Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 261: Phó tổng tranh phong



Hai vị phó tổng, là hai vị phó tổng thật đó.

Tống Trường Không chỉ cảm thấy được có chút đau đầu, ông ta dự cảm, chuyện này có phiền toái.

Tục ngữ nói, một núi không thể chứa hai hổ!

Nếu ở các công ty nhỏ khác thì khỏi phải nói không chỉ có hai vị phó tổng mà có cả ba bốn người cũng không phải vấn đề gì lớn.

Nhưng đây là truyền thông Trung Kinh, ở nơi này một cái phòng thôi cũng tương đương với một công ty nhỏ ở ngoài rồi, chức vị phó tổng ở nơi này cho tới bây giờ đều chỉ có một cái.

Từ lúc thành lập đến bây giờ đều không có hai vị trí phó tổng!

Không biết bộ phận nhân sự của tập đoàn phát điên cái gì mà phái tới hai vị, với lại còn không có ý định rút một vị nào đi hết.

Hai vị phó tổng a!

Tống Trường Không nhịn không được có chút đau răng.

Ông ta nhớ tới lúc trước có một vị phó tổng giám đốc một mực cùng ông ấy khiêu chiến.

Một phó tổng, địa vị đều có thể ngang nhau so với ông ta, hiện nay tới hai người, như vậy là có thể trình diễn một màn Tam Quốc được rồi nha.

Bạch Tiểu Thăng không phải là người hiền lành. Bây giờ Tống Trường Không cảm giác được, vị phó tổng mới tới Trần Trường Khoảnh Trần phó tổng này cũng giống vậy.

Còn có, bọn họ đều là người trẻ tuổi. . .

Một lúc liền có tới hai người chưa tới ba mươi tuổi đã làm phó tổng ...

Ông ta làm sao lại có cảm giác tập đoàn lần này chọn lựa nhân tài, bổ nhiệm chức vụ lại giống như là đang đùa giỡn. . .

- Anh cũng là phó tổng sao, thật là đúng dịp, tôi cũng là phó tổng.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo Trần Trường Khoảnh. Khuôn mặt biểu hiện như đang tức giận.

Trần Trường Khoảnh da mặt có chút run rẩy, hắn lại lần nữa nhìn Tống Trường Không một chút.

Tống Trường Không như hiểu được ý của cậu ta, cười khổ nói.

- Cậu không cần hoài nghi, hai vị. . . Xác thực đều là phó tổng.

Tống Trường Không nói câu này, làm cho Lâm Bắc Thần cách đó không xa vô ý thức rụt cổ một cái, trong đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Hắn vốn dĩ nghĩ Bạch Tiểu Thăng là tên giả mạo, bây giờ đã được xác thực cũng là thật, đây là một tin tức oanh động đến cỡ nào a.

Nhưng mà cũng may là Trần Trường Khoảnh cũng thật sự là phó tổng giám đốc!

Lâm Bắc Thần nhìn Trần Trường Khoảnh, ánh mắt nóng bỏng. Hắn nếu ôm được đùi phó tổng thì việc Đông Sơn tái khởi sẽ không còn xa!

Lâm Bắc Thần âm thầm tính toán.

Bên kia, thần sắc của Trần Trường Khoảnh bình tĩnh trở lại thậm chí rất có khí độ đưa tay qua phía Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

- Bạch Tiểu Thăng - Bạch tổng có đúng không, không biết, trước kia cậu nhận chức ở đâu?

Trần Trường Khoảnh bây giờ là muốn dò xét.

Mặc dù hắn không tin bối cảnh của Bạch Tiểu Thăng so với chính mình lớn hơn. Nhưng nếu có thể mà nói, hắn không ngại kết giao một phen, dù sao cũng đều làm ở một cái tập đoàn, những loại nhân vật như thế này kết giao càng nhiều càng tốt.

Bạch Tiểu Thăng cùng Trần Trường Khoảnh bắt tay, gương mặt xán lạn trả lời.

- Tôi không so được với Trần tổng, tôi là ở địa phương nhỏ tới đây, trước kia làm một quản lý hạng mục ở một công ty bất động sản tại Thiên Nam. Lần này cũng tính là được thăng chức.

Không có bối cảnh. . .

Tâm tư muốn kết giao của Trần Trường Khoảnh cũng phai nhạt một chút.

- Bạch tổng vận khí thất tốt, là bị Tổ Thanh Tra của tập đoàn chọn trúng sao!

Tống Trường Không cười nói.

- Lần này, có lẽ là Tổ Thanh Tra cùng bộ phận nhân sự, không có kịp trao đổi với nhau, nên mới có sự việc như hôm nay. Bất quá, đều có thể tới truyền thông Trung Kinh của chúng tôi, chúng tôi quả thực là một công ty may mắn.

Trần Trường Khoảnh nghe thế cũng chỉ lãnh đạm.

Hắn xuất thân từ hào môn, bối cảnh có thể làm cho người khác phải líu lưỡi, lần này tới truyền thông Trung Kinh chỉ là lịch luyện. Cùng người trước mắt vì gặp may mà thăng chức không để vào trong mắt. Cảm thấy đem đánh đồng với mình rất mất thân phận.

Đợi một thời gian nữa mình sẽ tiếp tục thăng chức, còn Bạch Tiểu Thăng đến lúc đó chỉ sợ ngay cả làm cấp dưới cho mình cũng không đủ tư cách.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn ra Trần Trường Khoảnh đối với mình lãnh đạm, bất quá không thèm để ý đến hắn.

Bạch Tiểu Thăng tương lai sẽ làm tổng giám đốc, sao lại cùng những tiểu nhân vật này chấp nhặt.

- Tống tổng, tôi lần này đến, là muốn mau chóng tiếp nhận công việc, ông an bài một tý đi xem tôi đến ngành nào làm việc thì tốt.

Trần Trường Khoảnh hướng Tống Trường Không nói.

Tống Trường Không ý cười hơi trầm xuống.

Họ Trần ngược lại thật sự là không khách khí, một hơi liền muốn mấy phòng ban.

Tống Trường Không khuôn mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại sinh khí, ông ta ghét nhất là loại "Cá nheo", vừa đi tới liền muốn quẩy đục nước. Ông ta ưa thích loại người trầm ổn.

Đến một Bạch Tiểu Thăng, đã để cho ông ta có cảm giác khó chịu, bây giờ lại thêm Trần Trường Khoảnh, một lần liền muốn quản lý mấy phòng ban.

- Cậu muốn mấy cái, hắn muốn mấy cái, vậy tổng giám đốc như tôi trở thành tượng đất à! Không được, tôi phải nghĩ một chút biện pháp, không thể để cái cục diện như thế xuất hiện!

Tống Trường Không trong tâm âm thầm suy nghĩ.

Ông ta nhìn Trần Trường Khoảnh cười một tiếng.

- Trần tổng vừa tới, liền muốn bắt tay vào công việc, thật là nhiệt tình nha, đều là người trẻ tuổi nên tính cách rất giống Bạch tổng! Chỉ bất quá, cậu vừa mới đến, mọi thứ không cần nóng vội.

Tôi mà giống như hắn sao? !

Trần Trường Khoảnh liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Không biết Bạch tổng, hiện đang phụ trách phòng ban nào?

- Bạch tổng, hiện nay quản lý phòng truyền thông internet mới, là một phòng ban.

Tống Trường Không không để Bạch Tiểu Thăng trả lời, trực tiếp thay hắn trả lời.

- Phòng ban này được cậu ấy quản lý không đến một tháng đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, không hổ là nhân tài do Tổ Thanh Tra nhìn trúng, tôi không khâm phục cũng không được. Tôi có nghĩ đến chờ khi phòng ban này ổn định mọi việc đi vào quỹ đạo, cậu ta khi đã hiểu hết phòng ban này rồi sẽ cho cậu ta đi đến những phòng ban khác để tiếp tục phát huy.

- Về phần Trần tổng, cậu. . . Tôi cảm thấy được cậu am hiểu kinh tế vĩ mô hơn. Đối với những ngành quản lý cậu có chút yếu nên tôi đề nghị cậu phụ trách nghiên cứu phương hướng phát triển của công ty sẽ tốt hơn.

Tống Trường Không nói như thế rõ ràng là xem trọng Bạch Tiểu Thăng hơn, đối với năng lực làm việc thực tế của Trần Trường Khoảnh không yên tâm lắm.

Điều này làm cho Trần Trường Khoảnh mày nhăn lại.

Hắn là người đồng lứa cùng Bạch Tiểu Thăng, còn cùng cấp bậc chức vụ đáng lẽ ra phải đối xử như nhau mới đúng chứ.

Tống Trường Không nói những lời này, rõ ràng là xem mình không ra gì, coi trọng Bạch Tiểu Thăng.

Trần Trường Khoảnh lập tức không cao hứng.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhìn Tống Trường Không một chút .

Vị tổng giám đốc này, nói những lời nói này là muốn mình cùng Trần Trường Khoảnh đối đầu sao.

Một chiêu này rất tầm thường nhưng lại vô cùng hữu hiệu. Người có tầm nhìn càng cao thì sẽ càng dễ bị mắc lừa.

Quả nhiên.

Trần Trường Khoảnh nghiêm mặt nhìn Tống Trường Không nói.

- Tống tổng nói đúng, tôi cùng Bạch tổng là cùng một chức vụ, Bạch tổng quản lý một phòng ban, Trần mỗ đây cũng là người biết chừng mực không thể một lần quản lý mấy cái được. Như vậy đi tôi cũng muốn quản lý một phòng ban cùng Bạch Tổng cạnh tranh một tý. Thời hạn trong vòng một tháng xem ai thích hợp làm quản lý nhất.

Trần Trường Khoảnh trực tiếp lọt hố.

Tống Trường Không vỗ tay cười to nói.

- Tốt, tốt, Trần tổng có ý nghĩ này, tôi rất ủng hộ, tôi nghĩ Bạch tổng cũng sẽ không phản đối phải không.

Bạch Tiểu Thăng hơi suy nghĩ một Tống Trường Không này làm ra một cái chủ ý đánh được này rất hay.

Hai phó tổng tranh chấp, phe thua, Tống Trường Không có thể danh chính ngôn thuận không giao cho quyền quản lý. Người còn lại thì giao quyền lực cho một cách từ từ. Làm như thế thì trong một đoạn thời gian rất dài, hai người phó tổng này không có khả năng đoạt quyền của tổng giám đốc.

Ông được lắm đấy! Bạch Tiểu Thăng thầm than.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Đã là cạnh tranh, vậy tôi trước hết cùng Trần tổng đấu một trận nhỏ đi, còn về tặng thưởng. . . Tháng sau bộ phận tài chính sẽ cho người thắng 1 triệu 500 ngàn như thế nào có được không? !

Bạn cần đăng nhập để bình luận