Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 255: Ron mập mời uống rượu



Sau đó một tuần, Bạch Tiểu Thăng không ngừng cho các quản lý của phòng truyền thông internet mới tiến hành huấn luyện.

Hắn thông qua Hồng Liên lấy được giáo trình, nhiều lắm.

Huấn luyện cho bọn họ đồng thời Bạch Tiểu Thăng chính mình cũng không ngừng phỏng đoán và cảm ngộ.

Dù sao những vật này về sau đối với những cương vị cao hơn của hắn cũng rất hữu dụng!

Trong khoảng thời gian huấn luyện này, thái độ của những quản lý kia đối với Bạch Tiểu Thăng có biến hóa rõ ràng.

Bọn hắn đối với học thức của Bạch Tiểu Thăng, từ giật mình đến kính nể, đối với hắn cũng càng phát cung kính.

Bạch Tiểu Thăng đề bạt bọn họ, công nhận năng lực của bọn họ, để họ rất cảm ơn. Mà loại vô tư đem kinh nghiệm bản thân dốc túi truyền thụ này, càng là ngàn vàng khó mua!

Để bọn họ cảm kích thật sâu!

Có ít người, thậm chí ở trong lòng coi Bạch Tiểu Thăng là thầy.

Lâm Vi Vi thân là trợ lý sự vụ, ra vào từng khu làm việc, nàng ngạc nhiên phát hiện, tập tục toàn phòng ban yên lặng biến hóa.

Lòng hướng về một chỗ, sức lực cũng hướng cùng một chỗ.

Hiệu suất công việc trên tăng cao trên diện rộng, mỗi người đều làm rất vui vẻ, rất nhẹ nhõm.

Phòng truyền thông internet mới tỷ lệ tăng ca, trong ngắn ngủi không đến mười ngày, hạ đến mức thấp nhất của toàn công ty, nhưng hiệu suất, công trạng lại tăng cao.

Điều này khiến lãnh đạo những phòng khác rất khó hiểu, nhưng lại không tìm được phương pháp.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng tuần sát, các nhân viên đối với hắn cũng không còn câu nệ, không còn đề phòng, mà theo quản lý làm ra hành động, để thiện cảm cùng cảm giác thân cận của họ đối với Bạch Tiểu Thăng tăng nhiều.

Ở dưới loại tình huống này, Bạch Tiểu Thăng bắt đầu ban hành ra chế độ thưởng phạt.

Chế độ thưởng phạt mới, làm cho các nhân viên ngạc nhiên không thôi.

Chế độ mới hủy bỏ mội dung xử phạt, toàn bộ chỉ có ban thưởng. Ban thưởng có bao nhiêu cái, trừng phạt thì nhớ số lần, sau đó tiến hành tính cộng lại.

Cộng lại đến cuối cùng thì có trừng phạt gì, lại không có nói. . .

Mà loại nhớ phạt mà không phạt này, làm cho người ta nơm nớp lo sợ, có thể nghĩ ra được cuối cùng một khi vào danh sách, vậy thì là trí mạng a.

May mắn, Bạch Tiểu Thăng ở bên trong chế độ ban thưởng, còn có một mục, dùng ban thưởng để xóa bỏ số lần nhớ phạt, rất được nhân viên hoan nghênh.

Ở trong phòng, vẫn như cũ tồn tại những con sâu làm rầu nồi canh. Những người này, không có khả năng triệt để loại bỏ được. Bọn họ cũng học thông minh, bản thân không ra mặt, chỉ đằng sau châm ngòi.

Nhưng mà mấy lần cố ý châm ngòi, bọn họ lại bị đoàn đội cô lập. Về sau, bọn họ không dám nữa, thành thật cụp đuôi làm người.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy việc kiến thiết đoàn đội cho ra hiệu quả ban đầu, cũng rất hài lòng.

Hiện nay công việc mỗi ngày cần hắn tự mình phê duyệt, càng ngày càng ít, thậm chí Lâm Vi Vi đều có chút nhàn rỗi, Bạch Tiểu Thăng dứt khoát cho nàng đến nơi ưa thích để hỗ trợ, đi học đồ vật mình muốn học.

]

Đối với điều này, Lâm Vi Vi rất cảm kích, thái độ với Bạch Tiểu Thăng ngày càng kính trọng hơn.

Thứ sáu.

Bạch Tiểu Thăng đang thoải mái dựa trên ghế dựa, trong đầu của hắn, vang lên giọng nói của Hồng Liên.

- Hoàn thành tối ưu hóa, tăng hiệu suất công việc cùng lực ngưng tụ cho đoàn đội của phòng ban trọng yếu trong công ty con của tập đoàn, công thêm ba điểm, hiện tại tổng điểm số ở cấp phó tổng giám đốc là mười hai điểm, khoảng cách cấp tổng giám đốc còn có tám mươi tám điểm.

Bạch Tiểu Thăng rất lâu không thấy được cộng điểm, thực lòng có chút "Cảm động".

Thành quả công việc nhiều ngày như vậy, cho ba điểm, Hồng Liên thật đúng là cho điểm rất công chính, khẳng khái, hào phóng a.

Bạch Tiểu Thăng đang cảm khái, điện thoại di động bỗng vang lên.

Điện tới, là một dãy số đặc biệt.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, lập tức cười.

- Ron, ông làm sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế?

Bạch Tiểu Thăng nghe điện thoại, cười nói.

Đoàn đội của Kesson sau khi ký kết xong, không quá hai ngày thì về nước, nhưng mà Ron cái tên mập này lại ở lại, ở Trung Kinh sống phóng túng, sống rất dễ chịu a.

Bạch Tiểu Thăng trong những ngày qua, cũng thường xuyên bị tên mập này quấy rối.

Hai người cũng coi như là không đánh nhau thì không quen biết, lại có một chút sở thích giống nhau, trò chuyện một chút, còn nói đến cả Rolla, các bên dù không phải là bạn bè nhưng cũng thành bạn bè a.

Đối với người nước ngoài, xưng hô với người trong nước, nhiều lúc sẽ chỉ dùng mỗi cái họ. Ví dụ Ron gọi Tống Trường Không là "Tống", ban đầu gọi Bạch Tiểu Thăng là "Bạch". Nhưng ngày hôm đó sau một lúc lâu, Ron có thể chuẩn xác gọi tên đầy đủ của Bạch Tiểu Thăng.

Điều này đối người nước ngoài mà nói, rất đáng quý.

- Bạch Tiểu Thăng, gần nhất bận rộn nhiều việc a. Thế nào, ban đêm tôi mời cậu ăn cơm, tôm tê cay, chúng ta uống hai chén!

Ron ở trong điện thoại cười nói.

Người nước ngoai này, trong những ngày ở Trung Kinh không có học cái khác, mà đem tất cả món ăn ngon nghiên cứu thấu đáo và đặc biệt thích ăn tôm tê cay.

- Được!

Bạch Tiểu Thăng cũng đang muốn buông lỏng một chút đây.

Nhiều ngày giảng bài như vậy, cũng rất là mệt mỏi.

. . .

Ron đem địa chỉ mời khách, nói cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng tìm kiếm.

Trên con đường hơn một cây số, có hơn 100 cửa hàng, làm nghề ăn uống chiếm hơn chín mươi phần trăm, mật độ nhà hàng dày đặc làm cho người ta sợ hãi, chỗ như này chỉ sợ toàn tỉnh đều tìm không ra cái thứ hai.

Bạch Tiểu Thăng theo địa chỉ Ron cho, tự mình đón xe đi tới, không có để cho tiểu Phùng lái xe. Dù sao công việc cá nhân, phải có chút không gian cá nhân.

Nói cho lái xe taxi địa chỉ cụ thể, người lái xe kia cũng vui vẻ nói.

- Anh bạn trẻ nhìn là biết được là người sành sỏi, bình thường cũng đi đến nơi này không ít a.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, không rõ cho lắm.

Chờ đến lúc xuống xe, Bạch Tiểu Thăng thấy được cửa hàng, mới hiểu được ý tứ của lái xe.

Trái phải đều là mặt tiền khí phái, rất sáng sủa sạch sẽ, không khí thương nghiệp nồng đậm dày đặc, chỉ có nơi này, bên ngoài có chút cũ nát.

Nhưng mà, khách hàng rất nhiều, nhiều ông chủ đi giày tây, xe sang trọng dừng lại, đi tới, vào bên trong cửa hàng.

Bạch Tiểu Thăng đi vào, bên trong đã kín người hết chỗ.

Bàn gỗ cùng chiếc ghế, tuy cũ nát nhưng vẫn còn sạch sẽ.

Ron ngồi ở một góc hướng về hắn vẫy tay, ông ta chiếm được vị trí tốt.

Bạch Tiểu Thăng cười cười đi qua, ở đối diện Ron ngồi xuống.

- Được a, người nước ngoài, ông còn có trò này, chỗ ngồi tốt như thế đều có thể cướp được.

Bạch Tiểu Thăng khen.

- Đây là cướp sao, ân, tôi ba giờ chiều đã ngồi ở chỗ này!

Ron kiêu ngạo nói.

Bạch Tiểu Thăng nhất thời im lặng.

Luận tu dưỡng cá nhân về ăn uống. . .

Một đĩa đầy tôm tê cay được bưng lên, tôm đỏ rực, thêm màu xanh nhạt của lá rau thơm, lại phát ra mùi thơm không thể ngăn cản.

Ron hai mắt thẳng tắp, Bạch Tiểu Thăng cũng bị hấp dẫn nước bọt chảy ròng ròng .

Rượu để lạnh đưa lên, hai người không khách khí cũng không nói nhiều, mỗi người bóc lấy một con tôm, điên cuồng ăn.

Trước mặt Ron là một đống xác tôm, vẫn không quên dành thời gian chỉ dạy cho Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi nói cậu nè, nhìn tôi!

Ron làm mẫu,

- Đè lại xác Tôm, đè ép thân tôm, sau đó làm như thế này, đem thân tôm đâm về phía đầu tôm, rồi lôi ra ngoài, đúng, đúng, giữ chặt đuôi tôm, thấy chưa!, toàn bộ thịt tôm đều ra!

Ron rất đắc ý nói, bỏ vào trong miệng nhai nuốt, lại một ngụm uống hết một ly rượu đầy, thoải mái thở dài một hơi.

Bạch Tiểu Thăng tay chân vụng về học theo một cách khó khăn, Ron ở bên cạnh nhìn có chút hả hê chế giễu.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười khổ, mình đường đường là người người trong nước, lại bị người nước ngoài chế giễu không biết ăn.

Uống qua chút rượu, Ron đặt cái chén xuống.

- Tiểu Thăng. Lần này, tôi mời cậu đến đây, trừ thưởng thức mỹ vị ra, còn có chút chuyện quan trọng nói với cậu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận