Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2686: Ba anh em



- Chủ tịch Tiểu Thăng, Tuyên Ngữ, tôi cũng nên đi rồi, tôi phải nhanh chóng quay về Hội đồng quản trị.

Sau khi đi cùng Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ đến tầng một, tiễn đợt khách cuối cùng xong, Perros cũng chủ động chào tạm biệt hai người.

- Ngài Perros cũng vội về như vậy sao?

Bạch Tuyên Ngữ cười mà như không cười nói.

Hôm nay, Bạch Tiểu Thăng thể hiện ra trận thế lớn như vậy, đã mang tới đả kích không nhỏ cho Chủ tịch hội đồng quản trị.

Ban đầu Bạch Tuyên Ngữ còn tưởng chờ khách đi rồi, Perros sẽ quấn quít lấy hai người nói chuyện, không ngờ ông ta lại chủ động muốn rời đi.

- Lúc này không phải là thời điểm tốt, tôi phải nhanh chóng quay về khuyên các cổ đông lơn nhỏ, có tiền bỏ tiền có lực ra sức, bản thân chúng tôi càng phải ra sức ủng hộ tập đoàn của nhà mình.

Perros nhìn Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ mỉm cười giải thích.

Trên thực tế, nếu không có màn lật bàn ngày hôm nay, Perros có thể ngồi vững trên vị trí này hay không cũng khó nói được.

Hai ngày nay, các cổ đông lớn nhỏ của hội đồng quản trị đều ầm ĩ muốn lật trời, ông ta cũng có phần không ép xuống được.

Hiện nay, Perros cảm thấy mình có thể mở mày mở mặt, quyết định quay về thu thập những con ruồi không đầu, tạo dựng lại địa vị cao cả của mình.

Còn nữa, hiện tại gió lớn nổi lên chính là cơ hội tốt tăng thêm vốn đầu tư, hưởng một vốn bốn lời, ông ta phải nhanh chóng gom góp của cải đầu tư vào tập đoàn.

Đồng thời, cũng bảo những các cổ đông còn che giấu bỏ tiền ra. Tài sản và thế lực của tập đoàn cũng mạnh hơn một phần, phần thắng sẽ tăng thêm, báo đáp đầu tư mà ông ta nhận được cũng càng lớn hơn...

Trong lòng đánh bàn tính canh cách, Perros còn có thể có tâm tư ở lại mới là lạ.

Còn nữa, Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ từng có ấn tượng không tốt với ông ta, so với mặt dày ở lại lôi kéo còn không bằng làm chút "chuyện thực tế" cho tập đoàn.

Còn có thể làm cho hai người có cái nhìn đối mới đối với mình...

- Nếu ngài Perros có việc, còn là chuyện quan trọng cho tập đoàn, vậy chúng ta hãy tiễn ngài ấy một chút đi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Trong miệng anh nói một từ "Ngài", tự nhiên lại làm cho Perros có chút vừa mừng vừa lo.

- Không cần khách sáo như vậy, chủ tịch Tiểu Thăng, Tuyên Ngữ, về sau, ban quản lý của tập đoàn bên này hoàn toàn dựa vào hai vị. Hội đồng quản trị sẽ không dính loạn vào công việc quản lý thực tế nữa.

Perros trực tiếp thể hiện tâm tư.

Bạch Tuyên Ngữ cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười nói:

- Làm gì có, ngài nói lời này nghiêm trọng rồi, ban quản lý bên này còn cần Hội đồng quản trị giám sát nhiều hơn.

- Giám sát với không giám sát gì chứ, chúng ta là người một nhà nói vậy thì thật sự quá xa lạ rồi. Những người thường như chúng tôi dính vào việc quản lý bình thường sẽ càng gây ra vấn đề lớn thôi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!

Perros không nói lời gì nữa, lại xoay người rời đi.

Chỉ có điều mới đi không xa, ông ta đã trở lại.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ, Perros nói:

- Sau khi về, tôi sẽ bảo Phó chủ tịch Basil kia từ chức, về phần lựa chọn người dự bị sẽ do các cậu tự mình quyết định.

Perros nói xong liền xoay người rời đi, đi rất vội vàng.

Sợ rằng bản thân Basil cũng không ngờ ngày tháng tốt lành làm Phó chủ tịch của mình lại chấm dứt như thế...

Nhìn bóng dáng Perros rời đi, Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ không khỏi cảm thấy buồn cười.

- Xem ra cậu vừa khách sáo, ngược lại làm cho ngài Chủ tịch hội đồng quản trị của chúng ta có chút sợ hãi rồi.

Bạch Tuyên Ngữ mỉm cười nói.

- Làm gì khoa trương như anh nói chứ.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười lắc đầu.

- Chỉ có điều có một việc, tôi lại là rất xác định.

Bạch Tuyên Ngữ nhìn theo hướng Perros rời đi, ung dung nói:

- Cậu làm chủ tịch được Perros tán thành, Hội đồng quản trị cũng tán thành, sau này lại bỏ xuống hai chữ 'đại diện' kia xuống.

Xóa đi hai chữ "đại diện" sao?

Bạch Tiểu Thăng nhớ tới hành trình kế thừa và nhiệm vụ thăng chức mà mình vẫn gánh vác trên lưng.

Chẳng qua bây giờ ngay cả "nhân viên ghi điểm" cũng không có ở đây...

Vừa nghĩ tới trí tuệ nhân tạo của mình, Bạch Tiểu Thăng vẫn hơi sầu não.

Không có người gọi "Chủ nhân", cũng không có người chấm thêm điểm cho anh.

Bây giờ anh không có kế thừa hay không kế thừa gì cả, cũng không xem đó là gánh nặng.

Có hai mươi doanh nghiệp siêu sao mới nổi trên thế giới, phía dưới tập trung vô số công ty con, của cải của riêng Bạch Tiểu Thăng đã không kém gì tập đoàn Chấn Bắc.

Hơn nữa, mười gia tộc Hoa kiều lớn trên thế giới là bạn liên minh của anh, các doanh nhân lớn ở các châu lấy anh làm đầu.

Bạch Tiểu Thăng đã không thua kém gì ông hai của anh - Bạch Chấn Bắc,

Theo thời gian, dưới sự cố gắng của anh, tập đoàn Chấn Bắc đánh bại gia tộc Wolfgold, anh sẽ thật sự vượt qua truyền kỳ của ông hai trong giới kinh doanh!

Cảm giác dựa vào sự cố gắng của chính mình cũng có thể thực hiện được điều mình chăm chỉ cầu mong này thật tốt.

Bạch Tiểu Thăng nhớ tới một chuyện.

Trước đây rất lâu, anh và ngài Lục Vân từng có một giao hẹn, muốn nhà họ Lục thỏa mãn một nguyện vọng của anh.

Trước đây không lâu, anh còn nói với Lục Thanh Phong về chuyện này. Lục Thanh Phong mỉm cười nói Đằng Vân đã không thỏa mãn nổi nguyện vọng của anh nữa.

Anh lại nói hi vọng doanh nghiệp của mình có thể vĩnh viễn làm bạn liên minh của Đằng Vân trên thương trường, đó chính là nguyện vọng của anh.

Giây phút đó, Lục Thanh Phong rất cảm động.

Đưa cơ duyên mà người ta giao cho anh tặng lại cho đối phương, đây cũng là một sự thỏa mãn sâu sắc.

- Trở về đi, khách khứa đều đi rồi.

Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần và chỉ nói với Bạch Tuyên Ngữ câu này.

Bạch Tuyên Ngữ gật đầu, hai người cùng trở về.

Kết quả trên đường đi, bọn họ thấy Ôn Ngôn và Lý Vận Nguyên đang chờ đợi bọn họ.

Vừa thấy Ôn Ngôn, Bạch Tuyên Ngữ không cười nữa, sắc mặt có chút thâm trầm.

Hắn vẫn có chút mâu thuẫn với người em trai này của mình.

Bạch Tiểu Thăng lại biểu hiện tương đối bình tĩnh, thậm chí còn có thể thoáng tươi cười.

Ôn Ngôn giống như đứa trẻ phạm sai lầm đứng ở đó, cẩn thận nhìn hai người.

Cuối cùng, anh ta nhìn Bạch Tiểu Thăng nói một câu:

- Tôi có lời muốn nói với cậu.

- Nếu là mấy lời xin lỗi thì không cần nói đâu, cậu ta chưa chắc muốn nghe, tôi cũng cảm thấy - buồn nôn!

Bạch Tuyên Ngữ không hề khách sáo nói với Ôn Ngôn.

- Không phải là xin lỗi.

Ôn Ngôn vội nói.

Lý Vận Nguyên ở bên cạnh không nói một lời, cũng không hát đệm.

Lúc biết được Bạch Tiểu Thăng còn sống, Lý Vận Nguyên còn nhận được một tin tức kinh người từ chỗ của Tư Đồ Dần.

Bạch Tiểu Thăng là người thân chung dòng máu với lão chủ tịch Bạch Chấn Bắc.

Lúc đó, Lý Vận Nguyên vừa cảm thấy chấn động lại cảm thấy đương nhiên.

Bạch Tiểu Thăng có phong cách hành sự và bản lĩnh thủ đoạn rất giống với lão chủ tịch!

Cho dù Bạch Tuyên Ngữ, Bạch Tuyên Ngôn không có quan hệ máu mủ với lão chủ tịch nhưng là đứa trẻ do lão chủ tịch một tay nuôi lớn, giống như cháu trai ruột.

Vậy Bạch Tiểu Thăng và anh em bọn họ chính là anh em.

Lúc này, đây là chuyện giữa ba anh em, Lý Vận Nguyên không muốn tham dự vào.

Nghe Ôn Ngôn nói không phải là muốn xin lỗi, Bạch Tuyên Ngữ lại hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì nữa, vẫn là dáng vẻ nhíu mày mất kiên nhẫn, lắng nghe.

- Anh nói đi, ở đây có tiện không?

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói với Ôn Ngôn.

- Tiện!

Ôn Ngôn nhìn Bạch Tiểu Thăng, vội nói.

Trong ánh mắt anh ta có đủ cảm xúc đan xen, cuối cùng vẫn nói ra một câu.

- cậu mới là chủ tịch tập đoàn đạt tiêu chuẩn, có một không hai! Tôi phục cậu! Mong cậu cho tôi một cơ hội tới giúp cậu!

Lời này là thật lòng nói ra cũng thể hiện một sự công nhận.

Bạch Tiểu Thăng chưa mở miệng, Bạch Tuyên Ngữ đã không nhịn được nói:

- Cậu muốn nói điều này sao? Còn cần cậu nói à! Cậu ấy tất nhiên là chủ tịch tập đoàn Chấn Bắc có một không hai! Với loại người như cậu còn muốn tìm việc làm ở chỗ cậu ấy. Cậu cứ làm việc dưới sự quản lý của tôi trước rồi nói sau!

Vẻ mặt Bạch Tuyên Ngữ phiền chán nhấc chân lại đi:

- Nói thật, nếu không phải nể mặt chút chuyện cậu đã làm sau khi ra khỏi bệnh viện, cho dù Bạch Tiểu Thăng tha thứ cho cậu, tôi cũng lười nhìn thấy cậu.

- Hừ!

Ôn Ngôn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Bạch Tuyên Ngữ, hình như chưa lấy lại tinh thần từ câu nói vừa rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười vỗ nhẹ vào vai anh ta:

- Xem ra, cũng chỉ có thể uất ức cho anh rồi.

Ôn Ngôn là một người đàn ông mà trong giây lát lại nước mắt rơi đầy mặt, yếu ớt gật đầu.

Lý Vận Nguyên chớp chớp mắt, cảm giác trong mắt cay cay, mỉm cười quay đầu lau:

- Lớn tuổi rồi, đúng là dễ chảy nước mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận