Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2672: Giờ phút của bóng tối



Một tai nạn giao thông làm cho ba vị bá chủ của tập đoàn Chấn Bắc gặp xui xẻo.

Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị mới nhậm chức Bạch Tiểu Thăng rơi vào trong dòng sông, chưa rõ sống chết. Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị ban đầu Bạch Tuyên Ngữ bị gãy xương nhiều chỗ, bầm tím, khi màn đêm buông xuống đã chìm vào hôn mê. Bạch Tuyên Ngôn nhân vật quan trọng cấp Phó chủ tịch với tình trạng vết thương không rõ, đang nằm trong viện.

Ngày hôm sau, tin tức này lại bùng nổ ở trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc, cũng khiến cho bên ngoài chấn động sâu sắc.

Nguyên nhân tai nạn giao thông lại đang được điều tra, cảnh sát cũng vô cùng coi trọng, một buổi sáng hai lần thông báo về vụ án.

Lúc một vị Phó chủ tịch duy nhất ở lại tổng bộ trấn thủ Lý Vận Nguyên nghe tin tức, đặc biệt nghe nói Bạch Tiểu Thăng rơi vào sông không rõ tung tích, cụ già lập tức đứng dậy, nắm lấy cổ áo của người tới truyền tin tức, ánh mắt quả thật như muốn giết người vậy.

Giờ phút này, sự bình tĩnh được năm tháng đúc luyện trên người Lý Vận Nguyên đã không còn sót lại chút nào, thay vào đó là sự chấn động, còn có đau khổ sau khi xác nhận tin tức lần cuối cùng.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Lý Vận Nguyên chỉ nói một câu:

- Đi bệnh viện!

Bạch Tiểu Thăng sống chết không rõ, Bạch Tuyên Ngữ lại không biết ra sao. Còn có Ôn Ngôn cũng không biết tình huống thế nào.

Lý Vận Nguyên bỏ lại tất cả mọi công việc để vào bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện, Lý Vận Nguyên thấy được Bạch Tuyên Ngữ trong phòng bệnh bất tỉnh nhân sự.

Về phần Ôn Ngôn thì ở gian phòng bên cạnh, trên mặt quấn đầy băng vải, quấn đến chỉ lộ ra hai con mắt, lẳng lặng nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, không nói một lời, cứ ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Sau đó Lý Vận Nguyên hỏi qua bác sĩ, mới biết được tình hình của Bạch Tuyên Ngữ bây giờ đã ổn định, nhưng khi được đưa tới bị đả kích mãnh liệt, còn có kích thích mãnh liệt, cho nên mới tiến vào trạng thái hôn mê.

Lúc nào tỉnh thì khó có thể nói được.

Có lẽ mấy ngày, có lẽ mấy tháng, có lẽ là mấy năm.

Gặp tai nạn giao thông, đầu bị thương thì Lý Vận Nguyên có thể hiểu được.

Bạch Tiểu Thăng rơi sông, sống chết không rõ, nghĩ đến lúc đó đã tạo thành đả kích nặng nề về mặt tình cảm cho Bạch Tuyên Ngữ tình, cho nên trong lòng bị kích thích mãnh liệt, Lý Vận Nguyên cũng hiểu được.

Sau khi tìm hiểu rõ những điều này xong, Lý Vận Nguyên lo lắng buồn phiền, mong phía bệnh viện cần phải liên hệ với các bác sĩ giỏi trên cả thế giới, tất cả chi phí không thành vấn đề, chỉ cầu mong mau chóng chữa trị cho Bạch Tuyên Ngữ.

Xác định qua tình hình của Bạch Tuyên Ngữ xong, Lý Vận Nguyên hỏi tới Bạch Tuyên Ngôn.

- Tình trạng vết thương của người bệnh nhân kia tương đối nhẹ, trên thân thể cơ bản không có gì đáng ngại, chỉ là mặt bị chút vết thương do va chạm, vấn đề lớn nhất của anh ta - là nơi đây.

Bác sĩ chỉ vào đầu.

Lý Vận Nguyên thở dài, cũng mời phía bệnh viện cố gắng hết sức chữa trị cho Ôn Ngôn.

Lý Vận Nguyên thật ra không rõ tối hôm qua Ôn Ngôn làm sao lại ở cùng một chỗ với Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ, nhưng chuyện đã xảy ra, ông không muốn hỏi nhiều về những chi tiết phụ nữa.

Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ biến thành tình trạng như thế, Ôn Ngôn có thể bởi vì chuyện này thành vậy, cũng tính là anh ta có tình có nghĩa.

Lý Vận Nguyên theo bác sĩ đi ra, vừa vặn thấy Perros dẫn theo người hấp ta hấp tấp chạy tới.

Rất nhanh, hai người đã đối mặt.

- Phó chủ tịch Lý, tình hình thế nào?

Giọng điệu Perros cấp bách hỏi thăm.

- Ngài Perros, bên này.

Lý Vận Nguyên gọi ông ta sang một bên, nói ra ông ta biết về tình hình mình tìm hiểu được.

Perros khi thì giật mình, khi thì nhíu mày, nghe Lý Vận Nguyên nói hết tất cả tình hình mà không nói một lời.

- Thật sự không ngờ vào lúc này lại xảy ra chuyện như vậy!

Perros thở hắt ra một hơi.

Lúc này, gia tộc Wolfgold đang ngắm bắn tập đoàn Chấn Bắc, tập đoàn Chấn Bắc liên tục thất bại ở trên phương diện kinh doanh đã giống như rét đậm còn gặp gió lạnh căm căm.

Ba người này lại xảy ra chuyện này, quả thật chính là họa vô đơn chí.

Lý Vận Nguyên liếc nhìn Perros, cũng không nói cho ông ta biết, cái gọi là bại trận trong mắt người ngoài chỉ là lui về mang tính chiến lược của Bạch Tiểu Thăng, bọn họ đang tích góp lực lượng, chuẩn bị cho gia tộc Wolfgold một đòn nặng nề.

Mà trước mắt, công tác chuẩn bị cũng đã hoàn thành 89, 90% rồi.

Mắt thấy sắp phản công mà Bạch Tiểu Thăng lại sống chết không rõ...

Lúc này, trong lòng Lý Vận Nguyên không khỏi cảm thấy thê lương

- Trong lúc này, tôi và anh là người lâu năm như vậy càng phải gánh vác gánh nặng thôi.

Perros làm ra vẻ thành thật nói với Lý Vận Nguyên.

Lý Vận Nguyên thuận thế gật đầu.

Lời này thật ra không sai, cho dù tình hình tệ như vậy, cũng còn chưa tới mức tuyệt vọng. Không thể tìm Bạch Tiểu Thăng trở về, vậy cứ làm theo kế hoạch của anh.

Mình nhất định phải giữ vững trách nhiệm, quán triệt kế hoạch của Bạch Tiểu Thăng!

Trong lòng Lý Vận Nguyên thầm nghĩ.

- Lúc này, tập đoàn chúng ta như rắn mất đầu.

Perros nhìn mặt Lý Vận Nguyên nói:

- Ngài Bạch Tuyên Ngữ hôn mê bất tỉnh, ngài Bạch Tiểu Thăng tung tích không rõ. Chúng ta chỉ có đưa ngài Bạch Tuyên Ngôn ra, nâng đỡ ngài ấy lên chức mới được.

Đã đến lúc này rồi, không ngờ Perros vẫn còn nghĩ tới quyền lực.

Lý Vận Nguyên nhìn ông ta với vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh mắt rõ ràng lạnh đi.

- Tôi cũng chỉ suy nghĩ cho tập đoàn thôi.

Perros nhấn mạnh điểm ấy.

- Hai ngày tới cứ tạm thời như thế đã, ngài Perros không cần nóng vội, tôi đã thuê rất nhiều nhân viên cứu hộ tìm kiếm, liên kết với cảnh sát lục soát, tôi tin tưởng ngài Bạch Tiểu Thăng chắc chắn có thể an toàn trở về.

Lý Vận Nguyên nói:

- Còn cả ngài Bạch Tuyên Ngữ nữa, có thể ngày mai cậu ta lại có thể tỉnh lại. Ngài cần gì phải nóng vội chứ!

Perros lập tức cười khan một tiếng, nhấn mạnh:

- Tôi không phải là muốn chuẩn bị sẵn sàng, cũng vì tập đoàn thôi!

- Tôi còn có việc, lại đi trước đây.

Lý Vận Nguyên đã không muốn ở lại đây thêm nữa.

Perros lại nói:

- Ngài vội như vậy sao? Tôi vừa định nói chuyện với ngài một lát về tình hình bên phía Wolfgold.

Nhắc tới chuyện này, Lý Vận Nguyên lại đứng lại, nhìn về phía ông ta:

- Ngài Perros có thu hoạch sao?

Perros lập tức có chút lúng túng:

- Vậy thì thật ra không có, đối phương vẫn nói đang thương lượng, nhưng tôi cảm thấy đây chính là kéo dài thời gian thôi. Ngài xem bọn họ tấn công sản nghiệp của chúng ta ở các nơi trên thế giới ngược lại còn mạnh hơn.

Trên mặt Lý Vận Nguyên hiện vẻ thất vọng.

Trên mặt Perros hiện lên vẻ do dự, sau đó vẫn cắn răng nói:

- Ý của tôi không bằng chúng ta chủ động cắt thịt đưa cho gia tộc Wolfgold, dù sao cũng là bại trận phải rút lui, như vậy cho bọn họ ngược lại có vẻ chân thành, cũng đẹp mắt hơn. Bọn họ ăn ngon ngọt của chúng ta, còn không biết xấu hổ cạn tàu ráo máng sao.

Đưa thịt cho sói ăn, còn chờ mong sói sẽ có lòng tốt...

Lý Vận Nguyên cười.

- Ngài Perros, ngài vẫn cứ tiếp tục trao đổi với bên phía gia tộc Wolfgold đi, chuyện tập đoàn, chúng tôi sẽ cố chống đỡ!

Lý Vận Nguyên thản nhiên ném lại câu này rồi nghênh ngang rời đi.

Perros nhìn bóng lưng của ông với ánh mắt phức tạp, thì thào tự nói:

- Nếu thật sự có cách, ông nghĩ tôi muốn bán đứng lợi ích của mình sao? Tập đoàn cũng có phần của tôi đấy!

Trong phút chốc, Perros lại bảo người ở lại bên ngoài, ông ta chỉ liếc nhìn Bạch Tuyên Ngữ, sau đó trực tiếp đi tới bên giường của Ôn Ngôn.

Nguyễn Ngữ lại ở bên cạnh, không né tránh.

Perros cũng biết người phụ nữ này là thân tín của Ôn Ngôn, biết nhiều hơn mình tưởng, cho nên không hề e ngại cô ta.

- Tuyên Ngôn, tình hình của cậu bây giờ có ổn không?

Perros khách sáo ân cần thăm hỏi một câu.

Ôn Ngôn nhìn lên trần nhà, không để ý tới ông ta.

Perros cũng dứt khoát không vòng vo nữa, trực tiếp cúi người khẽ nói:

- Lúc này đây chính là cơ hội tốt, chỉ có một mình cậu có thể đi nhậm chức, cậu phải nhanh chóng trở về làm Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu. Chỉ cần tập đoàn qua được thời điểm khó khăn lúc này thì tất cả đều sẽ tốt thôi.

Sau khi Perros nói lời này, thấy mắt Ôn Ngôn hình như giật giật thì vội vàng lại nói thêm rất nhiều, cái gì Bạch Tiểu Thăng hơn phân nửa là không về được, Bạch Tuyên Ngữ chưa biết có thể tỉnh hay không, anh ta mới là hi vọng sau này của tập đoàn vân vân.

Cuối cùng, môi Ôn Ngôn giật giật, từ trong cổ họng phát ra một âm thanh.

- Cậu nói gì?

Perros không nghe rõ.

- Ngài ấy nói là…

Bên cạnh, Nguyễn Ngữ rất hiểu Ôn Ngôn lên tiếng nói lại thay.

- Ngài lăn đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận