Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2669: Bằng lòng cho anh ta một cơ hội



Từ khi Bạch Tiểu Thăng lên chức, tập đoàn Chấn Bắc nghênh đón nguy cơ đến từ gia tộc Wolfgold tới nay, Bạch Tuyên Ngữ đã hoàn toàn chuyển đổi vai diễn.

Trong mắt tất cả mọi người, hắn hoàn toàn hóa thân làm người trợ giúp cho Bạch Tiểu Thăng vị Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị mới này.

Mà bất kể là công tác truyền thông hay là uy hiếp thị trường chứng khoán, thậm chí các loại điều động an bài trên tuyến một, Bạch Tuyên Ngữ đều sẽ cố gắng hết sức làm giúp Bạch Tiểu Thăng.

Thậm chí Bạch Tuyên Ngữ còn vì Bạch Tiểu Thăng tranh thủ sự công nhận và ủng hộ của nhiều người hơn nữa, giúp anh ngồi vững vàng trên vị trí này.

Làm một vị Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị tiền nhiệm, có thể làm được tới mức như Bạch Tuyên Ngữ thì thực sự là vô tư đến mức đáng kính phục.

Bạch Tiểu Thăng càng xem Bạch Tuyên Ngữ thành bạn bè, anh em.

Khi bận thì hai người này cùng tăng ca thức đêm, có chút rảnh rỗi cũng sẽ cùng nhau khiêm tốn đến bên ngoài, tìm một quán cà phê yên tĩnh kiểu cũ, im lặng hưởng thụ chút rảnh rỗi.

Bạch Tuyên Ngữ thường đi tới quán cafe này, nhiều năm như vậy hắn đều đi tới đó một mình.

Có thể dẫn Bạch Tiểu Thăng đi cùng đã chứng tỏ Bạch Tuyên Ngữ thật sự xem Bạch Tiểu Thăng là bạn.

Buổi chiều hôm nay, sau khi hai người ở lại công ty tăng ca đã lái một chiếc xe tới nơi này, thậm chí còn không dẫn theo cả tài xế.

Uống một chén cà phê nâng cao tinh thần xong, bọn họ còn phải chạy về công ty để tiếp tục làm việc suốt đêm.

Vẫn là vị trí cũ, vẫn là hai cốc cà phê do chuyên gia Ganand làm, hai người uống cà phê trò chuyện như người bạn cũ vậy.

- Cậu biết tôi lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu có cảm giác gì không?

Trò chuyện một lát, Bạch Tuyên Ngữ bỗng nhiên nhắc tới vấn đề này.

- Là kinh ngạc trước vẻ đẹp của tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng vừa mím môi cà phê vừa cười nói.

- Cái rắm!

Bạch Tuyên Ngữ cười khẽ mắng một câu:

- Cậu có xấu hổ hay không hả, cậu thanh niên!

Ban đầu, Bạch Tuyên Ngữ chắc chắn sẽ không phải là một người thô tục, nhưng ở lâu với Bạch Tiểu Thăng, đây là mưa dầm thấm đất bị dẫn hướng lệch.

Nhưng như vậy, Bạch Tiểu Thăng ngược lại càng cảm thấy thân thiết hơn.

Nhớ lại chuyện trước đây, Bạch Tuyên Ngữ lẩm bẩm nói:

- Lúc ấy tôi đã được ngài Tư Đồ cho biết cậu sẽ vào tập đoàn, sẽ là người cạnh tranh với chúng tôi. Lúc đó, tôi ít nhiều gì cũng có chút thù địch trong lần đầu tiên gặp cậu.

Thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn thấu tất cả, ánh mắt ý vị thâm trường, Bạch Tuyên Ngữ bất lực thở dài, nói thật:

- Được rồi, tôi chính là có thái độ cực thù địch, mang theo thành kiến đi gặp cậu.

Bạch Tuyên Ngữ lẩm bẩm nói,

- Con người tôi, cậu hiểu đấy, luôn cảm giác mình đi thẳng ngồi nghiêm, cậu muốn cho tôi thừa nhận tôi có một mặt như vậy cũng không có gì đáng trách.

Đúng là thẳng thắn có chút đáng yêu.

Bạch Tiểu Thăng cười ha hả, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ra hiệu hắn nói tiếp.

Bạch Tuyên Ngữ nói:

- Nhưng cậu cũng phải suy nghĩ từ góc độ của tôi, tôi do ông nội tự tay nuôi lớn, một tay dẫn vào trong công ty dần trưởng thành lên, tôi tốt nghiệp từ trường học hàng đầu thế giới, cầm tới năm học vị, rèn luyện nhiều năm ở trong tập đoàn. Bỗng nhiên có một ngày, có người nói cho tôi biết một người đến từ Trung Quốc, xuất thân bình thường, quanh năm làm nhân viên nhỏ sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của tôi. Tôi ở đây lâu đã nuôi thành lòng tự trọng vô căn cứ, nhất thời thật sự không tiếp nhận được.

Bạch Tiểu Thăng bị những từ hình dung liên tiếp làm cho rất khó xử, sờ mũi một cái rồi cầm cốc lên mỉm cười nói:

- Anh có thể thẳng thắn thành khẩn như thế, tôi thật sự cảm ơn anh. Tôi kính anh một chén.

Bạch Tuyên Ngữ cười, giơ chén lên cụng chén với Bạch Tiểu Thăng, sau đó khẽ nhấp một hớp.

- Nói lâu như thế, lúc ấy cậu rốt cuộc thấy tôi thế nào?

Bạch Tiểu Thăng giơ tay lên trước mắt vẽ một vòng:

- Dưới thành kiến, hình tượng của tôi thế nào?

Bạch Tuyên Ngữ vừa đặt chén xuống, vừa nói:

- Khi đó cậu ở trong mắt tôi có chút tự tin, nhưng phần nhiều là tự phụ, trong mắt mang theo sự cương quyết, thoạt nhìn giống như một kẻ ngu xuẩn tự cho mình là thông minh.

Bạch Tiểu Thăng nhất thời đen mặt.

- Tôi thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày cậu thật sự thay thế được vị trí của tôi, mà tôi còn có thể cam tâm tình nguyện làm trợ thủ cho cậu.

Bạch Tuyên Ngữ cười tự giễu, lắc đầu nói:

- Có lẽ đây là một lần tôi nhìn người không chính xác nhất.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, tò mò nhìn Bạch Tuyên Ngữ nghiêm túc nói:

- Vậy bây giờ anh nói thật xem, anh có hối hận hay không? Lại thật sự không hề lưu luyến vị trí này sao?

Nhắc tới hai chữ "hối hận", Bạch Tuyên Ngữ trực tiếp lắc đầu, quả quyết nói:

- Khi không gặp chuyện thì tôi còn không biết, tôi lại có nhiều thiếu sót như vậy. Tôi lại không phải là một người lãnh đạo trưởng thành, tập đoàn ở trong tay của tôi sẽ bị nguy hiểm. Khi biết điểm ấy, tôi không cảm thấy tôi nhường ra vị trí có gì không cam lòng.

- Bây giờ tôi mới hiểu được vì sao ông nội để cho tôi làm chủ tịch, đằng trước còn muốn thêm hai chữ 'đại diện'. Ông lấy điều này tới thúc giục tôi, nhắc nhở tôi, đáng tiếc tôi hiểu rõ thì đã quá muộn. Bây giờ, tôi cam tâm tình nguyện bắt đầu rèn luyện lại từ đầu. Tôi bằng lòng giúp cậu làm các loại công việc đó.

- Nhưng cậu phải biết rằng, điều này không có nghĩa là tôi lại buông tha chức vụ này. Tôi sẽ cố gắng làm cho mình trưởng thành nhanh hơn cao hơn. Nếu có một ngày cậu không thích hợp với vị trí này, tôi sẽ thay vào đó.

Bạch Tuyên Ngữ nói không kiêng kị, cũng là muốn xem mình thành một lời cảnh cáo cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Vậy tôi sợ có thể về sau anh sẽ phải hối hận đấy, bởi vì tôi thật sự đặc biệt thích hợp ngồi vào vị trí này.

- Cậu muốn ngồi tiếp cũng không sao.

Bạch Tuyên Ngữ cười, nhún vai nói:

- Chỉ cần cậu có thể làm cho tập đoàn càng lúc càng tốt, tôi lại tán thành cậu!

Trên thân người đàn ông này đúng là mang một trái tim vô tư trước tập đoàn lớn!

Bạch Tiểu Thăng không khỏi thầm than.

- Nếu Ôn Ngôn có thể được nửa trái tim này của anh, có lẽ ba người chúng ta có thể ngồi bên nhau uống cà phê rồi.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nghĩ đến Ôn Ngôn, không khỏi xúc động.

Nghĩ tới trước đây, Bạch Tiểu Thăng chứng kiến qua mị lực nhân cách của Ôn Ngôn và làm bạn với anh ta.

Ai có thể nghĩ tới, hiện tại Ôn Ngôn sẽ thành như vậy.

Nói tới anh ta, Bạch Tuyên Ngữ cũng thở dài nói:

- Từ nhỏ tính tình nó đã ngang ngược, lòng hiếu thắng mạnh, vô cùng cố chấp với thứ mình muốn. Ông nội đã từng nói nó vô cùng thông minh ở một vài lĩnh vực, tôi cũng phải thua, nhưng nó cũng không thích hợp quản lý tập đoàn.

- Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nó làm chuyện gì đều muốn so sánh với tôi. Bắt đầu ông nội còn cố ý trợ giúp, hy vọng thông qua công kích để rèn luyện tâm tính của nó. Nhưng sau đó lại phát hiện ra nó đã rơi vào chấp niệm, cho dù không cần đẩy, làm bất cứ việc gì cũng sẽ so sánh với tôi...

Bạch Tuyên Ngữ nói, buồn bã lắc đầu.

Bạch Tiểu Thăng thổn thức, cũng cảm thấy bi thương cho Ôn Ngôn.

Cho dù Bạch Tuyên Ngữ khiêm tốn nói Ôn Ngôn có nhiều chỗ mạnh hơn hắn, nhưng chắc hẳn phần lớn thời gian hắn đều thắng Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn chắc hẳn có không ít lần bị nghiền ép, tính hiếu thắng này của anh ta một đường nuôi dưỡng cho tới hôm nay, trong lòng buồn bực tích tụ thành u ám, ngược lại thật sự có thể làm cho người ta hiểu được.

- Bất cứ việc gì, có nhân tất có quả.

Bạch Tuyên Ngữ than thở:

- Tôi rất coi trọng tập đoàn, không cho bất kỳ kẻ nào tổn hại nó. Nhưng Ôn Ngôn, cho dù nó làm ra rất nhiều chuyện tổn hại tới lợi ích của tập đoàn, nhưng tôi vẫn bằng lòng cho nó cơ hội, chỉ cần nó có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, chúng ta còn có thể làm anh em.

Đây cũng là tấm lòng nhân hậu của một người làm anh.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, thẳng thắn thành khẩn nói:

- Tôi cũng thế, bằng lòng cho anh ta một cơ hội. Chúng ta thật sự cần phải tìm thời gian cố gắng trò chuyện với anh ta. Nếu có thể hóa giải được khúc mắc giữa chúng ta thì thật sự không thể tốt hơn.

Bạch Tuyên Ngữ liên tục gật đầu.

Hai người lặng lẽ uống hết nửa cốc cà phê, Bạch Tuyên Ngữ nhìn ra ánh đèn mờ mịt ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói:

- Tôi đã rất lâu không gặp ông nội, có người nói ông cụ ẩn thế, cũng có người nói ông cụ đã qua đời. Ngay cả ngài Tư Đồ Dần cũng rất kín miệng. Tôi càng muốn tin tưởng vào điều trước hơn. Nếu có thể có cơ hội gặp lại ông cụ, tôi thật sự rất muốn nói... Tôi rất nhớ ông cụ.

Bạch Tiểu Thăng im lặng không nói gì.

Thật ra, anh cũng rất muốn gặp ông cụ đã một lần thay đổi cuộc đời anh.

Một lát sau, Bạch Tuyên Ngữ cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Nói một lúc lại thương cảm, ôi, chúng ta ra ngoài lâu rồi, có phải nên trở về hay không?

Bạch Tiểu Thăng uống cạn một ngụm cà phê cuối cùng, đặt cái chén xuống và nói:

- Đi thôi.

Hai người đứng dậy rời khỏi quán cà phê, đi tới bãi đỗ xe gần đó và chuẩn bị trở về công ty.

Lần này là Bạch Tuyên Ngữ lái xe.

Khi chiếc xe của hai người rời khỏi bãi đỗ xe, trong hàng xe cách đó không xa bỗng nhiên có một chiếc xe sáng đèn.

Chiếc xe kia khởi động và lặng lẽ đi theo chiếc xe của Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận