Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2560: Anh muốn gì? (2)

Nhưng khi bọn họ thấy rõ người tới, đều sửng sốt.

Người hoàn toàn không có lễ phép tự tiện xông vào lại là - Bạch Tiểu Thăng.

Nguyễn Ngữ không khỏi cảm thấy bất ngờ, nhìn Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn vẫn bình tĩnh, nhìn Bạch Tiểu Thăng và khẽ mỉm cười, chủ động nói:

- Tiểu Thăng, cậu không quay về văn phòng à? Cậu tìm tôi có việc gì sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào Ôn Ngôn một giây, lại nhìn về phía Nguyễn Ngữ và lộ ra một nụ cười bình thản:

- Cô Nguyễn Ngữ, có thể pha cho tôi một cốc trà xanh được không?

- A... Được!

Nguyễn Ngữ lấy lại tinh thần, vừa đi về phía bàn cách đó không xa, vừa nói:

- Chỗ chúng tôi có hơn mười loại trà xanh, không biết ngài Bạch muốn uống loại nào...

- Cô Nguyễn Ngữ.

Bạch Tiểu Thăng ngắt lời Nguyễn Ngữ, nói:

- Chỗ tôi có trà xanh mới, uống rất ngon, làm phiền cô đi một chuyến vậy.

Những lời này làm cho Nguyễn Ngữ sửng sốt, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Không nghe qua có người khác nào lại muốn uống trà nhà mình, bảo bên phía chủ nhân phái người lập tức đi lấy cả.

- Đi đi, Nguyễn Ngữ.

Ôn Ngôn nhìn Bạch Tiểu Thăng, miệng nói.

Có Ôn Ngôn căn dặn, Nguyễn Ngữ chỉ đành phải đi ra ngoài cửa, lúc đi lướt qua bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, cô ta chớp chớp mắt, trong ánh mắt có vẻ nghi ngờ.

Chờ Nguyễn Ngữ ra khỏi cửa, Bạch Tiểu Thăng tiện tay khóa trái cửa, lúc này mới đi về phía Ôn Ngôn, kéo chiếc ghế ở đối diện Ôn Ngôn ra và ngồi xuống.

Ngoài cửa, Nguyễn Ngữ cũng nghe được tiếng động, khẽ đẩy cửa lại thấy đẩy không được, ánh mắt lập tức lóe lên.

Nhưng cuối cùng, Nguyễn Ngữ vẫn rời đi, tới chỗ của Bạch Tiểu Thăng lấy lá trà.

Chỉ là cô ta đi nhanh hơn tốc độ bình thường gấp đôi...

Trong văn phòng, Ôn Ngôn không lên tiếng nhìn một loạt động tác của Bạch Tiểu Thăng, mãi đến khi anh ngồi xuống nhìn thẳng vào anh ta, anh ta mới cười nói:

- Cậu làm sao thế? Cậu có lời nào muốn nói với tôi sao? Dù vậy cũng hoàn toàn không nhất thiết phải giấu Nguyễn Ngữ, cô ấy lại giống như Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh vậy, có thể tin cậy.

- Kế hoạch của anh ở Hội đồng quản trị bên kia thế nào?

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp hỏi, vẻ mặt vẫn không có gì khác thường.

Ôn Ngôn ngẩn người, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng rồi nói tiếp:

- Cậu hỏi điều này à? Rất thuận lợi.

- Vậy lúc nào thì có thể nhìn thấy cái hiệu quả mà anh đã nói tới?

Bạch Tiểu Thăng lại hỏi.

Ôn Ngôn cười:

- Chuyện như vậy, sao có thể sốt ruột được chứ...

- Ba năm rưỡi, mười năm, hai mươi năm.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thẳng vào hai mắt của Ôn Ngôn, trầm giọng nói rõ ràng từ từ:

- Hay là vĩnh viễn cũng không thể.

Lời này làm cho Ôn Ngôn im bặt.

- Anh nói với tôi, thả cho một người của Hội đồng quản trị vào đây cũng sẽ không thay đổi mấy tình trạng hiện nay, ngược lại có thể ép bớt sự điên cuồng đang từ từ tăng lên của bọn họ. Tôi tin.

Bạch Tiểu Thăng lại nói:

- Anh nói với tôi, có thể nhân cơ hội này thu xếp cho một người bên phía phản đối Perros trong Hội đồng quản trị tiến vào, làm cho bọn họ nội chiến, khiến cho bọn họ tự loạn trận tuyến trên phương diện lâu dài, trong thời gian dài sẽ giải quyết rắc rối, tôi cũng tin.

Giọng Bạch Tiểu Thăng dẫn cao hơn.

- Nhưng tôi lại vừa biết được, trong Hội đồng quản trị căn bản không có người chống lại nào đó! Perros là một nhà độc quyền, Hội đồng quản trị trên dưới một lòng!

- Vậy… anh lại giải thích thế nào?

Sau khi nói xong những lời cuối cùng này, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng cũng có phần vẻ sắc bén.

Anh tin Ôn Ngôn cho nên không đi điều tra, chỉ là chờ đợi.

Nhưng sự tin tưởng bị phụ lòng, bản thân điều này chính là một chuyện rất tàn nhẫn.

Ôn Ngôn không ngờ lại lừa gạt anh, điều này càng khiến cho anh khó có thể tiếp nhận được.

Từ trước tới nay, hai người giống như bạn thậm chí như anh em, cơ sở chính là thẳng thắn thành khẩn và tin tưởng.

Nhưng lúc này, nền tảng này đã xuất hiện vết nứt.

- Chỉ là chuyện này sao?

Ôn Ngôn cũng không có phản ứng quá lớn mà nghịch chiếc bút máy trên bàn của mình, chậm rãi nói:

- Tôi thừa nhận, tôi đã lừa cậu trong chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng híp mắt lại nhìn Ôn Ngôn, nghe anh ta nói tiếp.

- Bởi vì tôi hiểu rất rõ con người cậu, cậu cân nhắc lợi hại có đôi khi quá mức cẩn thận, tôi có một lý do, chính là sợ không thuyết phục được cậu.

Ôn Ngôn chậm rãi nói:

- Nhưng cậu phải thừa nhận, thả cho Hội đồng quản trị bước vào cũng không phải là một chuyện đáng sợ, không phải là chuyện xấu. Nó có tác dụng trợ giúp giảm bớt mâu thuẫn giữa hai bên ban quản lý và Hội đồng quản trị, làm cho cách làm việc của Hội đồng quản trị thả lỏng, đồng thời…

- Có thể hình thành một loại cân bằng vi diệu trong ban quản lý ở tổng bộ chúng ta!

Đây cũng là lời giải thích mà Ôn Ngôn đưa ra. Lúc anh ta nói ra, vẻ mặt vô cùng bình thản, giống như Bạch Tiểu Thăng đang chuyện bé xé ra to.

- Cái gọi là cân bằng vi diệu, chính là chỉ việc kìm hãm bên phía Bạch Tuyên Ngữ.

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói:

- Cho tới nay, lực lượng ủng hộ Bạch Tuyên Ngữ đều cao hơn anh. Mãi đến khi chúng ta phối hợp loại bỏ những thế lực như Ma Căn, Caroline!

Bạch Tiểu Thăng nói lời này, rõ ràng là đang chất vấn về mục đích Ôn Ngôn làm ra chuyện đó, biểu thị nghi ngờ anh ta.

- Lẽ nào chúng ta làm vậy là không đúng sao?

Ôn Ngôn nghe lời chất vấn này, hình như cũng rất tức giận, cầm bút trong tay đập bộp xuống mặt bàn.

- Hai người Ma Căn, Caroline là tai họa lớn tới mức nào đối với tập đoàn, trong lòng cậu biết rõ ràng nhất! Lẽ nào chỉ bởi vì Ma Căn ủng hộ Bạch Tuyên Ngữ, mang đến một vài cục diện cân bằng mà chúng ta phải nuông chiều hai người này à? Chúng ta trừng trị bọn họ thì có gì sai!

Ôn Ngôn đang mắng Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng ép hỏi:

- Vậy anh phát hiện ra Ma Căn và Caroline có vấn đề vào lúc nào?!

- Cậu nói vậy là có ý gì?

Ôn Ngôn nhíu mày nói.

- Tay anh nắm toàn bộ Bộ giám sát, khả năng hiểu biết thông thiên, tôi tin tưởng không phải anh mới biết được Ma Căn và Caroline có vấn đề trong thời gian ngắn. Lúc chúng ta đối đầu với Ma Căn và Caroline, anh đã cung cấp rất nhiều chứng minh thực tế, chỉ huy khắp nơi bày mưu nghĩ kế, điều này nói rõ anh đã sớm biết tất cả, thậm chí sớm có kế hoạch sẽ đối phó với bọn họ! Nhưng anh trì hoãn không hề ra tay... Bởi vì anh tiếc tất cả lực lượng của mình!

Bạch Tiểu Thăng lớn tiếng nói:

- Mãi đến khi tôi xuất hiện, anh ủng hộ tôi tranh thủ được các Phó chủ tịch ở phái trung lập như Lộ Thành An và Lý Vận Nguyên, nắm giữ tỷ số đủ để thắng, đồng thời có thể bảo đảm mình không bị cắn trả, anh mới ra tay, anh làm vậy cũng là vì cái gì?

- Hiện nay, cái nọ bù cái kia, anh đã có thể đọ sức cùng Bạch Tuyên Ngữ. Nhưng anh vẫn muốn dẫn bên phía Hội đồng quản trị vào để tạo ra cái gọi là cân đối!

- Anh gọi cái này là cân đối sao? Anh gọi cái này là cân đối à? Hay anh muốn hoàn toàn áp đảo bên phía Bạch Tuyên Ngữ!

Đến lúc này, Bạch Tiểu Thăng cũng khó kìm chế được cảm xúc, vỗ lên bàn một cái, quát hỏi:

- Ôn Ngôn, anh rốt cuộc muốn gì?

- Tôi biết rõ mình muốn gì! Cậu… đang giáo huấn tôi sao?

Ánh mắt Ôn Ngôn sắc bén, cũng vỗ bàn quát.

Từ trước tới nay, hai người này chưa từng đỏ mặt, chưa từng tranh cãi.

Vào giờ phút này, bọn họ đều có phần không kìm chế được cảm xúc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận