Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2571: Phối hợp thật tốt!

Dưới ánh mắt chú ý mật thiết của Ôn Ngôn, Bạch Tiểu Thăng ngược lại có vẻ bình tĩnh, mở miệng báo cáo với Bạch Tuyên Ngữ.

- Trước mắt, ba người Liscrow, William Nacker, Priss đã trở lại cương vị làm việc, tôi đã thay mặt tập đoàn thăm hỏi và trấn an bọn họ, cũng biểu thị chuyện tương tự với lần này sẽ không xảy ra nữa. Tình thế ảnh hưởng cũng đã được giảm xuống đến mức thấp nhất, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của những người khác.

Trong mấy câu nói đơn giản của Bạch Tiểu Thăng, riêng ba cái tên lại làm cho huyết áp của Ôn Ngôn tăng vọt, càng khỏi phải nói tới câu tiếp theo.

Ba người này chính là những người được Ôn Ngôn bí mật thu xếp dẫn đi điều tra vào buổi sáng.

Trải qua một loạt bố cục, Ôn Ngôn tới “báo cáo” với Bạch Tuyên Ngữ chẳng qua chỉ là đi ngang sân khấu.

Đồng thời ở đây cũng sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài, làm cho tình thế chuyển biến xấu tới mức không thể đảo ngược.

Một khi phong ba nổi lên, Hội đồng quản trị bên kia cũng sẽ đúng lúc tham gia, đồng thời lấy tư thế trên cao nhìn xuống, chất vấn Bạch Tuyên Ngữ về chuyện xảy ra.

Đây là một loạt phản ứng dây chuyền.

Nhưng tất cả những điều này còn chưa bắt đầu, thế nào lại kết thúc ở chỗ của Bạch Tiểu Thăng rồi!

Trong giây lát, cho dù là Ôn Ngôn cũng khó có thể hoàn hồn.

- Chuyện này cậu làm rất tốt, Phó chủ tịch Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tuyên Ngữ mỉm cười khen ngợi, rót chén trà đưa cho Bạch Tiểu Thăng:

- Nào, uống hớp nước đã, cậu cực khổ rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhận lấy chén trà nóng và nhấp một hớp, không khỏi gật đầu khen ngợi:

- Đúng là trà ngon.

Ôn Ngôn trực tiếp đặt chén trà trong tay xuống. Anh ta chẳng còn tâm trạng đâu để uống trà nữa.

Bạch Tuyên Ngữ quay sang Ôn Ngôn, mỉm cười hỏi:

- Đúng rồi, Ôn Ngôn, cậu tới tìm tôi là có chuyện gì sao?

- Tôi...

Ôn Ngôn không nói ra được, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại nhìn về phía Bạch Tuyên Ngữ đang mỉm cười nhìn mình.

Hình như anh ta đã hiểu được rồi.

Bạch Tuyên Ngữ chắc chắn không phải mới biết được ba người kia bị điều tra, trên mặt hắn thậm chí không hề giật mình.

Bạch Tiểu Thăng cũng đi qua báo cáo kết quả, lại không phải là tin tức công việc của mình.

Ôn Ngôn lại nghĩ đến cảnh tượng anh em tình thâm vừa rồi, mí mắt không khỏi giật giật.

Bây giờ nghĩ lại, chút tình thâm ngắn ngủi vừa rồi, sao cảm giác như đang trì hoãn thời gian, chờ Bạch Tiểu Thăng đến vậy...

Sao hai người lại biết được tin tức này?

Tin tức bị lộ khi nào?

Sao Bạch Tiểu Thăng có thể giải quyết vấn đề của ba người kia trong thời gian ngắn như vậy?

Vì sao mình không nhận được thông báo gì...

Từng vấn đề không ngừng hiện ra trong lòng, Ôn Ngôn cũng khó có thể biết rõ được.

Không biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào, Ôn Ngôn lại khẳng định chắc chắn hai người trước mắt này nhất định đã liên kết với nhau.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Ôn Ngôn lạnh xuống, hơi thở cũng dần dần đều đặn.

- Chủ tịch Tuyên Ngữ, tôi tới báo cáo với ngài chính là chuyện ba người Liscrow, William Nacker, Priss bị người ta tố cáo, trước mắt tiếp nhận điều tra...

Ôn Ngôn liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng đang uống trà, nói:

- Nhưng hình như, không cần nữa!

- Chuyện này à.

Bạch Tuyên Ngữ mỉm cười nói:

- Buổi sáng tôi đã nghe nói là có người lấy tên thật đưa ra chứng cứ vạch trần, vừa vặn Phó chủ tịch Bạch Tiểu Thăng đang bàn chuyện công việc ở chỗ tôi, cậu cũng biết cậu ta từng làm việc ở Bộ Giám sát, tôi lại bảo cậu ta đi tìm hiểu tình hình, xem trong đó có tồn tại ẩn tình gì, có thì thuận tiện giải quyết. Tôi vốn định chờ có kết quả sẽ đi thông báo với cậu một tiếng, không ngờ cậu đã tới, còn vừa vặn muốn nói về chuyện này.

Bạch Tuyên Ngữ nói tất cả những điều này rất thản nhiên lại vô cùng đơn giản.

- Vậy đúng là khéo thật.

Ôn Ngôn cười ha hả nói:

- Không biết là ai tới nói cho ngài tin tức này vậy. Mãi tới buổi chiều tôi mới nghe được, lại vội vàng tới báo cáo với ngài. Bộ Giám sát có quy trình triển khai hoạt động của mình, chỉ là tôi không ở trong nhóm, một khi xảy ra vấn đề, những Giám đốc điều hành kia cũng dẫn người đi hỏi thăm trước, hẳn ngài cũng biết điều này.

- Chỉ là...

Ôn Ngôn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, gương mặt bình tĩnh nói:

- Ngài Bạch Tiểu Thăng đã từng làm Phó bộ Giám sát không sai, hiểu rõ quy trình làm việc, còn có quan hệ với vài người rất tốt, điều này cũng không sai. Nhưng… bây giờ ngài ấy là Phó chủ tịch, hình như không có quyền vòng qua tôi, tới can thiệp chuyện của Bộ Giám sát! Phó chủ tịch Bạch Tiểu Thăng, ngài không những làm chuyện này, còn trực tiếp báo cáo với Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, điều này có tính là phá hỏng quy củ hay không!

Kế hoạch ban đầu của Ôn Ngôn thất bại, lập tức lại nhằm thẳng vào Bạch Tiểu Thăng.

Thò tay lệch chỗ cũng là tối kỵ trong công sở.

Cấp bậc của Ôn Ngôn không thua kém Phó chủ tịch, thậm chí còn cao hơn một phần. Bạch Tiểu Thăng làm vậy, xem như là đi quá giới hạn.

Ôn Ngôn không định bỏ qua.

Bạch Tiểu Thăng bình thản cười, cũng không tranh cãi với Ôn Ngôn, giơ tay mời Ôn Ngôn nhìn về phía Bạch Tuyên Ngữ.

Bên cạnh, Bạch Tuyên Ngữ nói:

- Chuyện là ai nói đã không quan trọng nữa, tất cả đều đã được giải quyết xong. Ôn Ngôn, cậu là người đứng đầu Bộ Giám sát, công việc thường ngày quá nhiều, cũng quá mệt mỏi. Cho nên… tôi cũng muốn cho người chia sẻ với cậu một chút. Cậu cũng biết, tôi là một Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị nhưng thật ra là không có quyền can thiệp vào việc điều cao cấp cao của các cậu, nhưng tôi có thể ủy nhiệm một người, trợ giúp xử lý Bộ Giám sát điều tra công việc dưới Tổng giám đốc sự nghiệp, cái này thì hoàn toàn không thành vấn đề. Vì để cho Bạch Tiểu Thăng tùy cơ ứng biến, tôi lại cho cậu ta quyền hạn này, cho nên cậu ta làm vậy, hoàn toàn không có vấn đề.

Ôn Ngôn tất nhiên biết tập đoàn có quy định này.

Cho dù Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị không thể trực tiếp can thiệp vào Bộ Giám sát, nhưng người chịu trách nhiệm trong Bộ Giám sát để trống, ra ngoài hoặc công việc quá bận rộn, có thể đặc biệt phái một nhân viên cấp bậc cao tới tra hỏi và xử lý thay, chỉ có điều không thể liên quan đến nhân vật Tổng giám đốc sự nghiệp trở lên có vấn đề.

Chế độ tốt, lợi dụng cũng thật tốt!

Ôn Ngôn nhìn Bạch Tuyên Ngữ, Bạch Tiểu Thăng:

- Phục.

Hai người này đúng là phối hợp tốt, dùng tất cả quy tắc của tập đoàn để làm cho mình không nói được lời nào!

Ôn Ngôn nhìn Bạch Tuyên Ngữ, lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, bỗng nhiên lộ ra một vẻ mặt buồn cười, thậm chí giơ tay lên vỗ nhẹ.

- Xem ra ngài Ôn Ngôn cũng cho rằng trong chuyện này tôi xử lý không thành vấn đề, thậm chí rất tuyệt.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Vậy tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng, sẽ không để cho chuyện như hôm nay xảy ra một lần nữa.

- Phó chủ tịch Bạch.

Ôn Ngôn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tôi vỗ tay là khen Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị hiểu rõ quy định của tập đoàn như lòng bàn tay. Trong chuyện này, tôi lại nghi ngờ cách làm của cậu, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, cậu cũng có thể trực tiếp trả người về, còn thay mặt tập đoàn đặc xá trấn an, cậu xem Bộ Giám sát chúng tôi là gì? Là trang trí sao? Có vấn đề chính là có vấn đề! Cho dù cậu có suy nghĩ vì đại cục cũng không được. Sau đó, chúng tôi sẽ còn tiếp tục điều tra! Đây là quyền lực mà tập đoàn giao cho chúng tôi!

Ôn Ngôn cũng thật sự tức giận.

Các người không phải liên kết với nhau sao, các người không phải là lợi dụng quy tắc đùa giỡn tôi sao?

Rất tốt, tôi lại cắn chặt quy tắc không mở miệng, các người thả người, chúng tôi quay đầu lại dẫn đi điều tra!

Xem ai chịu được hao tổn hơn ai!

Xem nhiều lần như vậy có mang đến đả kích lớn hay không!

Ôn Ngôn cũng đã bất chấp mọi giá rồi.

Bạch Tuyên Ngữ ở bên cạnh không nhịn được khẽ nhíu mày, trong ánh mắt mơ hồ có chút bất mãn.

- Nhân chứng, vật chứng à?

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Xem ra ngài Ôn Ngôn ngồi văn phòng lâu rồi, thật sự không biết hiệu suất làm việc của nhân viên tuyến một phía dưới. Đã điều tra rõ ràng, những chuyện đó đều là vu cáo.

Ôn Ngôn nghe vậy, tròng mắt không khỏi giãn ra, con ngươi co lại.

Bạch Tiểu Thăng đã giải quyết vấn đề sao?

Sao có thể như vậy được!

- Xem ra ngài Ôn Ngôn quen ngồi trong văn phòng bày mưu nghĩ kế, dưới tay có nhân tài, không cần đích thân làm tất cả mọi việc. Tôi lại không có khả năng có mạng tốt như vậy, trong mười năm một đường vất vả đi lên. Chỉ có điều cái này cũng có lợi, lại không có ai hiểu rõ hơn tôi phải suy nghĩ tìm kiếm sơ hở từ chỗ nào, lại không ai tinh ranh trong chuyện phá cuộc hơn tôi. Chỉ cần có một nhóm nhân viên có năng lực làm việc cao cho tôi dùng, muốn loại bỏ chút âm mưu thì có khó khăn gì!

Bạch Tiểu Thăng nói rất thoải mái lại cũng rất tự tin.

- Hơn nữa, con người tôi đã một đường bị người ta vu oan hãm hại qua. Cái này gọi là bệnh lâu thành thầy thuốc, bị hãm hại lâu như vậy cũng tất nhiên sẽ thành thần hãm hại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận