng khách quý dưới tầng.

Ôn Ngôn nói đến đây thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, anh ta áy náy cười, lấy ra xem chợt ngây người:

- Đúng là không nhắc thì thôi, nhắc liền tới. Ngài Kurt của hội đồng quản trị kia đến rồi. Xem ra tôi cũng phải đi xuống tầng chuẩn bị chào đón. Dù sao anh ta cũng đại biểu cho hội đồng quản trị.

Đám người Lý Vận Nguyên nghe vậy đều lần lượt gật đầu.

Ôn Ngôn mỉm cười nói:

- Lát nữa tôi sẽ dẫn ngài Kurt kia đi tới phòng khách quý tầng dưới. Dù sao bây giờ mấy vị Phó chủ tịch cũng không bận việc gì, các vị xuống trước cũng không sao. Dù sao người tới, mọi người cũng phải gặp một lần, buổi trưa còn phải cùng ăn một bữa cơm nữa.

Vẫn là câu nói kia, nếu Kurt tới chỉ tới thân phận cá nhân, còn không xứng để các Phó chủ tịch thấy hắn.

Nhưng lúc này, hắn đại biểu cho hội đồng quản trị, cho dù các vị Phó chủ tịch chủ động một chút cũng không có gì đáng trách.

Lúc này Lý Vận Nguyên gật đầu, lại nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Vậy chúng ta lại đi qua đó thôi.

Bạch Tiểu Thăng cũng gật đầu nói phải.

Cuối cùng, Ôn Ngôn và đám người Bạch Tiểu Thăng tách ra hai đường.

Ôn Ngôn đi chuẩn bị nghi thức hoan nghênh, đám người Bạch Tiểu Thăng, Lý Vận Nguyên lại đi thẳng đến phòng khách quý ở dưới tầng.

Thật không khéo, lúc nhóm Phó chủ tịch Bạch Tiểu Thăng, Lý Vận Nguyên vừa nói vừa cười đi thang máy xuống tầng, vừa bước ra khỏi thang máy lại thấy có một người phụ nữ dáng người xinh đẹp, khí chất không tầm thường đứng ở phía ngoài.

Bạch Tiểu Thăng vô ý ngẩng đầu, đối diện với đối phương.

Chỉ vừa liếc mắt, hai người không khỏi cùng lên tiếng.

- Là cô?!

- Là anh?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận