Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2629: Cuộc gặp mặt không tầm thường (1)



Ôn Ngôn đi dạo quanh bữa tiệc các nhân của Buffett. Sau cuộc nói chuyện với Gerlos, anh ta trước sau không có cơ hội nào tiến hành giao lưu “chiều sâu” với các nhân vật lớn khác.

Hình như thành quả của hành trình ngày hôm cũng chỉ giới hạn ở chào hỏi, nói chuyện sơ qua vài câu thôi.

Nhưng theo Ôn Ngôn thấy, có thể nói chuyện với Gerlos đã xem như chuyến đi này không tệ, đạt được mục tiêu của mình rồi.

Nhưng vào lúc này, có người đến gần Ôn Ngôn.

Khi Ôn Ngôn phát hiện và quay sang nhìn, thấy rõ một người trong đó thì bất giác sửng sốt, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Có hai người đi qua, anh ta biết một người, chính là ngài Perros Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Chấn Bắc.

- Ngài Perros!

Ôn Ngôn kinh ngạc, vội vàng chào hỏi.

Thật ra theo lý thì Perros không có tư cách tới bữa tiệc hôm nay, bởi vì mỗi vị ở đây đều là người đứng đầu một phương, tuy Perros là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Chấn Bắc nhưng còn chưa đủ tư cách.

Bản thân Ôn Ngôn cũng là nhờ Bạch Chấn Bắc mới có cơ hội.

Perros có thể xuất hiện, thực sự làm người ta cảm thấy không thể tin nổi.

- Bạch Tuyên Ngôn, rất giật mình sao?

Perros cười, gọi tên của Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn đương nhiên giật mình.

Perros có đủ tư cách xuất hiện hay không là một chuyện, nhưng mình ở đây lâu như vậy lại không phát hiện ra ông ta mới là chuyện lạ.

Trong phòng khách này có mười mấy người còn không thấy được, chẳng lẽ ông ta mới đến?

Ôn Ngôn nhanh chóng thu lại biểu cảm, mỉm cười và nói:

- Ngài có thể tới, tôi làm sao có thể bất ngờ được.

Khi Ôn Ngôn nói chuyện, đồng thời cũng để ý đến người đàn ông bên cạnh Perros.

Người đàn ông kia nhìn qua khoảng năm mươi, sáu chục tuổi, dáng người trung bình nhưng rắn chắc, giống như một thanh niên vậy.

Trên mặt ông ta mỉm cười nhìn qua có vẻ thân thiết hiền lành, lại mang một thần thái đặc biệt.

Cặp mắt kia đặc biệt sâu thẳm, con ngươi sáng ngời giống như vì sao trong bầu trời.

Ôn Ngôn thậm chí phát hiện ra, bởi vì người này ở đây mà ánh mắt mọi người xung quanh đều tập trung nhìn sang, hình như người này là ngôi sao chói mắt trong mắt tất cả mọi người ở đó vậy.

Còn nữa, trước đây Ôn Ngôn chưa từng gặp người này lại cảm thấy ông ta đặc biệt quen mắt.

Kiểu như đã nhìn thấy qua trên truyền thông, trên tivi rồi...

Ôn Ngôn mỉm cười lộ vẻ cung kính và khiêm tốn, cúi người chào hỏi đối phương, trong đầu đang cố gắng tìm hiểu tin tức.

Perros mỉm cười giới thiệu Ôn Ngôn với người bên cạnh:

- Howard, đây là người trẻ tuổi có tiềm lực nhất, nổi tiếng nhất của tập đoàn chúng tôi - Bạch Tuyên Ngôn. Cậu ta còn là đứa trẻ do ngài Bạch Chấn Bắc tự tay nuôi lớn đấy.

Howard?

Là Howard Wolfgold!

Trong đầu Ôn Ngôn như muốn nổ tung. Anh ta đã hiểu được vì sao mình chưa từng gặp mặt người này lại thấy quen mắt như vậy, cũng hiểu được thân phận của đối phương – con trai cả của chủ nhân Buffett ở đây, Howard Wolfgold!

Một trong những nhân vật trung tâm nhất trong gia tộc đứng đầu giới kinh doanh trên thế giới!

- Ngài Bạch Tuyên Ngôn, chào ngài.

Ngài Howard này mỉm cười, chủ động chìa tay về phía Ôn Ngôn.

- Ngài Howard, chào ngài!

Ôn Ngôn vội vàng giơ hai tay ra, vẻ tươi cười trên mặt càng thêm cung kính lại khiêm tốn.

Khi hai người bắt tay, Howard quan sát Ôn Ngôn và gật đầu dường như thỏa mãn, điều này cũng làm cho trái tim Ôn Ngôn nóng lên.

Nhưng trong lòng Ôn Ngôn không khỏi nghi ngờ.

Con trai cả của Buffett sao lại kết bạn với Perros, nhìn hai người đi cùng nhau dường như rất thân thiết.

Ôn Ngôn không nhịn được nhìn về phía Perros.

Thật ra trước khi tới bữa tiệc này, bản thân Perros cũng nhiều lần dặn anh ta nhất định phải nhận được cơ hội tới bữa tiệc, còn nói chuyến này vô cùng quan trọng.

Ôn Ngôn không ngờ, Perros còn có thể có mối quan hệ cứng rắn là ngài Howard này.

Đương nhiên, vào giờ phút này, cho dù Ôn Ngôn có nhiều nghi ngờ hơn nữa, anh ta cũng không thể hỏi trực tiếp, mà Perros tất nhiên cũng không thể giải thích cho anh ta bất kỳ vấn đề gì.

- Howard, chúng ta đi uống một chén, thuận tiện nói tiếp về câu chuyện vừa rồi đi.

Perros mỉm cười và nói với Howard.

Howard gật đầu và khẽ gật đầu với Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn tất nhiên biết, đây chẳng qua chỉ là một lần tiến cử, cũng không có nghĩa là hai bên có thể nói nhau. Anh ta vội vàng tránh sang một bên, cung kính khiêm nhường đưa tiễn.

So với nhân vật lớn thật sự hơn năm mươi, sáu mươi tuổi này, Ôn Ngôn tự nhận dựa g vào tuổi tác, anh ta xem như là thế hệ sau, càng khỏi phải nói tới thân phận cũng kém xa.

Perros và Howard vừa nói vừa cười rời đi, Ôn Ngôn ở phía sau nhìn theo bóng lưng của hai người mà trong lòng thật lâu vẫn khó có thể bình tĩnh được.

Trong nháy mắt, Ôn Ngôn suy nghĩ rất nhiều.

Có mối quan hệ của Howard, có phải mình có thể mượn lực lượng của gia tộc đứng đầu thế giới để mình mưu đồ giành được vị trí mà lâu nay nằm mơ cũng muốn có được...

Trước mắt, Perros chắc chắn sẽ ủng hộ anh ta...

Perros làm sao có thể bám lên con đường Howard này, rốt cuộc có tình cảm thế nào với đối phương, có thể thật sự phát động lực lượng của gia tộc Wolfgold giúp đỡ, có thể giúp đến mức nào...

Trong tay Perros nắm giữ năng lực này, vì sao trước đây không để lộ ra chút nào, mãi cho đến ngày hôm nay mới có thể hiện ra...

Vô số vấn đề hiện lên, cho dù là Ôn Ngôn cũng cảm thấy không tìm được manh mối trong thời gian ngắn. Trong lòng anh ta quá phấn khởi tới mức đầu óc cũng rối bời.

Ôn Ngôn chỉ có thể tạm thời dừng lại và hít sâu một hơi, làm cho tâm tình mình bình tĩnh lại một chút.

Trải qua cảnh tượng vừa rồi, thấy Howard chủ động tới chào hỏi Ôn Ngôn, cũng khiến cho những người khách trong phòng tiệc không khỏi tập trung chú ý đến trên người Ôn Ngôn.

Thậm chí bao gồm của tộc trưởng gia tộc Falklin Gerlos.

Đương nhiên, đối với Gerlos, Howard cũng phải có vài phần khách sáo với ông ta, ông ta sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà thay đổi ấn tượng về Ôn Ngôn.

Mà các vị khách xung quanh quan tâm tới Ôn Ngôn cũng chỉ kéo dài được một lúc mà thôi, dù sao bọn họ chỉ có chút tò mò không hơn.

Muốn nhờ đó mà có thay đổi lớn sao? Vậy thì chưa chắc.

Ôn Ngôn một mình im lặng một lát để bình tĩnh lại.

Nửa giờ sau, trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào, Ôn Ngôn bị kinh động, ngước mắt nhìn qua.

Chỉ thấy các vị khách đã tự động tràn về phía lối vào của đại sảnh.

Từ trong tiếng xôn xao của đám người bên cạnh, Ôn Ngôn đã hiểu rõ tình hình - ngài Buffett… tới rồi.

Vốn tưởng ông cụ này sẽ không ra mặt, chỉ gặp một vài nhân vật quan trọng, con trai cả của ông ta sẽ thay ông ta tiếp đón mọi người, không ngờ ông ta lại lộ diện.

Ôn Ngôn cũng sớm ngưỡng mộ cụ già sinh ra trước mình rất nhiều, lại nổi tiếng trên thế giới này, lúc này cũng bước nhanh tới.

Buffett được mọi người vây quanh có vẻ đặc biệt bắt mắt. Con trai cả Howard lại ở bên cạnh, những người con gái khác ở xung quanh.

Cụ già với mái tóc trắng như tuyết với mũi ưng cao ngất, đôi mắt màu xanh da trời có sẽ sắc bén không giống với tuổi tác, nhìn qua tinh thần cũng rất tốt.

Thấy các vị khách tập trung lại, Buffett mỉm cười vẫy tay chào hỏi mọi người, cảm ơn mọi người đã tới, còn nói vài câu chuyện đùa, dẫn tới ở đó không ngừng vang lên những tiếng vỗ tay.

Cụ già ở đại sảnh hơn nửa giờ, lại chia tay với mọi người, rời đi nghỉ tạm.

Howard và rất nhiều con cái vây quanh ông cụ rời đi, các vị khách cũng dùng ánh mắt đưa tiễn.

Ôn Ngôn đứng ở trong đám đông, mắt sáng rực.

Anh ta đã mặc sức tưởng tượng mình ở tuổi xế chiều, một sinh nhật cũng có thể có long trọng và nở mặt nở mày như vậy.

Sau khi Buffett rời đi, các vị khách đều trở về trạng thái bình thường, ba người tới năm người tách ra thành từng nhóm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận