Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2630: Cuộc gặp mặt không tầm thường (2)



Lúc này, có người đi tới trước mặt Ôn Ngôn.

- Ngài Bạch Tuyên Ngôn à, tôi là thư ký của ngài Howard, mời ngài đi theo tôi.

Người kia ở trước mặt Ôn Ngôn, mỉm cười khẽ nói.

Ôn Ngôn ngẩn người, có phần giật mình nhưng không nói gì mà lặng lẽ gật đầu, theo đối phương ra khỏi phòng tiệc.

Sau khi rẽ hai lần trong hành lang, Ôn Ngôn nhìn thấy có người chờ mình ở cách đó không xa.

Đó không phải ai khác mà chính là ngài Perros.

Người tự xưng là thư ký của Howard thấy Perros liền bước nhanh tới, khom người nói:

- Ngài Perros, người đến rồi. Ngài muốn tự mình dẫn ngài đây đi gặp ngài Howard sao? Còn cần tôi làm gì nữa không?

- Cậu vất vả rồi, cậu cứ giao cho tôi, đi đi.

Perros nhìn người kia cười nói.

- Vâng.

Người kia cung kính gật đầu và cúi người lùi lại.

Ôn Ngôn cũng bất giác kinh ngạc trước thái độ của Perros.

Chờ bên cạnh không còn ai khác, Perros mới vừa mỉm cười nói với Ôn Ngôn:

- Ôn Ngôn à, đi theo tôi.

Ôn Ngôn lập tức gật đầu, nhấc chân đuổi theo Perros đã xoay người rời đi.

Bọn họ đi tới một chỗ yên lặng trong hành lang, thấy không có người ngoài, Ôn Ngôn lại bước nhanh tới bên cạnh Perros, hạ giọng nói:

- Ngài Perros, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?

Thật ra, người có thể là thư ký kia đã nói là đi gặp Howard.

Nhưng chính vì nguyên nhân đó nên Ôn Ngôn mới tò mò.

Đi gặp chủ nhân ở đây lại không cần người của đối phương dẫn đường, hơn nữa còn là thư ký của ngài Howard chắc cũng là người có thể tin tưởng được, lại phải để Perros dẫn đường thì thật khó hiểu.

Perros cười, khẽ nói:

- Tôi dẫn cậu đi gặp Howard, tổng cộng chỉ có ba người chúng ta thôi, nói vài chuyện không thể có người khác ở đó được.

Nghe nói như thế, trong đôi mắt Ôn Ngôn lập tức sáng lạ thường, trong lòng bỗng nhiên có vài suy đoán.

Perros thấy phản ứng của Ôn Ngôn thì không khỏi hé miệng cười.

Giao tiếp với người thông minh, có đôi khi rất vui vẻ, bởi vì không cần nói gì cũng có thể biểu đạt được lời muốn nói.

Lại đi thêm một đoạn, Ôn Ngôn thật sự không nhịn được liền hỏi:

- Ngài Perros, không ngờ ngài lại có quen biết với Howard, hình như quan hệ còn không tầm thường đây...

Đây là tò mò lớn nhất luôn quanh quẩn trong lòng Ôn Ngôn, cho dù là người trầm ổn như anh ta cũng không nhịn được phải mở miệng hỏi.

Đương nhiên, nếu Perros không muốn nói, vậy về sau anh ta sẽ không hỏi nữa.

Perros liếc nhìn Ôn Ngôn, khóe miệng cong lên khẽ mỉm cười, có chút đắc ý.

- Người trẻ tuổi, cả đời ai mà không có vài cuộc gặp kỳ lạ chứ.

Perros dừng lại rồi liếc mắt nhìn trước sau xong mới nói ngắn gọn, giải thích cho Ôn Ngôn:

- Nhớ năm đó, ngài Howard đi ra ngoài rèn luyện, tôi cũng là trong lúc vô tình kết bạn với anh ta, trong lúc vô ý cứu anh ta một mạng, sau đó hai người chúng tôi lại thành bạn. Đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn không tiết lộ ra ngoài, cũng không dùng tầng quan hệ này vào chuyện kinh doanh.

Ôn Ngôn đặc biệt kinh ngạc.

Không ngờ còn có chuyện như vậy, Perros còn là ân nhân cứu mạng của Howard, thật sự không thể tin nổi.

Nhìn thái độ của Howard đối với Perros quả thật chính là bạn thân, xem ra tầng quan hệ này còn chắc hơn sự tưởng tượng của anh ta.

- Bây giờ, tôi cảm thấy đã tới lúc dùng tới mối quan hệ này để thay đổi tình trạng hiện nay.

Perros vỗ nhẹ vào vai Ôn Ngôn, than thở:

- Dù sao tôi già rồi, chừng hai năm nữa làm gì có tâm tư để ý tới quyền lực, cũng không có tinh thần đó.

Perros nói dứt lời lại bước nhanh về phía trước.

Hai mắt Ôn Ngôn chớp chớp, nhìn theo bóng lưng của Perros.

Perros muốn vận dụng mối quan hệ này để "thay đổi tình trạng hiện nay". Điều này thật sự là lời nói làm người ta chấn động.

Thử nghĩ xem, nếu gia tộc lớn đứng đầu thế giới Wolfgold ủng hộ, vậy có phải có nghĩa là giấc mơ của mình lâu nay sẽ nhanh chóng được thực hiện hay không?

Trong lòng Ôn Ngôn cũng không nén được xúc động.

- Đi thôi, ngài Ôn Ngôn.

Phía xa, Perros gọi mà không quay đầu lại.

Ôn Ngôn lấy lại tinh thần, nhấc chân đuổi theo.

Không lâu sau, hai người tới trước một căn phòng. Perros dẫn theo Ôn Ngôn đẩy cửa đi vào.

Nơi đây giống như là một phòng sách với các thiết bị cổ điển lại sang trọng, phía sau chiếc bàn gỗ rất lớn có một chiếc ghế quay lưng về phía cửa.

Khi Perros, Ôn Ngôn đến gần, cái ghế kia quay lại. Ngồi trên đó chính là Howard đang cầm xì gà trong tay, nuốt mây nhả khói.

- Tới rồi, người bạn của tôi, chào mừng các người.

Đối mặt với hai người, Howard lộ ra một vẻ mặt vô cùng chân thành.

...

Vào lúc Ôn Ngôn đi theo Perros gặp mặt Howard, đồng thời Bạch Tiểu Thăng cũng gặp một người khách vô cùng quan trọng - ba của Jami, giám đốc điều hành gia tộc Milutlo Lowia, đó là một nhân vật lớn không kém gì Howard, Gerlos.

Nhưng bên này gặp mặt lại không nghiêm túc khẩn trương như chỗ của Ôn.

Vẫn là ban công nhỏ ban đầu, trên bàn chỉ bày có hai cốc cà phê.

Lowia là một người đàn ông trung tuổi nhìn qua đặc biệt hiền hoà, lại có sức hấp dẫn nhân cách mà người bình thường không có, khi cười nói rất khó làm người ta tin tưởng ông ta là nhân vật số hai của gia tộc Milutlo - một trong bốn gia tộc lớn đứng đầu thế giới.

Đương nhiên, hôm nay thế hệ trước đang dần dần nhường lại quyền lực, ngài Lowia có quyền phát biểu tuyệt đối ở trong gia tộc.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đang chuyện trò vui vẻ với ông ta.

- Đúng là tiếc nuối, lần này tôi chỉ đi ngang qua, hành trình đã sắp xếp xong xuôi rồi. Nhưng không có vấn đề gì, sau này tôi sẽ đặc biệt dành thời gian tới gặp ngài Tiểu Thăng. Trong nhà tôi có mấy chai rượu ngon đấy.

Lowia cười nói.

Người đàn ông trước mắt tên là Bạch Tiểu Thăng này cũng là làm cho ông ta vô cùng yêu thích.

Nâng nặng như nhẹ, ung dung bình tĩnh.

Tám chữ này nhìn đơn giản nhưng có rất ít người thật sự làm được, đặc biệt là ở trước mặt ông ta.

Quyền thế, tiền tài đã tạo ra áp lực vô hình, sẽ khiến cho người ta bất giác thay đổi tâm cảnh, nhưng Lowia lại không nhìn thấy ở trên thân người trẻ tuổi này.

Mà người thanh niên này bất kể phạm vi tầm nhìn, quan điểm, tâm trạng kiến giải đều làm cho ông ta không khỏi quên sự chênh lệch tuổi tác hai bên mang tới, cho rằng đó là tồn tại cùng cấp.

Đây cũng là một điều không thể tin nổi.

Còn nữa. Bạch Tiểu Thăng thể hiện ra tài nguyên mạng lưới quan hệ và cả mức độ khống chế những tài nguyên, mạng lưới quan hệ đó làm Lowia nói chuyện với anh lại càng thêm coi trọng anh hơn.

Đây là một nhân vật không tầm thường, lại tình nguyện hạ mình trở thành một Phó chủ tịch nho nhỏ của tập đoàn Chấn Bắc, cho dù không biết vì nguyên nhân gì, nhưng Lowia cũng không tò mò mà lựa chọn tôn trọng.

Nhưng ông cũng mong muốn, khi người trẻ tuổi chán những ngày tháng ẩn dật, sẽ làm cho người đời phải chấn động.

Đây là điều không thể nghi ngờ!

- Nếu ngài Lowia có thời gian, vẫn để bậc con cháu như tôi tới thăm hỏi đi. Tôi sẽ lấy ít đồ cất giữ từ công nghiệp rượu vang Giải Cấu, đến lúc đó chúng ta cố gắng uống một chén.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Thật ra anh cũng rất thích ngài Lowia này. Cho dù ông ta đứng trên đỉnh của thế giới lại có thể bỏ xuống tất cả, hiền hoà thân thiết tâm tình với một người thế hệ sau như mình.

Quả nhiên là sự rộng lượng của nhân vật đỉnh cao, không tầm thường.

- Tôi ngược lại quên mất bạn ngài Tiểu Thăng lại là bá chủ của công nghiệp rượu vang, tất nhiên không thiếu rượu ngon. Được, được, đến lúc đó ngài nhất định phải tới đấy.

Lowia cười to nói.

Lúc này, cửa ngăn cách của ban công này mở ra. Jami đi đến, thấy hai người đàn ông chuyện trò vui vẻ, ánh mắt cũng sáng lấp lánh.

Lowia nhìn con gái mình.

Jami khẽ nói:

- Ba, đã đến giờ rồi, máy bay của ba sắp cất cánh đấy.

Lowia gật đầu và xoay người tiếc nuối nói tạm biệt Bạch Tiểu Thăng, đồng thời lại mời một lần nữa.

Bạch Tiểu Thăng cũng khách sáo một hồi, tiễn ông ta rời đi.

Ba người từ ban công vào quán cà phê, bên trong đầy người, tất cả đều là người đi theo Lowia.

Trên thực tế, hôm nay cả khách sạn đều được bao hết.

Bạch Tiểu Thăng tiễn Lowia đến cửa thang máy rồi lại chào từ biệt, nhìn theo bọn họ đi thang máy xuống tầng.

Khi thang máy xuống được mấy tầng, Lowia bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Jami bên cạnh:

- Con nói xem Bạch Tiểu Thăng đã có vợ chưa?

Jami sửng sốt, không khỏi lắc đầu.

Hai mắt Lowia sáng ngời, xúc động nói:

- Ái chà, con nói xem, nếu lúc này cậu ta là con rể của ba thì tốt biết bao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận