Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2680: Giây phút cuối cùng?



- Trước mắt, theo rất nhiều phía hợp tác giảm đi, tập đoàn Chấn Bắc đã từng bước co lại, trong thời gian ngắn bọn họ thậm chí buông tha hai mươi mấy lĩnh vực thị trường lớn, chỉ giữ lại lĩnh vực kinh doanh chính, thể hiện tư thế bỏ xe bảo vệ tướng.

Trong cuộc họp của gia tộc Wolfgold, sau khi nhắc tới Ôn Ngôn làm chuyện cười, Howard lại phân tích tình hình của hai bên.

Cho dù chế giễu tập đoàn Chấn Bắc đi một nước cờ tệ, đám người Howard cũng không dám khinh thường con thú dữ trước lúc lâm nguy này.

- Đương nhiên, căn cứ vào phòng cách của đối thủ chúng ta trước kia bọn họ có thể đang cố bày trận giả, thể hiện tư thế buông tha, sau đó nhân lúc chúng ta thả lỏng và không sẵn sàng, quay đầu lại cướp thị trường tương ứng.

Howard vẫn rất nghiêm túc nhắc nhở điều này:

- Cho dù bên kia chỉ còn lại một mình Lý Vận Nguyên, cũng quyết không thể coi thường lão hồ ly kia! Ông ta chính là con sói cùng Bạch Chấn Bắc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đánh cả đời trong cạnh tranh kinh doanh! Người xuất thân Trung Quốc đều giỏi mưu kế!

Mọi người đang ngồi ở đó đều gật đầu, có người kiến nghị:

- Vậy không bằng bắt đầu từ bây giờ, chúng ta thận trọng, chiếm lấy thị trường mà bọn họ vứt bỏ, cắt đứt khả năng phản kích của bọn họ.

Điều này vẫn có thể xem là một biện pháp ổn thỏa, so chiêu với người mạnh thì chữ “Ổn" làm đầu, có khả năng ít phạm sai lầm.

Có người gật đầu, có người lại có ý kiến khác.

- Nhưng làm vậy, chiến tuyến của chúng ta lại kéo quá dài! Trước mắt gia tộc đã vận dụng khoản tư nguyên dự trù quá lớn! Nếu muốn đánh chắc, rất có khả năng tài nguyên tài chính sẽ trở thành gánh nặng!

Điều này cũng sẽ làm gia tộc Wolfgold rơi vào trong tình cảnh nguy hiểm.

Hai thương nghiệp lớn này chém giết, cho dù ngắn ngủi hai tháng lại giống như đang cầm gạch vàng đập nhau.

Cho dù gia tộc Wolfgold chiếm ưu thế, nhưng nếu từng bước đánh chắc, chồng gạch vàng thành tuyến phòng ngự cũng là hao tổn không chịu nổi.

Mọi người nhìn về phía Howard, muốn nghe ý của hắn.

- Tôi cho rằng trận chiến này sẽ không kéo dài quá lâu đâu.

Howard trầm giọng nói.

Tập đoàn Chấn Bắc đã hai lần tổ chức phản công, chắc hẳn đã hết sạch dự trữ.

Tất cả cơ cấu nghiên cứu của gia tộc bọn họ đo lường tính toán, tài chính quay vòng đối phương đang trong tình trạng eo hẹp.

Lúc này chiến lược co lại không chỉ bị ép buộc, cũng thật sự không có tiền.

- Cho dù thận trọng, đánh chắc sẽ khiến chúng ta có gánh nặng cực lớn, nhưng chúng ta vẫn chịu được hao tổn tốt hơn bọn họ.

Howard giải thích thái độ của mình:

- Cho nên tôi cho rằng điều này vẫn có thể xem là một sách lược tốt.

- Không chỉ vậy, chúng ta còn phải lấy ta vốn dự trữ đánh mạnh để tập đoàn Chấn Bắc triệt để thất bại, uy hiếp tới những kinh doanh chính của bọn họ, khiến cho bọn họ khuất phục!

Khi Howard nói lời này, đôi mắt sáng ngời, đầy tham vọng.

Thắng lợi dễ như trở bàn tay và có thể đuổi kịp danh dự của ba mình cũng khiến cho hắn có chút điên cuồng.

Phần lớn những người đang ngồi đều đang gật đầu.

- Lúc này, bọn họ như rắn mất đầu, một Bạch Tuyên Ngôn còn ở bên ngoài mất hết mặt mũi, hình tượng trong giới kinh doanh giảm mạnh, đây chính là một cơ hội khó có được, vào lúc này chúng ta không nhẫn tâm một lần, sau này sẽ hối hận cho xem!

Có người nói.

- Không sai, lúc này tập đoàn Chấn Bắc ở bên ngoài hoàn toàn không có tin tức tốt có lợi, người hợp tác của bọn họ đều đang xem chừng thị trường chứng khoán của bọn họ, chỉ cần chúng ta đủ mạnh mẽ, lại có thể tiến thêm một bước phá đổ bọn họ.

Lại có người nói.

- Tôi thật sự muốn xem lúc tập đoàn Chấn Bắc ầm ầm sụp đổ, rời khỏi top 5 là thế nào.

Có người tùy ý mỉm cười nói.

Howard nhận được sự ủng hộ của mọi người, mỉm cười gật đầu:

- Vậy chúng ta sẽ chính thức mở ra chiến dịch cuối cùng, hy vọng cuộc họp cuối tháng này chính là bữa tiệc chúc mừng thắng lợi của chúng ta!

Cuộc họp này quyết định phương châm hành động kế tiếp của nhà Wolfgold.

Sau khi tan họp, nhà Wolfgold mở ra một đợt tấn công mới đối với tập đoàn Chấn Bắc.

Tuần thứ chín, tuần thứ mười, tập đoàn Chấn Bắc đối mặt với tình cảnh càng xấu hơn.

Đương nhiên, tập đoàn Chấn Bắc vẫn có một vài phản kích, nói ví dụ như giả đánh để lùi, ở trước mặt truyền thông biểu thị buông tha một vài thị trường lĩnh vực, lén điều động tài nguyên muốn một lần nữa đoạt lại.

Kết quả chính là nhà Wolfgold sớm có đề phòng, vững vàng khống chế tài nguyên ở khắp nơi, làm cho tập đoàn Chấn Bắc tổn thương ra về.

Tuần thứ mười một, tuần thứ mười hai.

Tập đoàn Chấn Bắc lại tổ chức một lần phản kích nhằm vào gia tộc Wolfgold, nhưng lần này mới không được mười ngày mà thế tấn công đã hoàn toàn rối loạn, gần như không thể tạo thành tổn thất đáng kể cho nhà Wolfgold.

- Bọn họ đã hết cách rồi!

Trong cuộc họp gia tộc đầu tuần mới của gia tộc Wolfgold, Howard bắt đầu tuyên bố kết quả này.

Các thành viên quan trọng trong gia tộc Wolfgold đều mặt mày rạng rỡ, tiếng hoan hô không dứt.

- Tôi nghe nói trên dưới tập đoàn Chấn Bắc có một trăm cổ phiếu quan trọng ngừng giảm xuống, nhưng còn có rất nhiều cổ phiếu một đường giảm thẳng, bị kẻ thứ ba đánh giá là cấp bậc thấp, không thích hợp làm bạn hợp tác. Bọn họ xem như hoàn toàn tiêu rồi!

- Bọn họ như rắn mất đầu còn có thể kiên trì đến bây giờ mới bị bên ngoài vứt bỏ, thật ra tôi vẫn rất bội phục bọn họ.

- Lý Vận Nguyên chẳng qua cũng chỉ có vậy, không phải nói đám người Trung Quốc bọn họ chuyên dùng mưu kế thủ đoạn gì đó sao? Nhưng bọn họ đều phải dừng lại đây thôi!

- Anh còn không biết đâu, hôm qua Lý Vận Nguyên đã tuyên bố với truyền thông là do tình hình sức khỏe, muốn lùi lại tuyến hai!

- Đúng là châm chọc, ông ta đang hốt hoảng muốn chạy trốn để bảo tồn cho bản thân sao?

- Các người đã có ai từng nghe nói về tin tức của Bạch Tuyên Ngôn gần đây không? Từ tháng trước, cậu ta liên tục gặp khó khăn, sợ rằng cũng không còn mặt mũi nào chạy khắp nơi đi, thật làm mất hết mặt mũi của tập đoàn Chấn Bắc và Bạch Chấn Bắc!

Thắng lợi trong tầm mắt, những người này đều vui mừng.

Howard cũng cảm thấy thể xác và tinh thần thông suốt, vui vẻ nhìn mọi người lộ ra vẻ sung sướng.

Mà giờ phút này, Ôn Ngôn bị gặp trắc trở khắp nơi trong miệng bọn họ đang ngồi trên xe lái vào bãi đỗ xe trước tòa nhà của tập đoàn.

Xuyên qua cửa kính, Ôn Ngôn thậm chí cảm giác được tòa nhà ồn ào náo nhiệt trước kia trở lên lạnh lẽo vắng vẻ giống như tâm trạng u ám của anh ta lúc này.

Bán đứng lợi ích của tập đoàn, phá hỏng tập đoàn thì rất dễ dàng.

Vào lúc nguy hiểm và tai họa, muốn cứu tập đoàn lại rất khó khăn.

Trong hai tháng qua, Ôn Ngôn đã từ một người đàn ông anh tuấn trắng trẻo biến thành một người thê thảm gầy gò, vừa thậm chí ngay cả bảo vệ cũng không nhận ra anh ta.

Ôn Ngôn xuống xe, lặng lẽ đi vào trong tòa nhà, Nguyễn Ngữ lặng lẽ đi theo phía sau.

Ôn Ngôn đã hết sức lực của mình, bỏ xuống thể diện và tôn nghiêm cuối cùng, lại không thể giúp đỡ gì cho tình trạng của tập đoàn hiện nay.

Bên ngoài đều đồn là tập đoàn Chấn Bắc kết thúc rồi, Ôn Ngôn thậm chí cũng bị bào mòn hết cảm giác phẫn nộ, anh ta chỉ muốn trở về, cuối cùng bất kể thế nào, anh ta vẫn muốn ở cùng với tập đoàn.

Nếu tập đoàn thật sự suy sụp...

Trước khi bước vào cửa lớn, Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn cao chọc trời.

Lúc này, không biết sao anh ta hơi bội phục Caroline.

Bất kể nói thế nào, đó là một người phụ nữ can đảm.

Mà tôi cũng là một người đàn ông còn có can đảm!

Ôn Ngôn cúi đầu, bước vào đại sảnh tầng một.

Ngày thường đại sảnh luôn có người đến người đi không ngừng, nhìn qua giờ lại ít người hơn nhiều.

Ôn Ngôn lặng lẽ đi vào trong mà không ai nhận ra anh ta, không ai chào hỏi anh ta, mãi đến khi anh ta gặp Lý Vận Nguyên.

Giây phút nhìn thấy Ôn Ngôn, trong mắt Lý Vận Nguyên cũng lộ ra chút sửng sốt, lại có chút phức tạp.

- Trở về rồi.

Lý Vận Nguyên nói.

Ôn Ngôn gật đầu.

- Hôm nay là một ngày tốt, đi theo tôi.

Lý Vận Nguyên dùng giọng nói không cảm xúc nói một câu.

Ngày tốt...

Ôn Ngôn không biết Lý Vận Nguyên đang đùa cợt mình hay muốn ám chỉ điều gì, nhưng chỉ lặng lẽ đi theo phía sau.

Nguyễn Ngữ đi phía sau Ôn Ngôn lại có chút kinh ngạc nhìn Lý Vận Nguyên.

Hôm nay, nhìn vẻ mặt của Phó chủ tịch Lý có phần rạng rỡ, còn mặc bộ vest phẳng phiu, hình như hôm nay không tầm thường.

Hôm nay, thật sự có gì đặc biệt sao?

Nguyễn Ngữ nghĩ không ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận