Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 258: Tôi đi đòi tiền!



Bạch Tiểu Thăng chỉ mới ngáp một cái cái ngáp, nhìn Ron, lập tức sững sờ.

Tên mập này, lại khóc!

Nếu không phải nhìn thấy hắn là một đống hai trăm cân, cùng với chòm râu dài, thì còn tưởng là một người phụ nữ a.

Không, so với phụ nữ đều không bằng!

Bạch Tiểu Thăng gãi gãi mặt.

Ron đọc xong phần thiết kế dự án thương nghiệp này, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhưng rất nghiêm túc, nhìn Bạch Tiểu Thăng nói.

- Tiểu Thăng, phần tâm ý này của cậu tôi cảm nhận được. Cậu là cái này!

Ron giơ ngón tay cái lên, thành khẩn đối với Bạch Tiểu Thăng nói,

- Lần này để cậu vận dụng lực lượng tập đoàn các cậu, đến trợ giúp chúng tôi hoàn thành chuyện này, hành động có giá trị như thế, tôi cảm tạ cậu, cảm tạ nỗ lực của tập đoàn các cậu! công ty Kesson, cam nguyện cùng Trung Kinh truyền thông các cậu, dốc sức hợp tác!

Ron trịnh trọng nói, làm cho Bạch Tiểu Thăng sửng sốt một chút, tên này có phải hiểu lầm cái gì hay không, cái gì mà lực lượng của tập đoàn, đây là một mình hắn làm, có liên quan gì đến tập đoan a.

- Ông cảm giác được chỗ nào còn có vấn đề sao, chúng ta lại nghiên cứu thảo luận một chút.

Bạch Tiểu Thăng hơi dừng một chút, cuối cùng hỏi.

- Không cần, như thế này đã quá tốt! Tôi hôm nay sẽ về nước!

Ron không kìm nén được kích động, đi đến hung hăng ôm Bạch Tiểu Thăng một chút, quay người vội vàng rời đi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ ngây ngốc nhìn Ron ra khỏi phòng làm việc của mình, nhất thời im lặng.

- Ông hài lòng là được, hi vọng đối với Kesson các ông. Trợ giúp được chút gì đó!

Bạch Tiểu Thăng lầu bà lầu bầu, chúc phúc chân thành.

- Nhưng mà, tình huống bên kia mấu chốt không ở bản thân công ty, mà ở công ty đối thủ a, ưu thế về tiền cùng tài nguyên giới chính trị của bọn họ, mới là đối thủ lớn nhất của các ông.

Bạch Tiểu Thăng lo lắng trong lòng.

Hắn luôn cảm giác được, chuyện này Ron suy tính quá mức lý tưởng hóa, tương lai sẽ khó tránh khỏi xuất hiện cục diện ác liệt hơn.

- Thôi không nghi nữa, nghĩ nhiều cũng vô ích, đi một bước nhìn một bước, hi vọng Ron là người có phúc tướng.

Bạch Tiểu Thăng thở dài, ngồi xuống lật xem văn kiện.

Gần đây, phòng truyền thông internet mới cải thiện càng thể hiện rõ ràng, toàn bộ phòng đều có một cỗ sức sống cùng nhiệt tình.

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua đơn xin bọn họ đưa đến, kinh ngạc phát hiện, bọn họ chuẩn bị liên hợp làm một lần hoạt động cỡ lớn.

Đây là chuyện tốt!

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên là rât tán đồng.

Đoàn đội tác chiến, so từng người tự chiến càng hiệu quả hơn, thành quả càng khả quan hơn.

Nhưng mà, liên hợp làm một lần hoạt động cỡ lớn, rất cần tiền a.

Phần đơn xin này, nội dung chủ yếu nhất, chính là xin tiền, đồng thời còn kèm theo một phần báo cáo hàng tháng của phòng tài vụ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn một chút, nhíu mày lại, ở đầu tháng, phòng tài chính đã bị Lâm Bắc Thần dùng hết.

Mua thiết bị, phí tổn đi công tác, đúng là toàn chính sự.

Mua sắm đồ dùng trong phòng?

]

Nhìn thấy cái khoản này, Bạch Tiểu Thăng sững sờ, nhìn xem một chuỗi con số dài đằng sau, hắn nhịn không được cười khổ, vỗ vỗ cái bàn mới tinh ban đầu thuộc về Lâm Bắc Thần.

Đây đều là tiền a!

Bây giờ, bộ môn tài vụ không có tiền, làm sao bây giờ?

Bạch Tiểu Thăng thở dài, cầm lên đơn xin này, chuẩn bị đi gặp Tống Trường Không.

Thân là người thay mặt tổng thanh tra, chỉ có thể là hắn đi làm.

. . .

Trung Kinh truyền thông, văn phòng tổng giám đốc.

Tống Trường Không đang uống trà.

- Tống tổng, ngài nhìn việc này của tôi thì làm sao bây giờ, giờ cũng đều hơn hai tuần lễ, tôi vẫn còn tạm thời cách chức đây!

Lâm Bắc Thần vẻ mặt đau khổ, không ngừng khóc lóc kể lể,

- Lại nói, tôi cũng không có phạm nhiều sai lầm lớn a! Hoàn toàn là Bạch Tiểu Thăng, công báo tư thù!

Tống Trường Không ngẩng đầu, lạnh lùng lườm Lâm Bắc Thần một chút.

- Không, không, là Bạch tổng.

Lâm Bắc Thần tranh thủ thời gian uốn nắn.

- Bạch tổng, tại phòng truyền thông internet mới của tôi, giày vò nghiêng trời lệch đất, náo đến người trong phòng tiếng oán trách ngút trời, rất nhiều quản lý có năng lực, vì công ty lập qua công lao hãn, bị hắn đuổi. Nguyên nhân là bọn họ nói chuyện lớn tiếng một chút, làm việc vội vàng xao động một chút, ngài nói đây là cái lý do gì! Bạch tổng đây là ỷ vào mình là người tập đoàn phái tới, cho nên không sợ hãi, đem Trung Kinh truyền thông xem như của chính mình! Hắn không để ngài vào mắt sao!

Lâm Bắc Thần thêm mắm thêm muối nói.

- Đủ rồi!

Tống Trường Không để chén trà xuống, mạnh đến nỗi nước trà đều vẩy ra một chút, hắn cũng thấy được có chút phiền lòng.

Lâm Bắc Thần nhìn xem nước trà trên bàn tràn ra, nhanh nhẹn lấy chút khăn tay, cho tổng giám đốc lau dọn .

Tống Trường Không nhìn hắn, thần sắc hơi chậm.

- Bắc Thần này, chuyện này tâm lý tôi nắm chắc, gần đây tôi sẽ cùng Bạch tổng nói chuyện, cậu không cần lo lắng, trong khoảng thời gian này coi như nghỉ phép, nghỉ ngơi một hồi, không tốt sao.

Không tốt!

Lâm Bắc Thần gật đầu, trong lòng lại phủ định hoàn toàn.

Ở công ty, bị một kêu một tiếng Lâm tổng giám, bị người cung kính, thấy không vừa mắt thuận miệng nói một chút, lập tức có người theo ý anh đi làm, cái này mới là sinh hoạt!

Lâm Bắc Thần muốn sống cuộc sống như vậy.

Nhưng mà, Tống Trường Không đã lên tiếng, hắn cũng thức thời không còn dám nói nhiều.

- Tóm lại, cậu đi về trước đi.

Tống Trường Không nói.

Lâm Bắc Thần khóc lóc kể lể ở chỗ này cùng hắn nửa ngày, hắn cũng thấy phiền.

- Tốt, vậy tôi đi trước, có chuyện gì ngài tùy thời gọi tôi!

Lâm Bắc Thần nói, thức thời lui ra ngoài.

Tống Trường Không nhìn qua cửa ra vào, khẽ nhíu mày, ánh mắt sáng tối chập chờn.

Bạch Tiểu Thăng bên kia, cũng không biết đã náo đủ chưa.

Phó tổng thì nên làm việc của phó tổng, mang cái danh hiệu thay mặt tổng thanh tra giày vò một phòng, đúng không hổ là xuất thân từ quản lý, tầm mắt nhỏ hẹp, thật không biết rõ dạng người này, làm sao lại bị Tổ Thanh Tra chọn trúng.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng làm việc của Tống Trường Không bị gõ.

- Vào đi.

Tống Trường Không nhíu mày nói.

Hắn cho là Lâm Bắc Thần, đi rồi quay lại.

Kết quả, tiến đến lại là Bạch Tiểu Thăng. Tống Trường Không sắc mặt hơi ngưng một chút, cười nhạt đứng người lên.

- Bạch tổng tới sao, đến, tới ngồi.

Tống Trường Không làm ra vẻ anh lớn, đem Bạch Tiểu Thăng mời đến ghế sô pha,

- Tìm tôi, có chuyện gì sao?

Tống Trường Không mỉm cười nói.

- Tống tổng, ngài nhìn cái này xem.

Bạch Tiểu Thăng đưa qua dự án hoạt động, bao gồm xin tài chính cùng bảng báo cáo tài vụ.

Tống Trường Không nghiêm túc lật nhìn một chút, gật gật đầu.

- Dự án không sai, thể hiện đầy đủ tư duy sáng tạo cái mới của phòng truyền thông internet mới, rất có tinh thần!

Tống Trường Không khẳng định một câu.

Bạch Tiểu Thăng vừa muốn nói chuyện, lại bị Tống Trường Không đoạt trước.

- Nhưng mà cái vấn đề tài chính này a, là một cái nan đề, nếu nói mấy trăm ngàn một triệu, thật không nhiều, có thể thử một chút, nhưng giờ sắp cuối tháng, lại là quý cuối, tài vụ của công ty đang tăng giờ làm việc để hạch toán, hiện nay cấp phát thì có khó khăn, như vậy đi, tháng sau, tháng sau các cậu lại xin đi, tôi sẽ ưu tiên phê duyệt!

Tống Trường Không không cho Bạch Tiểu Thăng cơ hội mở miệng.

Tháng sau? Bạch Tiểu Thăng có chút cười khổ, nhìn chằm chằm vào Tống Trường Không.

Làm sao cảm giác được, vị tổng giám đốc này, cùng mình chơi trò "Kéo" a. . .

Trong thang máy.

Lâm Bắc Thần có chút ủ rũ, muốn rời khỏi. Vừa rồi, hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đi văn phòng của Tống Trường Không, bị dọa phải tránh né một phen.

Cửa thang máy vừa mở, mấy người đi vào.

Lâm Bắc Thần bị người khác ngăn lại.

- Này, anh kia! văn phòng tổng giám đốc Tống Trường Không ở đâu?

Người cản đường rất không khách khí hỏi.

- Anh là ai a!

Lâm Bắc Thần trừng mắt nói.

Không lễ phép như vậy, các người cho là mình là ai!

Người hỏi ngạo nghễ cười một tiếng, nghiêng người tránh ra, cho Lâm Bắc Thần nhìn người phía sau mình.

- Tôi là ai không quan trọng, anh trông thấy vị này không hả, vị này là tân nhiệm phó tổng giám đốc của Trung Kinh truyền thông các người!

Bạn cần đăng nhập để bình luận