Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 285: Thu Nhã hiến kế



Bạch Tiểu Thăng nói một câu mà trên mạng đang lưu truyền rất rộng, Triệu Tiểu Huỳnh bị hắn làm cho tức cười.

- Câu này của anh, có thể khích lệ không ít người a. . . n, thêm tôi một người, cũng không coi là nhiều.

Triệu Tiểu Huỳnh cười, đứng thẳng người.

Gió đêm thổi nhẹ, lay động tóc Triệu Tiểu Huỳnh, Triệu Tiểu Huỳnh đưa tay đem sợi tóc bị rủ xuống, vén đến sau tai.

Động tác rất tự nhiên, làm cho Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy mà có chút hoảng hốt.

Trước kia, tại Thiên Nam, cũng ở dưới màn đêm mỹ lệ, có một cô gái xinh đẹp tinh khiết cũng làm động tác giống như vậy, làm cho hắn đắm chìm trong đó, không thể tự thoát ra được.

Triệu Tiểu Huỳnh ở trước mặt, cũng mang theo khí chất tinh khiết, động tác này, làm cho Bạch Tiểu Thăng trong lòng dâng lên một chút cảm giác ấm áp.

Bóng đêm rất thoải mái.

Hai người yên lặng không nói, lẳng lặng đang hưởng thụ gió đêm tĩnh mịch.

- Trò chuyện nửa ngày, anh cũng biết rõ tôi gọi là gì, nhưng tôi còn không biết rõ anh tên là gì đây.

Triệu Tiểu Huỳnh bỗng nhiên cười nói.

Bạch Tiểu Thăng liếc nàng một cái.

- Tôi gọi Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nói ra tên của mình, chờ đợi đối phương kinh ngạc.

- Tên không tệ.

Kết quả, Triệu Tiểu Huỳnh chỉ bình tĩnh gật đầu, thậm chí nói đùa,

- Hai chúng ta khả năng cùng là một cái bối phận a, đều có chữ lót là 'Tiểu' đây.

Dứt lời, Triệu Tiểu Huỳnh có chút buồn cười.

- Cô không biết tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng có chút hiếu kỳ.

- Anh rất nổi tiếng à, tôi vì cái gì nhất định phải biết anh?

Triệu Tiểu Huỳnh càng hiếu kỳ.

- A, cái đó không có gì.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai.

Kỳ thật, hắn đến truyền thông Trung Kinh trong khoảng thời gian này, không có để cho Tống Trường Không phát thông báo, không có tham gia bất luận tụ hội gì của công ty.

Một người đi vào phòng truyền thông, rất ít lộ diện.

Trước mắt, những phòng khác của công ty, chỉ sợ chỉ biết được có một cái phó tổng như hắn, nhưng rất nhiều người đều không biết rõ tên thật của vị phó tổng này.

- Kỳ thật, tôi ở công ty cùng lãnh đạo đi lại rất gần, có cần tôi giúp cô khơi thông một chút quan hệ, làm nhân vật nữ số hai không.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Nữ chính số một, không được a, bởi vì Thương Uyển Uyển chỉ sợ sẽ không đồng ý đóng vai nam số một.

Làm cho Thương Uyển Uyển đóng vai nam số một, Triệu Tiểu Huỳnh vừa nhấp một ngụm rượu, kém chút phun ra ngoài, ho khan sặc sụa.

Hình tượng quá đẹp, không dám tưởng tượng. . .

- Ngài là người thân của vị lãnh đạo lớn nào a, nữ số hai, ngay cả tổng thanh tra đều không quyền lợi thay đổi!

Triệu Tiểu Huỳnh cười lắc đầu,

- Anh nói chuyện cười này, đối với tôi không được. Nhưng mà, vẫn là cám ơn anh!

]

Triệu Tiểu Huỳnh chân thành nói,

- Lúc đầu tôi không vui, nhưng cùng anh trò chuyện như thế, cũng vui lên nhiều. Cám ơn anh, Bạch Tiểu Thăng!

Triệu Tiểu Huỳnh thật lòng cảm ơn.

- Không cần khách khí.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, nâng chén cùng nàng đụng một cái.

Gió đêm mát mẻ, thưởng thức rượu ngon, ở cùng một cô gái có khí chất rất giống "Cô ấy", nói chuyện phiếm kiểu này, rất hưởng thụ.

Nghĩ đến nàng, Bạch Tiểu Thăng ánh mắt xa xăm.

Tuyết Liên, anh đang cố gắng!

. . .

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng cùng Triệu Tiểu Huỳnh ở sân thượng nói chuyện phiếm, tiệc rượu ở phòng khách, có hai người cũng đang tán gẫu, đồng thời thỉnh thoảng nhìn bọn họ một chút.

Đó là Lục Phạm Ngữ cùng Thu Nhã.

Bạch Tiểu Thăng, Triệu Tiểu Huỳnh sau khi đi, Lục Phạm Ngữ mang theo đám người đi xem mấy bức tranh khác, một đường giảng giải, cũng miệng đắng lưỡi khô. Hắn chủ động đưa ra ý kiến tạm thời đến nơi này trước, sau đó lại nói.

Những cái kia vây quanh Lục Phạm Ngữ nam nam nữ nữ, mặc dù mặt ngoài một mặt hứng thú dạt dào, nhưng kỳ thật, cũng nghe được mệt mỏi.

Như suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng, những người này không đến không ra gì như thế, một chút năng lực đánh giá cùng phân tích đều không có.

Đặc biệt là, qua lời bình của Bạch Tiểu Thăng ở bức tranh kia thì về sau, bọn họ cũng tự phân tích, Một mặt nghe Lục Phạm Ngữ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, mặt khác kết hợp tên tác phẩm, chính mình đi lĩnh hội, đi thưởng thức, nhưng mà ở mặt ngoài, vẫn là đối với lời giảng giải của Lục Phạm Ngữ liên tiếp gật đầu, khen không dứt miệng.

Bọn hắn sở cầu, là vài câu nói ngọt của Lục Phạm Ngữ. Không biết có tác dụng hay không, tóm lại là cái hi vọng.

Bây giờ, Lục Phạm Ngữ chính mình đưa ra ý kiến không xem nữa, với lại không để bọn họ đi theo, nói cái gì mà lãnh đạo nhìn thấy không tốt, ảnh hưởng đến tính khách quan khi đề cử đối với bọn họ.

Những nam nữ này, làm ra vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, đồng thời nhiệt liệt yêu cầu Lục Phạm Ngữ lần sau nói lại, lúc này mới lưu luyến không rời tán đi.

Nhưng kỳ thật, chỉ sợ hầu hết mọi người, đều vui vẻ vì được thanh nhàn một chút. . .

Bây giờ, chỉ có Thu Nhã cùng với Lục Phạm Ngữ.

Hai người nhìn Bạch Tiểu Thăng, Triệu Tiểu Huỳnh trên đài, nhỏ giọng trao đổi.

- Anh nhìn xem, cái con tiểu hồ ly lẳng lơ kia, vừa mới không thấy mặt đã đi thông đồng với đàn ông rồi. Nàng cũng xứng làm nhân vật nữ số ba.

Thu Nhã đối với Triệu Tiểu Huỳnh khịt mũi coi thường.

Lúc đầu, Thu Nhã cùng Triệu Tiểu Huỳnh, cạnh tranh khí thế hừng hực, nhân tuyển đến nay chưa định ra.

Thu Nhã vì lôi kéo Lục Phạm Ngữ ủng hộ, tại một đêm nào đó đã kính dâng.

Nhưng mà, Lục Phạm Ngữ hưởng thụ qua một đêm, cũng không có như trong dự đoán của nàng làm hết sức, mà ngược lại đối với Triệu Tiểu Huỳnh biểu hiện ra hứng thú.

Giống như muốn ăn hai phần. . .

Thu Nhã từng tức giận, nhưng lại không dám cùng Lục Phạm Ngữ náo loạn.

Dù sao nữ nghệ sĩ giống nàng, trong công ty có một bó to, mà Lục Phạm Ngữ chỉ có một người.

Đã từng có một nữ nhân cũng đại náo qua, là vì chuyện xấu cùng Lục Phạm Ngữ, kết quả nàng trực tiếp bị công ty đuổi, còn suýt nữa bị tố cáo.

Những năm này người trong công ty đầu nhập rất nhiều vào Lục Phạm Ngữ, Lục Phạm Ngữ cũng cho công ty kiếm lời rất nhiều, công ty tất nhiên sẽ che chở hắn.

Hôm nay, Triệu Tiểu Huỳnh dám cùng Lục Phạm Ngữ náo loạn, đã để Lục Phạm Ngữ ghi hận, Thu Nhã thừa cơ trêu chọc.

- Người phụ nữ ngu xuẩn này, có một cái trợ lực to lớn lại không cố gắng, mà giờ lại chạy tới cùng với nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì nói chuyện phiếm, đáng đời cô sẽ thua bởi tôi!

Thu Nhã ở trong lòng, nhịn không được có chút khoái ý.

- Người phụ nữ này, đúng là không biết tốt xấu!

Lục Phạm Ngữ ánh mắt, trở nên băng lãnh.

Người đàn ông kia làm nhục hắn, Triệu Tiểu Huỳnh lại cùng hắn ta kia trò chuyện, điều này khiến Lục Phạm Ngữ ghen ghét trong lòng.

- Cô yên tâm, Thu Nhã, tôi nói qua giúp cô thì sẽ nhất định làm được, tôi sẽ cố hết sức lực đi làm.

Lục Phạm Ngữ hừ lạnh nói.

Thu Nhã vặn vẹo vòng eo, cười một tiếng mị thái mười phần đối với Lục Phạm Ngữ. Trước mặt mọi người khó có thể thực hiện cử động dị thường gì, chỉ lặng lẽ duỗi ra một ngón tay mảnh khảnh tuyết trắng, mịt mờ ở bộ vị nào đó trên người Lục Phạm Ngữ, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn.

Trêu chọc cho trong lòng người ta xốp giòn ngứa ngáy.

- Anh Phạm Ngữ, anh giúp tôi, tôi sẽ không quên chỗ tốt của anh!

Thu Nhã thổ khí như U Lan, quyến rũ cười một tiếng.

Con yêu tinh này.

Lục Phạm Ngữ trong lòng khô nóng, hơi thở cũng thô trọng mấy phần.

Vì để tránh cho thân thể có phản ứng lúng túng, Lục Phạm Ngữ lại lần nữa chuyển hướng về phía sân thượng bên kia, có chút oán độc nhìn Bạch Tiểu Thăng, Triệu Tiểu Huỳnh.

- Hai người kia, cũng phải cho bọn hắn chút giáo huấn!

Thu Nhã ngắm nhìn bên kia, đôi mắt chuyển động, nhiều thêm một vòng ý cười ác độc, nhẹ nhàng ở bên tai Lục Phạm Ngữ nói,

- Anh Phạm Ngữ, tôi có cái chủ ý, có thể cho anh xuất ra ngụm ác khí này, cũng để bọn họ chết!

Thu Nhã nói thầm một phen, Lục Phạm Ngữ đôi mắt sáng lên.

Kế sách hay, đủ hung ác, đủ độc!

Lục Phạm Ngữ nhìn Thu Nhã, đây thật là một mỹ nhân ác độc.

- Được, cứ làm theo như cô nói!

Lục Phạm Ngữ nhìn về phía sân thượng, trên mặt lên lộ ra ý cười âm độc,

- Các người đã muốn chết, vậy cũng đừng trách Lục mỗ tôi bụng dạ độc ác!

Bạn cần đăng nhập để bình luận