Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2612: Âm mưu, nguy cơ (2)



Trong phòng này không có người ngoài, cách âm lại vô cùng tốt, Nguyễn Ngữ là người Ôn Ngôn tuyệt đối yên tâm, biết rất nhiều điều cơ mật.

Vì vậy, Ôn Ngôn khẽ nói:

- Cô có cảm thấy... lần này tôi làm vậy có phải là hơi quá hay không?

Anh ta nói những lời này rất khẽ, khẽ đến mức càng giống như với những lời thì thào tự nói chuyện với mình hơn, khẽ đến mức nếu Nguyễn Ngữ không để ý, thậm chí có thể không nghe thấy.

Nguyễn Ngữ đang pha trà ở quầy bar chợt dừng tay, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Vào lúc Ôn Ngôn cho rằng cô ta không nghe được, mà mình lại không tính nhắc lại, giọng nói dịu dàng của Nguyễn Ngữ truyền đến:

- Ngài làm gì, tôi cũng đều ủng hộ ngài.

Ôn Ngôn nhìn về phía bóng lưng của Nguyễn Ngữ, ánh mắt dại ra một lát rồi nặn ra một nụ cười nói:

- Cô không cảm thấy con người tôi quá coi trọng hiệu quả và lợi ích, vì mục đích bất chấp thủ đoạn sao?

Ôn Ngôn nói những lời này càng giống như đang hỏi chính mình hơn.

Nếu như hợp tác với Hội đồng quản trị, mưu cầu chức Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, anh ta còn có thể tự nhủ với mình là vì lý tưởng.

Nhưng không tiếc mượn lực lượng bên ngoài như gia tộc Milutlo, gia tộc Falklin để mưu hại Bạch Tuyên Ngữ, tính kế người của mình, điều này quả thật có phần vượt qua điểm mấu chốt...

Có một số việc mà Ôn Ngôn đã làm, bây giờ anh ta hơi hối hận, cảm thấy không nên, nhưng anh ta lại không khống chế được bản thân mình, không dừng lại được.

Vì sao Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị không thể là mình?

Anh ta rõ ràng có thể dẫn dắt tập đoàn đi lên đỉnh cao mới!

Trong mấy năm trước, hai suy nghĩ này không ngừng hành hạ anh ta.

Anh ta có thể ngụy trang, có thể biểu hiện như mình không để ý, biểu hiện mình hoàn toàn không lợi dụng, nhưng trong vô số buổi tối, một mình nằm ở trên giường, tắt đèn ở trong bóng tối, anh ta vẫn sẽ mở mắt, nhìn trần tối tăm và hỏi lại "Vì sao không phải là tôi! Tôi có thể làm được!”

Suy nghĩ nhiều, anh ta cũng bắt đầu không khống chế được bản thân mình.

Bây giờ đi tới bước này, Ôn Ngôn lo lắng, chán nản, hối hận, đồng thời cũng hưng phấn, hy vọng, trong lòng thấy nóng cháy.

Tâm trạng đó lại làm cho thần kinh của anh ta bị suy nhược.

Nghe Ôn Ngôn hỏi vậy, Nguyễn Ngữ không vội trả lời ngay mà cầm một ấm trà tới, nhẹ nhàng đặt ở trong tay của Ôn Ngôn.

Sau đó, Nguyễn Ngữ đối diện với ánh mắt Ôn Ngôn mới mỉm cười nói:

- Trong mắt tôi không có đúng sai của thế tục, chỉ cần ngài thích, tôi đều sẽ ủng hộ ngài!

Đúng lại thế nào, sai thì thế nào.

Trong mắt một người phụ nữ, người đàn ông cô ta thích muốn thế nào thì là như thế!

Một câu nói, một ánh mắt như vậy làm trái tim Ôn Ngôn thấy ấm áp.

Anh ta cầm bàn tay Nguyễn Ngữ và đặt lên trên trán mình.

Nguyễn Ngữ dịu dàng nhìn người đàn ông trước mắt này.

Trong phút chốc, Ôn Ngôn thả tay Nguyễn Ngữ ra, ánh mắt kiên nghị sáng lên.

Anh ta đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, quan sát cảnh tượng sầm uất phía dưới.

- Không uống trà nữa, Nguyễn Ngữ, rót cho tôi một ly rượu, rượu whisky!

- Được.

Nguyễn Ngữ cười và khẽ nói, sau đó bước nhanh về phía tủ rượu để rót rượu.

Ôn Ngôn nhìn phong cảnh dưới cửa sổ, nhìn xe cộ qua lại như nước chảy, người đi đường nhỏ như con kiến. Nếu như tình nguyện bình thường, vậy mình có khác gì bọn họ, vậy mình đứng trên cao như vậy lại vì cái gì.

- Khi bước ra bước đầu tiên thì đã không còn đường quay lại nữa! Tôi sẽ thắng!

Ôn Ngôn ngước mắt nhìn bóng mình in ngược trên mặt kính, tự đối diện với mình và lẩm bẩm:

- Trực tiếp đánh cờ cũng đã có kết quả.

...

Cùng lúc đó, Bạch Tuyên Ngữ đang xem tài liệu chồng chất như núi trên chiếc máy bay đang bay trên không trung của Nam Mỹ.

Mắt hắn thâm quầng, thậm chí thỉnh thoảng còn ngáp. Trong mấy người được phân công ra ngoài, công việc của hắn là nhiều nhất, mệt nhất.

Bạch Tuyên Ngữ vừa giải quyết xong nguy cơ ở một vùng, bây giờ lại di chuyển không ngừng, muốn nhanh chóng đến địa điểm kế tiếp.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn hắn đổ chuông.

Bạch Tuyên Ngữ chớp chớp đôi mắt cay xè, cầm điện thoại lên nhận nghe.

Người gọi điện thoại tới, là người liên lạc chính tại sản nghiệp tập đoàn tại thành phố hắn vừa rời đi.

- Chủ tịch, chuyện không ổn rồi!

Một câu ngắn ngủi, lập tức làm cho Bạch Tuyên Ngữ có chút mệt mỏi cố nâng cao tinh thần.

Sau khi nghe xong mọi chuyện, ánh mắt Bạch Tuyên Ngữ không khỏi sắc bén hơn.

- Anh nói gì, kế hoạch sắp xếp của chúng ta bị lộ ra ngoài à?

Đây không phải là chuyện nhỏ mà là vấn đề lớn, thậm chí là nguy cơ lớn, tim Bạch Tuyên Ngữ cũng không khỏi chững lại.

Ở trong thành phố vừa mới rời đi, Bạch Tuyên Ngữ có xếp một ván cờ liên quan đến toàn bộ hướng đi của sự nghiệp ở Nam Mỹ trong lần rung chuyển này.

Một khi bị lộ ra ngoài, những lão cáo già trong giới kinh doanh bên ngoài làm sao có thể không nhìn ra được!

Đây chính là làm cho bộ phận sự nghiệp của tập đoàn Chấn Bắc ở Nam Mỹ lộ ra trước miệng sói của trăm nghìn nhà doanh nghiệp lớn, ở trong tình hình rung chuyển như vậy, người bên ngoài làm sao có thể bỏ qua lợi ích này!

Bạch Tuyên Ngữ cũng toát mồ hôi trán.

- Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao kế hoạch kia có thể bị lộ được?

Bạch Tuyên Ngữ khiếp sợ quát vào điện thoại.

- Chủ tịch, là một thư ký trong văn phòng của tôi... anh ta đã mất tích...

Người gọi điện thoại có hơi căng thẳng, lắp bắp nói.

Vẻ mặt Bạch Tuyên Ngữ tái mét.

Có vài bố cục đã mở ra thì khó có thể lập tức phanh lại, bất kể vì nguyên nhân gì, sẽ khó tránh khỏi tổn thất ban đầu, liên lụy không dưới một trăm doanh nghiệp phía dưới!

Không thể nói rõ trong điện thoại, Bạch Tuyên Ngữ chỉ trầm giọng nói:

- Khởi động dự án khẩn cấp, về phương diện tiến độ có thể tạm dừng được chừng nào hay chừng đó, Tôi sẽ lập tức trở lại!

Bạch Tuyên Ngữ cúp máy và trực tiếp gọi thư ký của mình.

Thư ký vừa đi tới phòng giải khát pha trà cho Bạch Tuyên Ngữ liền nghe được từng tiếng gọi không ngừng truyền đến, anh ta sợ đến mức vội vàng chạy trở lại.

- Chủ tịch, có chuyện gì vậy?

- Cho máy bay quay trở lại!

Vẻ mặt Bạch Tuyên Ngữ tái mét trầm giọng nói.

- Dạ?

Thư ký nghe vậy liền sửng sốt.

Bọn họ mới vừa bay vào một quốc gia, bây giờ mới bay nửa đường lại quay lại à? Quay lại thế nào được?

- Tôi nói là bảo máy bay chuẩn bị hạ cánh, bay trở về!

Bạch Tuyên Ngữ lớn tiếng hét lên.

Lúc này, người thư ký mới biết tình nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng chạy đi tìm đội bay.

Vẻ mặt Bạch Tuyên Ngữ tái mét ngồi ở chỗ đó, mắt híp lại, trong miệng liên tục nói:

- Tại sao lại như vậy?

………

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận