Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2569: Phong ba lại hồi sinh (2)

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt, cười và nói với hai bên:

- Tình hình cũng nói xong rồi, các người có thể trở về tranh thủ làm việc. Nếu lại có vấn đề gì, hoặc là bộ sự nghiệp nào có yêu cầu, vị phó tổng giám đốc nào bên nào cần giúp đỡ, đều có thể tới tìm tôi.

Người của hai bộ phận đều cảm ơn Bạch Tiểu Thăng hết lần này đến lần khác, sau đó cung kính rời đi.

Chờ bọn họ vừa đi, Bạch Tiểu Thăng thu lại vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói với Thụy Thu:

- Thụy Thu, cô nghe được tin tức ở đâu, cụ thể còn có tình huống gì đều nói với tôi đi.

Thụy Thu nghe vậy liền gật đầu, sau đó nói:

- Ngài Bạch, một người bạn thân của tôi làm việc ở chi nhánh của bộ phận sự nghiệp Bắc Mỹ. Vừa rồi không phải ngài bảo tôi đi qua đó đưa tài liệu sao? Khi tôi đưa qua thì nghe cô ấy nói vậy. Cô ấy cũng chỉ vô tình nghe được đại diện Tổng giám đốc sự nghiệp gọi điện thoại. Hai giờ trước, ngài Liscrow ở khu Bắc Mỹ được điều động tới khu Châu u đã bị trợ lý ban đầu tố giác, bị Bộ Giám sát đi hỏi chuyện rồi.

Thụy Thu nói cho Bạch Tiểu Thăng nghe tin tức có hạn mà mình nghe được.

Người phụ nữ đều thích buôn chuyện, hơn nữa thu hoạch tin tức rất nhanh lại cực kỳ chuẩn xác, điểm này có thể là liên quan tới thiên phú bẩm sinh.

Có đôi khi, dùng tốt như thần vậy.

Bạch Tiểu Thăng thấy Thụy Thu chỉ biết có vậy thì nhìn cô và khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Được, tôi biết rồi, cô đi làm việc đi.

Thụy Thu hơi cúi người rồi quay người rời đi.

Chờ cô đi rồi, Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm suy nghĩ.

Trong cuộc họp hai tuần trước đó, Ôn Ngôn ở trước mặt mọi người đưa ra nghi ngờ với danh sách nhân viên được Bạch Tuyên Ngữ lập ra, tuyên bố trong nhóm nhân viên được điều chuyển có mười tám người tồn tại vấn đề.

Những lời này không thể nào chỉ là lời nói suông, cũng không vì kết quả của hội nghị mà không có hành động gì.

Sau đó Ôn Ngôn trình với Bạch Tuyên Ngữ một bản báo cáo về vấn đề này, đồng thời gửi bản sao cho mấy vị Phó chủ tịch.

Bạch Tiểu Thăng kiểm tra từng cái một, phát hiện hơn 90% vấn đề đều ở trên phương diện làm việc, như là không để ý tới quy định của tập đoàn, tùy ý xử trí chức vụ của nhân viên quan trọng, dùng người không khách quan, lập bang kết phái, vân vân. Các loại vấn đề như thật sự ngầm chiếm tài sản, đứng giữa kiếm lời bỏ túi riêng chiếm tỉ lệ rất nhỏ, đồng thời không mấy nghiêm trọng.

Đương nhiên, vấn đề trên phương diện làm việc cũng là vấn đề, nghiêm trọng thì vẫn là nghiêm trọng.

Chỉ là sau đó, Bạch Tuyên Ngữ lại lấy danh nghĩa cuộc họp mười lăm người quyết nghị, tiến hành bãi miễn cho những người có vấn đề, đương nhiên vẫn cần phải nhắc nhở một chút.

Thứ nhất, có thể để cho bản thân bọn họ hối lỗi, tránh phạm phải sai lầm tương tự.

Thứ hai, có thể để cho bọn họ cảm nhận tập đoàn khoan dung, đồng thời xem việc điều chuyển lần này trở thành cơ hội lập công chuộc tội.

Bởi vậy, những người này chắc chắn sẽ càng cố gắng làm việc hơn.

Vốn tất cả đều được xử lý thỏa đáng, đã tuyên bố kết thúc, lại không ngờ phong ba đã hồi sinh!

Bạch Tiểu Thăng nhớ Ngài Liscrow ở khu Bắc Mỹ cũng là một trong mười tám người này, mấy ngày qua nghe nói ông ta làm việc ở bên kia vô cùng tốt, tính tích cực rất cao.

Sao bỗng nhiên lại nhận được tố cáo, Bộ giám sát lại thần tốc trực tiếp dẫn người đi hỏi thăm như vậy.

Bạch Tiểu Thăng không chắc trong phương diện này nhất định có vấn đề.

Cho dù, anh cảm giác được trong này cũng không tầm thường.

Nhưng lúc này xảy ra chuyện như vậy, nhất định là vô cùng bất ổn.

Trước đây tập đoàn đã tuyên bố miễn tội cho mười mấy người này, bây giờ đột nhiên lại dẫn một người trong đó đi tiến hành điều tra, vậy những người khác làm sao có thể không suy nghĩ nhiều.

Lúc này tất cả công việc đã đi vào quỹ đạo lại xảy ra chuyện như vậy, cho thấy tập đoàn đang lật lại món nợ cũ, hay muốn tháo cối xay giết lừa...

Hơn một trăm người sẽ không chỉ có mười mấy người có vấn đề, những người khác tất nhiên cũng ít nhiều có vài vấn đề như vậy, có thể dẫn tới ai nấy đều cảm thấy bất an, ảnh hưởng là tâm trạng và sĩ khí chỉnh thể!

Còn nữa, chính là lúc này xảy ra vấn đề rất có khả năng không phải là một người. Một khi xuất hiện người thứ hai, người thứ ba, cho dù tạm thời điều động cũng không ai có thể tới lấp được lỗ thủng này!

Hội đồng quản trị có thể nhân cơ hội để làm yêu làm sách hay không...

Bạch Tiểu Thăng không muốn xem tất cả những điều này là mưu kế của Ôn Ngôn, nhưng càng nhìn càng thấy giống.

Còn có vài điều đáng để suy nghĩ sâu xa chính là vì sao mở đầu này lại bắt đầu từ bộ sự nghiệp của khu Bắc Mỹ.

Ma Căn vốn nắm giữ quyền khống chế tuyệt đối ở khu Bắc Mỹ, sau khi ông ta từ chức, người tiếp nhận công việc chính lúc là Basil.

Trước đó, khu vực lớn này do một phó tổng giám đốc khác giám sát thay. Phó chủ tịch kia lại duy trì lập trường tuyệt đối nhất trí với Ôn Ngôn.

Bộ sự nghiệp Bắc Mỹ xảy ra chuyện, có thể làm cho tốc độ tin tức lộ ra ngoài được trì hoãn ở mức độ lớn nhất...

Bạch Tiểu Thăng nghĩ tới đây lại không thể ngồi yên nữa, đứng dậy, đi thẳng đến chỗ của Lý Vận Nguyên...

Lý Vận Nguyên bên kia cũng đang bận rộn. Bạch Tiểu Thăng đến, làm cho ông cụ có thể nghỉ tạm một lát.

Lý Vận Nguyên cho cấp dưới rời đi, trên mặt tươi cười, còn muốn mời Bạch Tiểu Thăng uống trà.

- Ông Lý, xảy ra chuyện rồi!

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng lại nghiêm nghị, đi thẳng vào vấn đề.

Lý Vận Nguyên thấy Bạch Tiểu Thăng trước sau luôn trầm ổn bình tĩnh, vào giờ phút này lại biến sắc thì không khỏi ngẩn người, vẻ tươi cười cũng biến mất.

- Có chuyện gì lại làm cho cậu có phản ứng như thế, nói cho tôi nghe xem nào!

Nghe Bạch Tiểu Thăng kể sơ qua, Lý Vận Nguyên cũng giật mình kinh ngạc.

Tin tức này còn chưa truyền tới trong tai ông ta.

Sau khi suy nghĩ một lát, lúc này Lý Vận Nguyên quyết định:

- Đi, Tiểu Thăng, cậu và tôi cùng đi gặp chủ tịch Bạch Tuyên Ngữ!

...

Bên kia, ở trong văn phòng của Ôn Ngôn, anh ta đang nói chuyện điện thoại với người khác, là liên quan tới ngài Liscrow kia.

Trên thực tế, tất cả đều do anh ta an bài tốt.

Trợ lý của Liscrow tố giác anh ta ngầm chiếm tài sản của tập đoàn, đứng giữa kiếm lời bỏ túi riêng, vấn đề vi phạm quả thật chính là phiên bản của Ma Căn, chỉ có điều mức độ nhẹ hơn trước nhiều.

Vị trợ lý kia cung cấp chứng cứ tỉ mỉ chính xác, điều tra lại vô cùng rắc rối, thật ra phần lớn đều là giả.

Nhưng không cần biết là thật hay giả, chỉ cần điều tra đủ dài, đủ khiến cho anh ta phải rời khỏi nhóm là được rồi.

Phong ba điều tra nho nhỏ này sẽ nhanh chóng gây ra phản ứng dây chuyền, tạo thành sự sụp đổ liên tiếp, tất nhiên cũng có khả năng gây ra hậu quả xấu không thể lường trước được.

Tình huống xấu nhất cũng không phải là điều Ôn Ngôn muốn nhìn thấy.

Anh ta tự nhận mình chỉ là "bất đắc dĩ mà thôi", ai bảo kế hoạch trước đây thất bại, cho dù xảy ra vấn đề cũng nên trách Bạch Tiểu Thăng và Bạch Tuyên Ngữ!

Sau khi Ôn Ngôn bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía Nguyễn Ngữ bên cạnh hỏi:

- Hai phía khác thế nào.

Sáng nay, Ôn Ngôn thu xếp ba cuộc điều tra bất ngờ, nhằm vào ba người đều trong mười tám người kia.

Sau khi tin tức được truyền đi, mới không làm người ta nghĩ tới một trường hợp ngẫu nhiên.

- Tất cả đều thuận lợi.

Nguyễn Ngữ mỉm cười nói.

- Tình hình giữ bí mật thì sao?

Ôn Ngôn lại hỏi.

- Tối thiểu trước chập tối sẽ không có ai biết.

Nguyễn Ngữ nói với chắc chắn.

Ôn Ngôn thỏa mãn gật đầu:

- Vậy là đủ cho chúng ta sắp xếp những chuyện sau đó rồi.

Nguyễn Ngữ gật đầu.

Dù thế nào, hai người này cũng sẽ không nghĩ tới, hành động bí ẩn này sẽ qua tai một nhân viên nhỏ vô tình được biết, thậm chí còn đưa đến chỗ của Bạch Tiểu Thăng...

Cho đến buổi trưa, Ôn Ngôn đang ở trong phòng làm việc mình theo dõi những an bài đã bố trí, thấy tất cả tiến triển thuận lợi, bên ngoài hình như hoàn toàn không có phát hiện mới yên tâm.

Tin tức không bị lộ ra cũng là chuyện tất nhiên, bởi vì bất kể đối tượng bọn họ chọn ra tay, hay chỗ doanh nghiệp của người kia bây giờ, bọn họ đều có thể "khống chế".

Cách thức hẹn qua nói chuyện điều tra cũng rất bí ẩn, không khiến cho người bên cạnh kẻ trong cuộc nghi ngờ.

Mãi đến bốn giờ chiều, Ôn Ngôn mới chạy tới chỗ của Bạch Tuyên Ngữ.

Chuyện này dù sao cũng phải báo cáo lên trên.

Chỉ là bây giờ nói cho Bạch Tuyên Ngữ, tất cả đều đã là kết cục đã định!

Ôn Ngôn đã chuẩn bị tốt sẽ tiếp nhận sự phẫn nộ giống như cuồng phong mưa rào của Bạch Tuyên Ngữ, thậm chí vui mừng được thấy cảnh tượng đó.

Nhưng khi Ôn Ngôn đến ngoài văn phòng của Bạch Tuyên Ngữ, vừa vặn gặp thư ký của Bạch Tuyên Ngữ từ bên trong đi ra. Lúc thấy anh ta, người này còn ngẩn người rồi bất chợt cười.

- Ngài Ôn Ngôn, sao ngài tới đây vậy? Tôi vừa định đi tìm ngài đấy. Chủ tịch Tuyên Ngữ muốn gặp ngài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận