Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2561: Mờ mịt ngắn ngủi

Trong những năm gần đây, sợ rằng hôm nay là lần đầu tiên có việc có thể khiến cho Bạch Tiểu Thăng mất kiểm sát như vậy.

Trước đây, thậm chí ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng tự tin nhận định, lấy tâm tính kiên nghị, vững như bàn đá của anh bây giờ, không có bất cứ việc gì có thể khiến anh hoảng loạn hoặc phẫn nộ, càng khỏi phải nói tới mức khó có thể kiểm soát được cảm xúc.

Nhưng vừa rồi, trong lúc cùng gào lên với Ôn Ngôn, Bạch Tiểu Thăng thật sự nóng đầu, hoàn toàn thất lễ.

Bởi vì Ôn Ngôn không giống với người ngoài!

Ôn Ngôn là người bạn của Bạch Tiểu Thăng, hai người đã quen biết nhau trước khi anh vào tổng bộ.

Thậm chí Bạch Tiểu Thăng biết Ôn Ngôn từng âm thầm giúp đỡ mình rất nhiều chuyện, trong lòng anh cũng rất cảm kích.

Ngoài ra, Ôn Ngôn còn là con nuôi của bác hai Bạch Chấn Bắc, có thể nói anh và anh ta là anh em không chung dòng máu.

Bạch Tiểu Thăng không muốn tin Ôn Ngôn sẽ dùng tâm kế với một người bạn, với một người anh em có thể chung mục đích với mình.

Nhưng lần này, Ôn Ngôn vì nhận được một lá phiếu quan trọng của anh, vì đè ép bên phía Bạch Tuyên Ngữ, không ngờ lại thật sự lừa gạt anh.

Bạch Tiểu Thăng rất tức giận.

Một, Ôn Ngôn làm vậy là không xem anh như người bạn, lời nói và việc làm không thành thật.

Hai, anh tức giận vì Ôn Ngôn lừa gạt mình, xem như là dẫn sói vào nhà.

Ba Bạch Tiểu Thăng tức giận bản thân mình.

Về phần tại sao tức giận bản thân mình, chính anh cũng không nói rõ được.

Ôn Ngôn cũng không nén được cơn giận, hét lên với Bạch Tiểu Thăng, hai người trừng mắt nhìn nhau.

Khi hai người này không nhượng bộ nhau, trong đầu Bạch Tiểu Thăng vang lên giọng nói của Hồng Liên.

- Kiểm tra đo lường được kí chủ không kiểm soát được cảm xúc, giá trị máu trong đầu giảm xuống, có nên nâng cao thêm số lượng dopamine, serotonin và endorphin để bình phục tâm trạng hay không?

Có một giọng nói khác vang lên làm cho Bạch Tiểu Thăng tỉnh táo lại một chút, sau đó trong lòng anh thầm nói:

- Không cần.

Bạch Tiểu Thăng từ bỏ sự giúp đỡ của Hồng Liên, bắt đầu chủ động điều tiết lên tâm trạng của mình.

Không bao lâu, giọng nói của Hồng Liên lại vang lên:

- Kiểm tra đo lường được sự gia tăng giá trị serotonin, phát hiện giá trị dopamine và endorphin đã thay đổi, tâm trạng của kí chủ có xu hướng dễ chịu hơn...

Trong hiện thực, Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Ôn Ngôn và thở hắt ra một hơi, chậm rãi nói:

- Hãy để cho chúng ta đều bình tĩnh một chút đi, không nên quá kích động.

Ôn Ngôn cũng im lặng mất mấy giây, khẽ gật đầu, trầm giọng nói:

- Được, chúng ta đều bình tĩnh lại một chút.

Nếu là bình tĩnh, bây giờ nói gì cũng không giúp được, thậm chí hoàn toàn vô ích.

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng tính đi về trước, sau này sẽ nói chuyện tiếp.

- Tôi đi về trước, có cơ hội chúng ta sẽ bàn lại vấn đề này sau.

Bạch Tiểu Thăng ném lại một câu, Ôn Ngôn cũng không phản đối.

Bạch Tiểu Thăng chống tay xuống bàn và đứng lên, xoay người đi tới cửa.

Ánh mắt Ôn Ngôn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng.

Lúc Bạch Tiểu Thăng đi tới cửa và đặt tay lên nắm cửa, anh dừng lại một lát, hình như muốn xoay người lại nói gì đó với Ôn Ngôn.

Nhưng cuối cùng, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ mở cửa, bước nhanh ra ngoài.

Ra tới cửa, Bạch Tiểu Thăng mới phát hiện ra Nguyễn Ngữ đang đứng ở cửa, trong tay cầm một cái khay, phía trên là một ấm trà sứ men xanh và hai cốc sứ men xanh.

Đôi mắt Nguyễn Ngữ trong vắt như nước mùa thu, khi Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía cô ta, cô ta liền mỉm cười dịu dàng.

- Ngài Bạch, ngài đã muốn đi rồi sao? Tôi đã pha trà rồi, ngài ngồi uống một chén đã.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười với Nguyễn Ngữ, nhã nhặn nói:

- Vất vả cho cô rồi. Nhưng không cần đâu, tôi đi trước đây.

Thấy vậy, Nguyễn Ngữ không miễn cưỡng mà lùi lại nửa bước để nhường đường, hơi cúi người đưa tiễn.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu một cái với cô ta xem như đáp lễ, sau đó bước nhanh rời đi.

Nguyễn Ngữ ở phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, mãi đến khi anh đi xa, sau đó lại nhìn về phía cửa văn phòng của Ôn Ngôn, trên mặt thoáng có chút nghiêm trọng.

Cuối cùng, Nguyễn Ngữ đẩy cửa đi vào.

Khi cô ta đi vào, Ôn Ngôn hình như vẫn đang tức giận, sắc mặt không tính là dễ coi.

Nguyễn Ngữ xoay người đóng chặt cửa, cầm khay trà đi tới, đặt ở trên bàn làm việc Ôn Ngôn, cô ta giơ đôi bàn tay trắng mịn, rót một chén trà xanh đưa tới trong tay anh ta.

- Anh và anh ta có xích mích à?

Nguyễn Ngữ cẩn thận khẽ nói.

- Không!

Ôn Ngôn trả lời có phần máy móc, hình như chưa hết giận.

Nguyễn Ngữ nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mắt này, từ trước đến nay anh ta đều ung dung bình tĩnh, tao nhã có chừng mực, bây giờ rõ ràng lại đang tức giận, thậm chí ngay cả với mình, một người luôn đi theo anh ta thì đúng là cực kỳ hiếm thấy.

Xem ra, ở trong lòng anh ta, Bạch Tiểu Thăng kia thực sự không phải là người tầm thường, tự nhiên lại có thể dễ dàng làm cho anh ta tức giận như vậy.

Nguyễn Ngữ thật ra đã trở lại từ lâu, thậm chí ở ngoài cửa mơ hồ nghe được một vài câu...

Lúc này, Ôn Ngôn ngước mắt nhìn Nguyễn Ngữ, thấy cô ta nhìn chằm chằm vào mình thì cũng phát hiện ra vẻ mặt của mình bây giờ có thể có chút khó coi. Anh ta điều chỉnh lại tâm trạng, mở miệng nói:

- Tôi không sao. Chỉ là tranh cãi với cậu ta vài câu thôi... Bạch Tiểu Thăng, cậu ta cuối cùng không giống như tôi nghĩ!

Ôn Ngôn nói xong những lời cuối cùng này lại kèm một tiếng thở dài, trong giọng nói vô cùng tiếc nuối.

- Thật ra chẳng phải ngay từ đâu anh đã biết người đàn ông kia không thể hoàn toàn giống như anh mong muốn sao?

Nguyễn Ngữ khẽ nói:

- Nếu đã biết, lại cần gì phải cưỡng ép, cứ nhất quyết làm cho trong lòng mình không thoải mái vậy.

Ôn Ngôn im lặng không nói, sau đó than khẽ một tiếng, khi mở miệng dường như nói cho Nguyễn Ngữ nghe, lại giống như đang nói với mình.

- Nói thật, tôi vẫn rất thích cậu ta, đó là một người đàn ông rất có mị lực nhân cách, đáng để kết giao, sẽ là một người bạn tốt, anh em tốt.

- Đáng tiếc!

- Đáng tiếc, suy nghĩ của cậu ta hoàn toàn không hợp với tôi! Đáng tiếc, cậu ta cũng sẽ không phải là người bằng lòng nâng đỡ rồng!

- Lần tranh cãi này cũng chỉ mới bắt đầu thôi, sau này sẽ càng lúc càng có bất đồng lớn, sợ rằng đến cuối cùng...

Ôn Ngôn dừng lại một lát, vẫn nói ra lời bản thân không muốn nói nhất.

- Có lẽ cậu ta sẽ là trở ngại lớn của tôi!

Nguyễn Ngữ lặng lẽ nghe, mãi đến khi Ôn Ngôn nói ra một câu cuối cùng mới khẽ nói:

- Cho nên, anh muốn chuẩn bị đối phó với anh ta sao?

Từ trước đến nay Ôn Ngôn đều là một người đàn ông lên kế hoạch trước rồi mới hành động, bất kỳ khả năng nào cũng phải sớm suy nghĩ kế sách ứng phó.

Chỉ là trong vấn đề này, Ôn Ngôn không trả lời.

Anh ta chỉ lặng lẽ cầm lấy chén trà xanh do Nguyễn Ngữ rót cho mình, uống một hơi cạn sạch.

Nước trà nóng hổi được trút thẳng vào cổ họng.

Ôn Ngôn không nếm ra được vị ngọt, đặt chén trà xuống bàn và nói:

- Vậy phải xem cuối cùng cậu ta có thật sự lựa chọn đứng ở phía đối lập với tôi hay không đã!

...

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ trở về văn phòng của mình, dọc đường đi có người chào hỏi anh đều nhận được sự chào hỏi đáp lại không mấy yên lòng.

Sau khi trở về, Lâm Vi Vi đang đợi anh, thấy anh có tâm sự thì lập tức rót hồng trà an thần cho anh.

- Vừa rồi, Nguyễn Ngữ đã tới...

Lâm Vi Vi thận trọng nói.

Lâm Vi Vi đi theo bên cạnh Bạch Tiểu Thăng lâu rồi, nên có thể nhận thấy được tâm trạng thay đổi nhỏ nhất của anh.

Bạch Tiểu Thăng nhất định mới từ chỗ của Ôn Ngôn trở về, nhìn tâm trạng không tốt, hơn nữa cảm giác tình hình rất xấu.

Nhất định đã xảy ra vài chuyện mà cô không biết. Bạch Tiểu Thăng nổi giận rồi...

- Tôi biết, là tôi bảo cô ta tới lấy trà...

Bạch Tiểu Thăng nói.

Con người có đôi khi tâm sự nhiều, không thể nào suy nghĩ thông suốt sẽ muốn tìm người tới chia sẻ.

Bạch Tiểu Thăng thấy ánh mắt quan tâm của Lâm Vi Vi, hình như chờ đợi anh nói tiếp, lại không hề giục hỏi, anh lập tức nặng nề thở hắt ra một hơi, có phần muốn nói ra hết suy nghĩ của mình.

- Vi Vi, tôi có chuyện, tôi khó có thể nói được...

Bạch Tiểu Thăng do dự một lát, bắt đầu cân nhắc tìm từ nói cho Lâm Vi Vi nghe.

- Chính là… nếu như… một người bạn tốt của cô, người cô xem là một người bạn đặc biệt đáng để trân trọng lại lừa gạt cô trên một chuyện rất quan trọng...

- Có lẽ đây chỉ có một lần, không có lần tiếp theo, nhưng có lẽ đây chỉ là một bắt đầu...

- Trên phương diện tình cảm, cô tự nhủ với mình, đừng nắm lấy không buông, nhưng lý trí của cô lại nhắc nhở cô... Lấy phong cách người bạn kia của cô, rất có khả năng sau này sẽ thật sự làm ra chuyện khiến cô có cảm giác không thể chấp nhận được...

- Là cô thì cô sẽ làm sao?

Có thể nói từ trước đến nay Bạch Tiểu Thăng chưa từng xoắn xuýt đến mức cần phải hỏi người khác như vậy, sau khi nói ra khỏi miệng, anh cũng cảm giác không được tự nhiên.

Lâm Vi Vi nghiêm túc lắng nghe.

Bạch Tiểu Thăng dường như càng nói càng loạn, cuối cùng dứt khoát cười gượng nói:

- Thôi quên đi, cô cứ xem như tôi chưa nói gì...

- Là liên quan tới ngài Ôn Ngôn sao?

Lâm Vi Vi bỗng nhiên mở miệng nói.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía cô, không biết nên thừa nhận hay phủ nhận.

- Tôi không biết anh ta làm gì, càng không đoán được về sau anh ta có thể làm gì.

Lâm Vi Vi nhìn Bạch Tiểu Thăng, cười dịu dàng nói:

- Nhưng tôi hiểu anh. Anh Tiểu Thăng, anh là Bạch Tiểu Thăng bày mưu nghĩ kế, bình tĩnh hướng nội. Anh có nguyên tắc của bản thân anh, có phán đoán của anh. Thật ra trong lòng anh đã có đáp án. Nhưng vào giờ phút này, tình cảm trói buộc quyết tâm của anh, có lẽ sẽ còn ảnh hưởng tới quyết tâm của anh sau này.

- Mà điều tôi muốn nói là tuyệt đối đừng!

Bạch Tiểu Thăng nghiêm trang nhìn Lâm Vi Vi, giống như bạn nhỏ ngồi trên ghế mây.

- Trước sau cứ làm bản thân anh đã, không cần lo đối phương là ai! Lúc anh gặp phải chuyện không nên thì đừng do dự, đó chính là kẻ địch của anh. Làm một đối thủ xứng đáng chính là cách anh tôn trọng xem đối phương là bạn!

Lâm Vi Vi mỉm cười, nói vô cùng chắc chắn:

- Mà chúng tôi sẽ kiên định đứng ở bên cạnh anh!

Mấy câu nói như vậy không phải là trống chiều chuông sớm đánh vào lòng người, không phải là chuông vàng cỡ lớn tới đinh tai nhức óc, lại yên bình giống như một làn gió xuân xoa dịu tâm trạng đang rối bời của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào Lâm Vi Vi và bỗng nhiên giơ tay đỡ trán cười.

Có một số việc, anh không muốn nhìn thấy, không muốn xảy ra, nhưng anh không phải là thần để có thể dao động được tất cả, cũng không thể mạnh mẽ thay đổi suy nghĩ, tâm trạng của người khác.

Hơn nữa, dựa vào đâu mà người khác lại phải thay đổi.

Lâm Vi Vi nói rất đúng. Anh không cần đi quản người khác, chỉ cần cẩn thận tuân theo bản tâm, làm tốt việc của mình là được.

Nếu quả thật có một ngày, người bạn của anh vì lựa chọn đứng ở phía đối lập, như vậy điều anh có thể làm chính là tôn trọng lựa chọn của đối phương, đồng thời làm một đối thủ xứng đáng!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên có cảm giác trong lòng sáng tỏ.

- Vi Vi, tôi cảm thấy thật ra cô đi làm một bác sĩ tâm lý cũng không tệ, cô chắc chắn có thể đảm nhiệm được!

Bạch Tiểu Thăng thả tay xuống, mỉm cười nói.

Thấy Bạch Tiểu Thăng cười như vậy, trong lòng Lâm Vi Vi cũng thấy thoải mái, nở nụ cười.

Bạch Tiểu Thăng đã tỉnh táo lại rồi.

- Đi thôi, chúng ta đi tới phòng thư ký, nghiên cứu công việc trong giai đoạn tiếp theo.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhõm, mỉm cười nói.

- Được!

Lâm Vi Vi cũng điềm nhiên cười.

...

Nghi lễ nhậm chức của hai vị Phó chủ tịch mới kết thúc trong tình huống "hoàn toàn không có sóng gió lớn", hai người tiến vào cuộc sống bận rộn trong công việc thường ngày, ít có khi nào cùng xuất hiện.

Chỉ có điều, Blanche ngược lại thường lui tới với bên phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn vô tình hay cố ý, đều đang giảm bớt tiếp xúc.

Một tháng lặng lẽ biến mất từ khi nào.

Trên dưới tổng bộ của tập đoàn cũng bắt đầu chậm rãi thích ứng với sự tồn tại của hai Phó chủ tịch mới là Bạch Tiểu Thăng và Basil.

Một tháng sau, vào một ngày nào đó, Bạch Tuyên Ngữ đã rời đi hơn nửa tháng bỗng nhiên trở về tổng bộ, đồng thời vừa về đã tổ chức một cuộc họp cấp cao nhất.

Trước khi tham gia cuộc họp, Bạch Tiểu Thăng lại nghe được một vài tin tức từ chỗ của Lý Vận Nguyên, hướng gió không bình thường!

Bạn cần đăng nhập để bình luận