Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2578: Đánh một trận sưng người (1)

Căn bản không cần Basil khản giọng ra lệnh, Yuta được ông ta thuê đã sớm mất kiên nhẫn với Bạch Tiểu Thăng. Không cần biết người Trung Quốc này cố ý hay vô tình, làm cho tất cả an bài bố trí của gã đều thất bại, rõ ràng là đang cười nhạo “tính chuyên nghiệp” của gã ở trước mặt khách hàng.



Về sau chuyện này mà truyền đi, còn ai tìm bọn họ nhờ làm việc nữa, căn bản là đập bát ăn cơm của bọn họ!



Hôm nay cho dù có phải dùng thủ đoạn thô bạo nhất, cũng phải khiến người Trung Quốc này nằm ngang ra ngoài!



- Lên!



Ánh mắt Yuta ánh lên vẻ thâm hiểm, cầm con dao găm trong tay chỉ về phía Bạch Tiểu Thăng và phát ra một tiếng rít gào ngắn ngủi lại dữ tợn.



Người da trắng béo mập phía sau Bạch Tiểu Thăng lập tức phát ra một tiếng hét lớn, bước chân nâng cơ thể 150 cân chạy về phía Bạch Tiểu Thăng.



Theo người béo mập chạy nhanh, cả mặt đất cũng phải chấn động.



Nhưng một giây tiếp theo, tên mập này ngã xuống chẳng khác nào đẩy núi vàng mà cột ngọc đổ vậy.



Sát dưới chân Bạch Tiểu Thăng là canh đặc, lại có mảnh sứ vỡ phải trơn bóng tới mức nào chứ...



Theo một tiếng "bịch", cả nhà hàng đều rung lên.



Tất cả mọi người tính cả Bạch Tiểu Thăng đều kinh ngạc nhìn lại, lại thấy một tảng thịt đang miệng sùi bọt mép, ngất trên mặt đất.



Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng không khỏi lúng túng thay cho ông ta. Yuta thì tức giận giơ tay che trán, quyết định trở về sẽ đuổi tên mập kia.



Lúc thả tay xuống, mặt Yuta đã tím đỏ lại. Gã hít sâu một hơi, mới phát ra tiếng kêu chói tai.



- Lên cho tôi! Lên! Lên!



Đám người phía sau Yuta đồng loạt móc từng cái gậy trên người ra, vung vẩy trong tay.



Bạch Tiểu Thăng ngoái đầu nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, không khỏi than thở:

- Tuyệt thật, còn là loại vũ khí tự tạo.



Gậy này nhìn không có gì đáng chú ý nhưng lại dễ che giấu, ở trong tay người được đào tạo tốt vẫn có uy lực kinh người, muốn đập gạch phá đá dễ như trở bàn tay.



Ngay cả cục đá cũng có thể dễ dàng đánh nát, đập xuống trên người, nhẹ thì bầm tím, nặng thì đứt gân gãy xương cũng chẳng phải đùa đâu.



Đám người kia bắt đầu xông về phía Bạch Tiểu Thăng.



Nhưng có bài học từ tên mập trước đó, bọn họ cũng trở nên dè dặt hơn, rất sợ dưới chân trượt một cái là rơi vào vết xe đổ của tên mập kia.



Bạch Tiểu Thăng tất nhiên sẽ không để cho nhiều người như vậy bao vây mình. Anh xoay người lại đạp tên béo tránh khỏi khu vực nguy hiểm, nhanh chóng lùi lại.



Đám người kia không ngừng theo sát.



Lúc trước Bạch Tiểu Thăng đã đoán được mình không tránh khỏi phải đánh nhau, cho nên khi “nói nhằm” với Basil, Yuta "đã để ý tới tình hình trong cửa hàng, tìm kiếm nơi có ưu thế.



Sau hai mươi bước, Bạch Tiểu Thăng đã đến nơi mình sớm chọn trúng - quầy của nhà hàng, nơi đưa thức ăn ra.



Trên bàn bên kia bày mười mấy đĩa thức ăn, thức ăn nóng đang bốc hơi, không chỉ có các đĩa thức ăn, còn có thức ăn được gói sẵn và mấy bát canh đặc lớn.



Về phần đầu bếp trong quầy, lúc này bọn họ đã sớm không thấy bóng dáng, chắc thấy sắp đánh nhau nên chuồn mất từ lâu.



Bạch Tiểu Thăng chạy đến gần, trực tiếp cầm lấy một bát canh ở gần, xoay cả người lẫn cánh tay, xoay thắt lưng dồn sức.



Sau đó, bát canh này lại mang theo đầy nước canh bị ném bay ra ngoài, lao hướng về đám người vẫn đuổi sát phía sau không dừng.



Một người đứng mũi chịu sào trực tiếp bị bát canh đập trúng ngực, lại chẳng khác nào bị búa tạ đánh trúng, hai chân rời khỏi mặt đất, cơ thể ngã về phía sau, thậm chí không kịp rên lên một tiếng.



Mà hai người theo sát phía sau, thay hắn hoàn thành nốt khâu kêu lên thảm thiết.



Mặc dù canh đặc không phải là dầu sôi, nhưng cực nóng, đặc biệt hắt tới đột nhiên, ai mà chịu nổi.



Người phía trước dừng lại, người theo phía sau lập tức rối loạn.



Bạch Tiểu Thăng lại giống như tiến vào trạng thái vậy.



Bát thứ hai, bát thứ ba...



Từng bát canh đặc bay qua, đập phải gọi là chuẩn.



Tổng cộng tám chín người, trong giây lát đã có bốn người bị đập cho nằm thẳng cẳng, đám còn lại ôm đầu né tránh.



Mặt đất trở nên hoàn toàn bừa bộn, vô cùng trơn trợt.



Những người này đầu lảo đảo chật vật, thậm chí có mấy người đánh rơi cả gậy.



Basil ở phía sau thấy vậy liền đen mặt, chỉ vào đám người kia rồi nói với Yuta bên cạnh:

- Đây chính là nhân viên tạm thời của anh à? Anh xác định người anh mời không phải là một đám khỉ chứ?



Mặt Yuta cũng biến thành màu đen, mí mắt không ngừng giật giật.



Gã không trả lời Basil, mà hạ thấp người, cầm ngược con dao găm rồi lao ra ngoài.



Mặt đất trơn trượt, gã lại nhảy một cái lên bàn ăn, không ngờ liền đạp bàn ăn lao thẳng tới.



Basil thấy gã linh hoạt như vượn, nhanh như báo, tròng mắt thoáng cái liền sáng ngời.



Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng lập tức phát hiện ra Yuta. Anh lấy hai cái khay trên bàn thức ăn, rung tay ném ra.



Hai cái khay này lượn vòng rời đi, lại giống như đĩa bay lao thẳng tới mặt Yuta.



- Trò trẻ con!

Yuta cười lạnh và chợt nhảy lên một cái, hai tay bảo vệ trước người, hoàn toàn chẳng hề sợ bị va trúng.



- Lợi hại à.

Bạch Tiểu Thăng nhìn đối phương vô cùng mạnh mẽ, vừa cầm khay đập những tên đàn em cố gắng tới gần, vừa nhanh chóng lùi lại.



Yuta vừa hạ xuống, không hề do dự đạp lên thân những người của mình còn chưa ngã xuống đất, lại nhào tới chém Bạch Tiểu Thăng, giống như con chim ưng lớn vồ mồi, con dao găm cầm ngược trong tay phát ra ánh sáng lạnh, khiến người ta khiếp sợ.



- Hay!



Basil ở phía sau đám người thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được vỗ chân kêu hay, cảm thấy mình tiêu số tiền này cũng đáng giá.



Bạch Tiểu Thăng này xem như xong rồi!



Lúc này tròng mắt Yuta sáng ngời, nhếch môi cười dữ tợn, cũng cho là mình tất nhiên sẽ thuận lợi.



Cứ đâm tên người Trung Quốc này một phát, không phải là loại sắp chết à? lại dùng chuôi gõ cho đối thủ biến thành kẻ đần độn, đưa tới bệnh viện cũng phải nằm nửa năm tới một năm.



Khách thỏa mãn còn gã thì hả giận!



Trong lúc Yuta lập tức xông tới, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên xoay người lại, nắm một cái ghế phía sau, xoay tròn cả người lẫn cánh tay đập tới.



Có câu tay không đoạt dao sắc, tay không đấu với dao găm, cho dù Bạch Tiểu Thăng có Hồng Liên cũng không hề muốn thử.



Bạch Tiểu Thăng lùi lại, chính là chọn trúng cái ghế bên này.



Chờ tới khi Yuta phát giác không ổn thì tất cả đều muộn rồi.



Nụ cười dữ tợn trên mặt Yuta chỉ vừa cứng đờ, trong ánh mắt lộ vẻ khủng hoảng.



Không ngờ động tác của người Trung Quốc này lại nhanh như vậy, người gã đang ở giữa không trung.



Muốn tránh à, nằm mơ đi! Muốn ngăn cản, không thể nào!



Trong một tiếng va chạm nặng nề còn kèm theo một vài tiếng trong trẻo vang lên, chiếc ghế cũng vỡ.



Basil và cả đám đàn em hoảng sợ nhìn Yuta bay ngang ra ngoài.



Có lẽ bị đập tới ngây người, giây phút bay ra ngoài, không ngờ Yuta còn cố gắng ném con dao găm của mình ra, muốn tổn thương Bạch Tiểu Thăng.



Đáng tiếc chính là gã bị đập tới người bay lên không trung, con dao bay ra ngoài không lao về phía Bạch Tiểu Thăng mà bay tới giữa những người anh em của gã.



Mấy người đều cảm giác trước mắt có ánh sáng sắc bén lóe lên, thậm chí bên tai tất cả mọi người nghe được tiếng xé gió, tóc tự nhiên rơi xuống.



Phía xa, Basil trơ mắt nhìn cao thủ lớn do mình bỏ ra số tiền lớn thuê tới một phút trước còn như báo như ưng, trong phút chốc đã bị đập bay ra ngoài.



Ông ta thậm chí hưng phấn không quá một giây, đã bị đập nát.



Nhưng Basil lại bỗng nhiên cảm giác có thứ gì bay tới, sau đó bắp đùi của ông ta có cảm giác kỳ lạ, tê dại, mất cảm giác.



Basil vừa cúi đầu, lại thấy con dao găm trong tay Yuta không ngờ đã ở trên đùi của mình, còn có hơn nửa thân dao trắng xóa.



Không thấy được máu, Basil lại cảm giác da đầu khẽ giật giật, vô cùng khủng hoảng, sau đó cảm giác đau đớn mới kéo tới, mênh mông như nước thủy triều, kéo dài không dứt.



Basil lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết đủ để hất bay cả nóc nhà, cơn đau còn gấp mười lần cảm giác đau đẻ...



Bên kia, Yuta từ dưới đất chật vật bò dậy thì nghe được tiếng hét thảm này, gã ngoái đầu nhìn lại, toàn thân đều choáng váng.



Hình như gã vừa đâm khách hàng rồi...



Cái này có tính là, sai lầm quan trọng trong công việc hay không...



Khi Yuta đang hoảng hốt, bỗng nhiên cảm giác có tiếng xé gió đánh tới, gã theo bản năng giơ cánh tay muốn bảo vệ vị trí quan trọng.



Chẳng qua sau đó, Yuta biến sắc.



Vừa rồi gã thất thần, nhưng Bạch Tiểu Thăng rõ ràng là không.



Cái ghế kia bị đập võ, Bạch Tiểu Thăng lại nắm một chân ghế, đánh tới.



Bạch Tiểu Thăng thậm chí không quan tâm tới chuyện dùng bao nhiêu sức lực, chỉ cần nhanh.



Trong chớp mắt ngắn ngủi đó, Yuta không biết đã bị Bạch Tiểu Thăng đánh bao nhiêu lần, ban đầu gã còn có thể cắn răng bảo vệ mặt.



Đến cuối cùng, Yuta bị đánh cho liên tục kêu lên thảm thiết, chạy trốn khắp nơi.



Bên kia, đám đàn em đang lăn trong đám canh đặc thấy cảnh tượng như vậy, trực tiếp há hốc mồm.



Đại ca luôn lạnh lùng, nghiêm khắc vô tình bị người ta đánh thành chó, người vung chân ghế này đúng là không có tính người, đánh phải gọi là tàn nhẫn, kêu đúng là đã nghiền...



Bạch Tiểu Thăng dùng lực tay tùy ý, vẻ mặt vô cảm, đánh cho Yuta sắp khóc cũng không định dừng tay.



- Xin dừng tay!



Nhưng vào lúc này, có người la hét một tiếng, từ phía cửa chính chạy vội vào.



Bạch Tiểu Thăng nghe được tiếng hô, lúc này mới dừng tay và lùi lại, trong tay cầm hai cái chân ghế, thể hiện ra tư thế đề phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận