Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 277: Bài báo như đao



Tống Trường Không nhíu chặt chân mày, nhìn vào bài báo không đủ một ngàn chữ này.

Tiêu đề của bài báo là ( Một người chơi lâu năm tự bạch ).

Tác giả nói đến từ thời đại học đã cùng bạn bè chơi game, sau khi tốt nghiệp đi làm thì bạn bè cũng dần xa nhau chỉ còn lại có mình tác giả vẫn còn chơi game. Bên trong lời văn, hắn tin tưởng vững chắc những người rời đi sẽ trở về vào một ngày nào đó, những liên hệ đã phủ bụi trong danh sách, sẽ ở một ngày nào đó lần nữa sáng lên.

Bài báo tương tự thơ văn xuôi, bút lực ưu mỹ, làm lòng người yên tĩnh.

Tống Trường Không mặc dù không có chơi game nhưng cũng bị hấp dẫn.

Người viết công lực rất tốt, tuyệt đối là cấp bậc đại thần, để cho người ta tức cảnh sinh tình, sẽ liên tưởng đến đồ vật mà chính mình đã bỏ lại trong quá trình trưởng thành.

Tóm lại, đây là bài báo rất có sức hút, nhìn một câu thôi có thể làm cho người ta hận không thể đọc toàn bộ nội dung.

Nhưng mà, phần cảm nhận chỉ có mấy trăm chữ.

Đọc tiếp xuống phía dưới Tống Trường Không bỗng nhiên cảm giác được không thích hợp.

Tiếp theo là cảm xúc thương cảm của tác giả, trò chơi đã thay đổi, trước kia là thế giới game yên bình vui vẻ, còn bây giờ đã biến thành các động không đáy chỉ biết lấy tiền của người chơi.

Đọc câu chữ, Tống Trường Không cũng có thể cảm nhận được, đây là một người chơi lâu năm đang đau lòng, bức xúc, giận dữ mắng mỏ người sản xuất trò chơi.

- Bọn họ ra mắt event, tôi nạp tiền vào chơi, bọn họ lại ra mắt event, tôi tiếp tục nạp tiền, tôi cho là tôi đang chơi game, nhưng thật ra là trò chơi đang chơi tôi. Không phải tôi phản bội trò chơi mà là trò chơi phản bội tôi!

Xuyên thấu qua màn hình, Tống Trường Không cũng có thể cảm nhận được từng tiếng bi phẫn hò hét.

Đặc biệt là một câu kia, "Không phải tôi phản bội trò chơi mà là trò chơi phản bội tôi!”

Văn phong tình cảm tác động thẳng tới lòng người, đinh tai nhức óc!

- Tôi bởi vì trò chơi này, mà ưa thích các trò chơi khác của bọn họ. Nhưng hiện tại tất cả trò chơi của bọn họ đều dùng để gom tiền của người chơi!

Phía dưới bài báo còn liệt ra tên của một số trò chơi.

Tống Trường Không nhịn không được đôi mắt co rụt lại.

Tên những trò chơi này, ông ta cũng không xa lạ gì, bởi vì chúng nó toàn là sản phẩm của phòng game online của truyền thông Trung Kinh!

Đây rõ ràng là một bài hịch văn, một bài báo lên án!

Tống Trường Không có chút kinh tâm.

Bài văn chương này, cũng không có bôi đen trò chơi, không có bôi đen công ty, hoàn toàn lấy tình cảm làm chủ, lại so với mười bài, trăm bào tin tức mặt trái càng đáng sợ, càng mê hoặc lòng người hơn!

Tống Trường Không vội vàng lật xem những bài báo còn lại, mỗi một phần phong cách cũng khác nhau.

Chỉ có điểm giống nhau là bút pháp rất nhẵn mịn, làm người đọc rất nhập tâm, phê phán tận xương.

Có tác giả trình độ văn hóa không cao, các câu văn chửi rủa rất thô bạo, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho người đọc cảm thấy buồn cười, không làm người xem cảm thấy khó chịu về những câu thô tục đó.

Tất cả bài báo, đều hướng về hoạt động gần đây của phòng game online của truyền thông Trung Kinh.

Tống Trường Không nhìn, lông mày nhăn lại thật sâu.

Ông ta biết rõ hiện nay phòng game online đang được Trần Trường Khoảnh quản lý, cùng phòng truyền thông internet mới của Bạch Tiểu Thăng diễn ra trận chiến. Vì công trạng mà Trần phó tổng kia có thể giở một chút thủ đoạn đặc biệt để khai thác tất cả nguồn lục giúp bên mình giành chiến thắng.

Nhưng những thủ đoạn này, hiện tại xem ra lại là mổ gà lấy trứng!

Tống Trường Không nhịn không được có chút khô nóng, hắn không muốn bị giày vò như vậy a, nếu ra kết quả tốt, như của Bạch Tiểu Thăng bọn họ, ngược lại là cũng có thể tiếp nhận. Một khi xảy ra vấn đề, cả người hắn đều cảm giác không tốt, rất xúc động.

Tống Trường Không trực tiếp cầm lấy điện thoại nội bộ nhập vào một số gọi đi.

- Alo, Trần tổng sao? Tôi là Tống Trường Không, cậu bây giờ ở nơi nào, lập tức đến phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi có việc muốn nói với cậu!

m thành của Tống Trường Không trầm thấp, ngữ khí làm cho người ta nghi ngờ là đã có chuyện gì đó đã xảy ra.

Sau khi gọi cho Trần Trường Khoảnh xong, Tống Trường Không lại gọi cho Bạch Tiểu Thăng cũng gọi hắn tới văn phòng của mình.

Đặt điện thoại xuống, Tống Trường Không cau mày, lại nhìn những bài báo kia một chút, càng xem càng bực mình.

Cuối cùng, Tống Trường Không tắt máy tính đi không thèm nhìn nữa.

. . .

Trần Trường Khoảnh vừa trở về tắm nước nóng xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nhận được điện thoại của Tống Trường Không với ngữ khí rất không tốt như thế.

- Vâng, tôi lập tức tới ngay.

Trần Trường Khoảnh cúp điện thoại, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Là bên trong công ty xảy ra chuyện gì sao?

Cho dù là xảy ra chuyện, ngữ khí của Tống Trường Không cũng không nên như vậy, thái độ của ông ta rõ ràng là đối với mình có ý kiến, tựa hồ muốn gọi chính mình đi qua để khiển trách một trận.

- Mình gần đây cũng không có cùng vị tổng giám đốc này xung đột cái gì a, hôm qua gặp mặt còn trò chuyện rất vui vẻ mà, bây giờ sao lại thế này?

Trần Trường Khoảnh không hiểu ra sao.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo khác, nói một tiếng với Vu Thanh, Mộ Dung Yến, liền vội vàng chạy về công ty, một khắc cũng không dám trì hoãn.

Cũng may là ký túc xá của hắn đang ở rất gần cao ốc Trung Kinh.

Mười phút sau là cậu đã có thể đến văn phòng của Tống Trường Không.

Trần Trường Khoảnh tiếp điện thoại không lâu sau thì Bạch Tiểu Thăng cũng nhận được điện thoại.

- Vâng, tôi đã biết, hiện tại trong tay tôi đang có một ít sự vụ khẩn cấp khi xử lý xong tôi sẽ qua đó ngay lập tức!

Bạch Tiểu Thăng trả lời điện thoại với giọng điệu vô cùng lo lắng, giống như mình đang làm một chuyện gì đó rất bận.

Sau khi đặt điện thoại xuống Bạch Tiểu Thăng khoan thai ngồi uống cà phê, căn bản không có một điểm nóng nảy như lúc đang nghe điện thoại. Cũng không có cái dáng vẻ ‘Lập tức đi qua’.

- Anh Tiểu Thăng, anh không đi qua đó sao?

Lâm Vi Vi nhịn không được hỏi.

Từ lần trước nàng ở trong văn phòng gọi "Anh Tiểu Thăng" đến bây giờ nếu ở nơi không có người Lâm Vi Vi cứ gọi như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy rất tốt, dù sao gọi là "Bạch tổng" cứ có cảm giác xa lạ sao sao ấy.

Lâm Vi Vi cũng rất thích cách xưng hô như thế này.

- Công việc ở trong tay tôi vẫn còn, tôi phải làm xong từng cái mới có thể qua đó được.

Bạch Tiểu Thăng miễn cưỡng trả lời.

Cái công việc mà hắn nhắc tới hiện giờ là —— uống cà phê.

Đây là điện thoại của Tống tổng làm sao có thể qua loa như thế được. Lâm Vi Vi vừa bực mình vừa buồn cười, xoay người rời đi làm chuyện khác của mình.

Lúc này trong phòng chỉ còn Bạch Tiểu Thăng đang suy nghĩ linh tinh trong lòng.

- Hồng Liên, ngày hôm qua hoạt động thành công như thế mà cô chỉ cho tôi có hai, ba điểm, thích hợp sao?

- Hiện tại điểm số ở cấp phó tổng quản lý là mười lăm phần trăm. Khoảng cách đến cấp tổng giám đốc còn tám mươi lăm phần trăm, xin tiếp tục cố gắng!

Đối mặt với lời phàn nàn của Bạch Tiểu Thăng, Hồng Liên cũng chỉ trả lời có câu này lúc nào cũng thế không có gì khác biệt.

Bạch Tiểu Thăng cười khổ.

Thăng cấp khó a.

Đều sắp đuổi kịp việc sinh con. . .

- Được, cô là người phụ trách cho điểm, cô là lớn nhất.

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm nói, ánh mắt liếc nhìn điện thoại khẽ mỉm cười.

- Lão Tống a, ông là một lão hoạt đầu, quỷ thành tinh a, tôi cho ông xem những bài báo kia đều đã qua sửa đổi. Là văn phong của học sinh tiểu học cho tới sinh viên đại học. Bút pháp không thống nhất, với lại có nhiều chỗ còn sai chính tả nhưng tất cả đều là tinh túy đó. Hắc hắc, ông nhất định sẽ không nhìn ra được tất cả đều là do phòng chúng tôi làm ra.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng lưng tựa lên ghế ngồi, nghiêm túc suy nghĩ.

Muốn suy nghĩ một chút đổi lại mình là một tổng giám đốc yêu quý quyền lực, đối mặt với hai vị phó tổng tranh đấu, người có mặt mũi tràn đầy tràn ngập ngạo mạn như Trần Trường Khoảnh, đúng là thua không nổi! Làm cho người thua không trả tiền, mới có thể phòng ngừa phó tổng liên hợp.

- Mình có dự cảm, coi như là mình đưa cho học sinh tiểu học viết thật, chỉ sợ lão Tống lần này cũng sẽ đứng chung trận tuyến với mình.

Bạch Tiểu Thăng cười hắc hắc một tiếng, uống một hơi cạn sạch ly cà phê, lau miệng đứng dậy đi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận