Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 284: Người sống một đời sẽ có nhiều nỗi buồn



Đối với Lục Phạm Ngữ, Bạch Tiểu Thăng đúng là không muốn làm rõ ràng thân phận, ở trước mặt mọi người xử lý hắn.

Nguyên nhân rất đơn giản, đây dù sao cũng là tiệc rượu chuẩn bị để nghênh đón Thương Uyển Uyển, là hoạt động lớn của công ty, cũng là vì chuẩn bị tuyên truyền cho ngày khai máy phim truyền hình sắp tới, nếu giờ mà làm nam chính số một xấu mặt, thì bất lợi cho công ty.

Bạch Tiểu Thăng thân làm phó tổng, cũng phải vì công ty "Hi sinh" một chút, nhịn một chút.

Chờ tiệc rượu hoàn tất, hắn có nhiều thời gian cùng cơ hội, đi giáo huấn người mới cuồng vọng tự đại này.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy bây giờ chính mình hi sinh đúng là rất lớn.

Mình không hổ là phó tổng a, cảnh giới rất cao!

Bạch Tiểu Thăng trong lòng cảm khái một phen.

Đồng thời, hắn cũng nhớ kỹ phòng truyền hình điện ảnh.

Giống nghệ sĩ trẻ tuổi như Lục Phạm Ngữ bây giờ, kỳ thật là bị công ty làm hư, thật sự coi chính mình là nhân vật quan trọng à, toàn bộ công ty không có hắn không được sao.

Kỳ thật trong mắt công ty, chỉ có nghệ sĩ kiếm tiền cùng nghệ sĩ không kiếm tiền.

Công ty coi bọn họ là cây rụng tiền, dùng lượng lớn tài nguyên đầu tư, mục đích đơn giản là vì hái "Trái cây" mà thôi, là vì kiếm tiền.

Những tư nguyên này nếu cho những nghệ sĩ khác, sau đó nâng đỡ, đồng dạng cũng có thể nâng lên được.

Ít nhất Bạch Tiểu Thăng có cái tự tin này, có thể làm được.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng phẩy tay áo bỏ đi, Lục Phạm Ngữ tức đến xanh mét cả mặt.

Đụng phải cái gốc rạ vừa thúi vừa cứng như thế, hắn cũng cảm giác như chó cắn phải con nhím, không có chỗ ra tay.

Đây nhưng là tiệc rượu, động thủ là không thể nào, coi như hắn một tiếng hô sẽ được mọi người ủng hộ, có người cam nguyện đứng ra làm tay chân, nhưng mà nếu như vậy, khi lãnh đạo cùng khách quý tới, chính mình sẽ vì thế mà chịu ảnh hưởng.

Mình không thể xúc động!

Lục Phạm Ngữ hết nhẫn lại nhẫn.

Hôm nay là tôi đây nhân từ, tôi nhẫn!

Sau khi tiệc rượu kết thúc, xem tôi như thế nào chơi chết anh!

Lục Phạm Ngữ nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thăng, kiềm nén lửa giận, nhưng mà bên trong mắt lại âm hàn đến cực điểm.

Chuyện này không xong!

Triệu Tiểu Huỳnh nhìn Bạch Tiểu Thăng rời đi, lại nhìn Lục Phạm Ngữ cùng bọn người Thu Nhã một chút, cắn răng một cái, bỗng nhiên cất bước đuổi theo.

- Triệu Tiểu Huỳnh, cô làm gì? !

Thu Nhã nhịn không được nói.

- Mặc kệ đi! Cô ta muốn đi, thì để cô ta đi thôi, chỉ là vì chuyện này, vị trí nữ số ba cũng không có phần của cô ta!

Lục Phạm Ngữ lạnh lùng nhìn về bóng lưng Triệu Tiểu Huỳnh, đối với Thu Nhã nói,

- Tôi sẽ hướng về công ty, hướng về tiểu thư Thương Uyển Uyển, đề cử cô, Thu Nhã, cô sẽ là nhân vật nữ số ba!

Lục Phạm Ngữ trong lời nói tự tin vô cùng.

Ở đây hầu hết là người mới, chỉ có hắn cùng lãnh đạo, là có khoảng cách cùng đại minh tinh là gần nhất, tùy tiện nói bóng gió, đều có thể ảnh hưởng tiền đồ một người.

- Thật sao, cảm ơn anh Phạm Ngữ!

Thu Nhã kinh vui mừng nói, mị nhãn như tơ, ánh mắt âm thầm vũ mị hướng về Lục Phạm Ngữ.

Lục Phạm Ngữ trong lòng một trận ngứa ngáy xốp giòn, nhưng mặt cũng không lộ ra vẻ khác thường gì.

]

Nam nữ xung quanh nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, Triệu Tiểu Huỳnh vị trí nữ số ba, đã bị tuyên bố sắp xong rồi?

Bọn họ tự nhiên tin tưởng quyền lên tiếng của Lục Phạm Ngữ, trên mặt đều chất đầy nụ cười.

- Anh Lục, anh cũng thay tôi nói tốt vài câu, tôi chỉ cầu lộ mặt nhiều một chút, nói nhiều một hai câu thoại là được!

- Còn có tôi, anh Lục, cho tới nay tôi ngưỡng mộ nhất là anh, muốn được cùng anh đóng phim.

- Anh Phạm Ngữ, mang em với, tùy tiện nhân vật nhỏ gì đó đều được.

Những người nghệ sĩ trẻ tuổi vây quanh Lục Phạm Ngữ, sốt ruột nói ra.

Trước mắt bộ phim truyền hình này rất khó lường, công ty bỏ ra tiền đầu tư rất lớn, nghe nói có "Ba người" nổi tiếng, Đạo diễn, Diễn viên, Biên kịch, có thể tham gia trong đó, dù là một nhân vật nhỏ, đều có thể hỏa lên.

Trong nghề này của bọn họ, mưu cầu gì đây, chẳng phải cầu nổi tiếng một chút à, có danh khí mới có hết thảy.

Về phần lấy lòng nịnh nọt như thế, mất mặt hay không. . .

Mặt mũi có thể coi như là cơm để ăn sao!

Trước có thể hỏa được, sau đó lại bàn về tôn nghiêm.

Đối mặt với người đồng lứa sốt ruột lấy lòng, Lục Phạm Ngữ trong lòng sảng khoái, cười ha ha, xuân phong đắc ý.

- Anh Phạm Ngữ, anh tiếp tục cho chúng tôi nói về bức tranh a.

Thu Nhã sốt ruột nói,

- Chúng tôi rất ưa thích nghe anh nói, tên nhóc kia vừa rồi là nói linh tinh, làm sao có thể cùng anh so sánh!

- Đúng vậy, đúng vậy, anh lại nói cho chúng tôi một chút!

- Anh Lục trên mặt nghệ thuật đúng là không ai sánh bằng, để cho chúng tôi học tập nhiều một chút.

Bốn phía đều đồng ý, đầy nhiệt tình.

Lục Phạm Ngữ cao hứng.

- Được, vậy tôi tiếp tục cho mọi người nói một chút đi!

Những người nam nữ này chen chúc đến gần Lục Phạm Ngữ, đi đến bức tranh tiếp theo.

. . .

Bạch Tiểu Thăng một lần nữa lấy một ly rượu đỏ, ra khỏi phòng khách, đi lên sân thượng.

Gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn xuống dưới, Trung Kinh trong màn đêm đèn đuốc sáng trưng.

Bạch Tiểu Thăng rất hưởng thụ nằm sấp ở trên lan can, nhấp một hớp rượu nhỏ, vị cam thuần.

Triệu Tiểu Huỳnh bưng chén rượu đi tới, dựa vào lan can ở bên cạnh, tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Nàng không nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng cũng không nói gì.

- Anh vừa rồi quá lỗ mãng, anh không biết rõ anh đắc tội với ai?

Triệu Tiểu Huỳnh chân thành nói.

- Tôi đắc tội với ai?

Bạch Tiểu Thăng hững hờ nhìn về phía nàng, cười hỏi.

Triệu Tiểu Huỳnh có một đôi mắt rất đẹp, vô cùng trong suốt, thanh tịnh, từ lúc biết nàng cùng những người kia không hợp nhau, Bạch Tiểu Thăng liền biết rõ, nàng còn không có bị ngành giải trí đồng hóa, lẻ loi cô độc.

Nhưng kỳ thật, điều này rất nguy hiểm.

- Anh đắc tội Lục Phạm Ngữ, là một nhân vật chính của bữa tiệc này, cũng là nam chính số một của phim truyền hình mà công ty sắp quay!

Triệu Tiểu Huỳnh nói cho Bạch Tiểu Thăng,

- Có lẽ, anh ta có thể bằng vào bộ phim truyền hình này, nổi tiếng lên nhiều. Đến lúc đó, nói không chừng công ty đều phải khách khách khí khí với anh ta, giờ anh đắc tội với anh ta, không phải cử chỉ sáng suốt!

Triệu Tiểu Huỳnh rất chân thành, đang nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng thờ ơ gật gật đầu.

- Tôi nghe bọn họ gọi cô là Triệu Tiểu Huỳnh.

Bạch Tiểu Thăng cười,

- Như vậy, nữ sĩ Triệu Tiểu Huỳnh, xin hỏi, cô biết rõ tôi vừa đắc tội cái Lục Phạm Ngữ gì đó, là cử chỉ không sáng suốt. Vì cái gì cô còn theo tới, cô hiện nay không phải cũng phạm phải loại sai lầm cấp thấp này sao?

Bạch Tiểu Thăng nói xong, nhìn vào phòng khách một chút.

Đám người kia hứng thú dạt dào vây quanh người Lục Phạm Ngữ, đúng là mấy cái đồ đần?

Nếu không có Bạch Tiểu Thăng hắn nói ra tên bức bức tranh kia, thì không ai xem hiểu sao?

Có! Với lại khẳng định không phải một hai người!

Bạch Tiểu Thăng khẳng định.

Nhưng mà bọn họ thà rằng coi chính mình như người ngớ ngẩn, thà rằng trước mặt mọi người làm chó săn của người ta.

Đây, là một loại thể hiện mà thôi.

Cho Lục Phạm Ngữ nhìn, đổi lấy, đơn giản là sự dìu dắt của Lục Phạm Ngữ.

Cuộc sống bức bách, người có đôi khi không thể không làm chính mình ngu xuẩn đi!

Bạch Tiểu Thăng cảm khái một phen.

Triệu Tiểu Huỳnh yên lặng nhìn xem Bạch Tiểu Thăng, nhìn thấy trong đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng giống như cười mà không phải cười, giống như là xem hiểu tất cả.

Nàng bỗng nhiên có chút si mê.

Ánh mắt của người đàn ông này thật là dễ nhìn, với lại giống như có ánh sáng xuyên thấu mê vụ.

- Tôi cũng không phải người ngu.

Triệu Tiểu Huỳnh quay người, lấy cùi chỏ chống đỡ lấy lan can, quan sát màn đêm của Trung Kinh, không tự chủ được nói với Bạch Tiểu Thăng, lại như là tự nói với mình.

- Chính bởi vì tôi không phải người ngu, tôi mới phát hiện chính mình rất ngu xuẩn, xuẩn đến giống như không thích hợp với cái nghề này, ở càng lâu, càng cảm giác mất đi bản thân. Đáng tiếc tôi mất đi còn chưa đủ nhanh, còn không thể triệt để quyết định, chân chính từ bỏ một chút gì đó. Dẫn đến tình cảnh xấu hổ hiện nay của tôi.

Nhân vật nữ số ba. . . Nữ số ba! Triệu Tiểu Huỳnh tôi cũng là người phụ nữ có chí hướng cao xa, lại luân hãm đến mức vi làm một cái nhân vật nho nhỏ, đều đến mức phải từ bỏ bản thân, tôi thật không cam lòng! Tôi nghĩ thừa dịp tôi còn trẻ, thực hiện lý tưởng của tôi, nhưng tôi lại nghĩ lý tưởng của tôi, là sạch sẽ. . .

Triệu Tiểu Huỳnh như nói mơ.

Nàng đè nén quá lâu.

Bạch Tiểu Thăng nhiều hứng thú nhìn nàng.

Cô nàng này thật không thích hợp với ngành giải trí!

Bạch Tiểu Thăng cảm khái, cười,

- Người sống một đời sẽ có nhiều nỗi buồn, nhưng lý tưởng vẫn là phải có, nhỡ may thực hiện được thì sao…

Bạn cần đăng nhập để bình luận