Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 294: Không có chỗ tốt, tôi nhường anh!



Cao Á sau khi tỉnh táo lại, tỉ mỉ ngẫm nghĩ, thấy mình quả thật là có chút xúc động.

Đúng như Triệu Tiểu Huỳnh nói, nàng nếu vạch trần Lục Phạm Ngữ trước mặt nhiều người như vậy, vậy thì mặt mũi của Thương Uyển Uyển đặt ở nơi nào, sẽ chỉ làm kết quả hoàn toàn ngược lại mà thôi.

Cao Á cũng đã hiểu ra.

- Được rồi, được rồi, đều giao cho Bạch tổng của em giải quyết đi!

Cao Á lầm bầm.

- Tại sao lại là Bạch tổng của em!

Triệu Tiểu Huỳnh sắc mặt trở nên đỏ ửng, nhìn như là quả táo đỏ rực, vừa mê người lại đáng yêu, ngay cả Cao Á cũng nhịn không được muốn cắn một cái.

Tại cửa vào phòng khách của tiệc rượu.

Tống Trường Không, Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh cùng mấy vị khách quý cùng nhau đi về phía của Thương Uyển Uyển.

Lục Phạm Ngữ ở bên người Thương Uyển Uyển, luôn chú ý động tĩnh ở bên kia, thấy thế, tranh thủ thời gian đối với Thương Uyển Uyển cười nói.

- Chị Thương, Tống tổng bọn họ đang đi tới, tôi trước hết không quấy rầy nữa.

Lục Phạm Ngữ không dám cùng hai phó tổng chạm mặt.

- Được, em trai Phạm Ngữ, vậy có thời gian thì chúng ta lại trò chuyện tiếp.

Thương Uyển Uyển cười, giọng điệu hiền hoà lại mang theo vẻ khách khí.

Lục Phạm Ngữ vội vàng cười gật đầu, đi ra khỏi chỗ này.

Thương Uyển Uyển không nhìn hắn nữa, chuyển hướng nhìn về phía mấy người Tống Trường Không, mỉm cười nghênh đón.

Hai bên gặp mặt, nói chuyện phiếm một chút.

- Thời gian cũng sắp đến rồi, mọi người đến đây đi.

Tống Trường Không cười nói.

Ông ta dẫn đầu đám người hướng về phía sân khấu đi đến, đồng thời dẫn đầu lên đài, tiếp nhận micro của nhân viên công tác đưa qua, vỗ nhè nhẹ vài cái.

Trong đại sảnh tất cả mọi người đều nhìn qua, đồng thời lại lần nữa tụ đến một chỗ.

- Các vị khách quý, các bạn bè, cảm tạ mọi người đã có mặt trong buổi tiệc rượu hôm nay!

Tống Trường Không mỉm cười hướng về các vị khách quý dưới đài nói.

- Lần này chúng tôi may mắn được nghênh đón siêu sao nổi danh trong nước, là Thương Uyển Uyển tiểu thư xinh đẹp của chúng ta, hôm nay đến đây gia nhập liên minh phim truyền hình của chúng tôi. Đây chỉ là một lần tiệc rượu gặp mặt không chính thức, không có bất kỳ phóng viên nào đến, tất cả đều là người của truyền thông Trung Kinh chúng tôi, cho nên mọi người có thể buông thả, thỏa thích hưởng thụ quãng thời gian sung sướng này. Tiếp theo xin mời Thương Uyển Uyển tiểu thư lên phát biểu hai câu.

Tống Trường Không vừa dứt lời, phía dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như nước thủy triều.

Thương Uyển Uyển, thân là ngôi sao hạng nhất trong nước, những người ở bên trong bữa tiệc này ít nhất có hơn phân nửa là Fan của nàng, cho nên tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt hơn.

Thương Uyển Uyển đi lên đài, hướng về Tống Trường Không hơi chút cúi đầu, rất lễ phép tiếp nhận micro, mỉm cười nhìn mọi người xung quanh, chờ đợi tiếng vỗ tay dừng một chút, lúc này mới lên tiếng.

- Cảm tạ mọi người đã nâng đỡ, cảm tạ Tống tổng cùng các vị đại lão đã ủng hộ, Uyển Uyển có thể gia nhập liên minh phim truyền hình này, cảm thấy rất vinh hạnh và vô cùng chờ mong.

Sau đó, Thương Uyển Uyển ở trên đài, khen ngợi truyền thông Trung Kinh, cảm tạ các nhà đầu tư, lời nói ung dung không vội, suy nghĩ nhanh nhẹn so với người đã diễn luyện qua còn muốn trôi chảy hơn.

Làm cho mọi người kinh ngạc nhất là, nàng đối với mỗi một nhà đầu tư đều có lý giải sâu sắc thậm chí bao gồm cả địa chỉ của công ty lẫn chức vụ.

Bạch Tiểu Thăng thầm than.

Hắn đã điều tra tư liệu của Thương Uyển Uyển, trên đó nói nàng là một người phụ nữ tài giỏi, có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, từ trước đến giờ quay phim có rất ít cảnh bị hỏng.

Xem ra, nàng đã nhớ kỹ thông tin của mỗi một nhà đầu tư!

Thật sự không hổ là người có danh tiếng và thế lực, chỉ bằng vào điểm này, cũng đủ để cho những nhà đầu tư này tâm tình vui sướng, tăng thêm chút ấn tượng tốt.

Lợi hại! Bạch Tiểu Thăng cũng phải phục nàng.

Quả nhiên, những đại lão ở đây nghe thấy thế thì mặt mày hớn hở, cảm giác mình rất có mặt mũi.

Thương Uyển Uyển đọc xong lời chào mừng, Tống Trường Không lại mời hai vị đại lão quan trọng nói hai câu.

Người thứ nhất còn tốt một chút, người thứ hai khi phát biểu xong còn đối với Thương Uyển Uyển đưa ra yêu cầu.

- Sớm nghe nói Thương Uyển Uyển tiểu thư, là người phụ nữ tài giỏi vẹn toàn, cầm, kỳ, thi, họa, âm nhạc, vũ đạo không có cái nào không thông thạo, hôm nay khó gặp, Thương tiểu thư sao không bộc lộ tài năng, để cho chúng tôi mở mang tầm mắt một chút?

Lập tức, bầu không khí sôi trào lên.

Đề nghị này rất tốt!

Khi hai vị khách quý nói chuyện xong, Thương Uyển Uyển vỗ tay trước sau đó đám người cũng bắt đầu vỗ tay theo, từng đợt tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Thương Uyển Uyển cười đi lên.

- Lâm tổng, ngài đây là đang muốn Uyển Uyển trước mặt mọi người bêu xấu a. Thương Uyển Uyển hướng micro cười nói.

- Được thôi, vậy tôi cũng sẽ làm khó dễ các vị một chút, tôi nhìn thấy bên kia có dàn nhạc, có đàn dương cầm, tôi sẽ hát một bài, xin mời một vị lãnh đạo ở đây đệm nhạc cho tôi, có thể chứ?

Nếu giao lưu vậy thì cùng nhau trình diễn đi.

Đề nghị này rất không tệ.

Chỉ là đánh đàn dương cầm không phải ai cũng biết.

Người khách quý yêu cầu Thương Uyển Uyển bộc lộ tài năng, lập tức nở nụ cười.

- Chúng tôi toàn là những người chỉ biết nghe nhạc, không ai biết chơi nhạc cả. Còn có Thương tiểu thư làm khó dễ cũng không nên rơi lên đầu chúng tôi, hôm nay là sân nhà của Tống tổng bọn họ, khó dễ này nên là Tống tổng tới đón a!

- Không sai, tống tổng giám đốc, việc đệm nhạc đàn dương cầm liền giao cho mấy người!

- Đúng vậy a, Tống tổng, các người cũng không thể làm mất mặt mũi Thượng tiểu thư.

Các đại lão khác đi theo ồn ào.

Tống Trường Không khóc cười không được.

Những ông chủ này đệm đàn dương cầm không được, Tống Trường Không cũng là không biết rồi.

Tống Trường Không nhìn về phía Thương Uyển Uyển, muốn cầu xin tha thứ.

- Tống tổng, ngài chớ nóng vội cự tuyệt, không phải bên ngài còn có hai vị phó tổng sao.

Thương Uyển Uyển cười giỡn nói.

- Trần Trường Khoảnh phó tổng, Bạch Tiểu Thăng phó tổng, còn trẻ như vậy đã làm tới phó tổng, nhất định là gia đình tiếng tăm, được giáo dục tốt, tôi tin tưởng bọn họ, có lẽ có thể đệm nhạc cho tôi.

Thương Uyển Uyển nói lời này cũng không phải là nói bậy, ít nhất, nàng tin tưởng Trần Trường Khoảnh làm được.

Với việc gia tộc lớn bồi dưỡng con cháu, ở các phương diện đều sẽ có liên quan, trong thanh nhạc thì đàn dương cầm là nhạc cụ đứng đầu bình thường nhất, cao nhã nhất nên chắc chắn có học qua.

Đối với Bạch Tiểu Thăng, Thương Uyển Uyển lại không coi trọng. Dù sao biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng cho thấy xuất thân của hắn cũng không cao lắm.

Nghe xong lời này của Thương Uyển Uyển, Tống Trường Không nhịn không được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh.

Bạch Tiểu Thăng bên trong nụ cười mang theo chút lười biếng, dáng vẻ không có hứng thú gì.

Xem ra, cậu ta không được! Tống Trường Không âm thầm lắc đầu.

Kỳ thật, Bạch Tiểu Thăng bằng vào trợ giúp của Hồng Liên trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn có thể diễn một bài nhạc hoàn mỹ.

Chỉ là hắn thật không có hứng thú mà thôi.

Trước mặt mọi người bộc lộ tài năng, chỉ nhận được vài tiếng vỗ tay mà thôi, không có cái gì tốt cả.

Bạch Tiểu Thăng không làm.

Nhưng mà hành động này rơi vào trong mắt những người chung quanh, thì lại có một loại ý vị khác ——

Bạch Tiểu Thăng đang giả bộ, tránh cho xấu mặt.

- Tôi tới đi.

Trần Trường Khoảnh mỉm cười nói.

Hắn dù sau cũng là cấp sáu đàn dương cầm!

Thực tế thì về sau hắn không có hứng thú thi tiếp mà thôi, nếu không đến cấp bảy đàn dương cầm, cũng hoàn toàn không có vấn đề.

Thương Uyển Uyển cười nói.

- Vậy làm phiền Trần tổng.

Trần Trường Khoảnh mỉm cười gật đầu.

Cao Á nhìn thấy một màn này, rất tiếc nuối.

- Đáng tiếc Bạch tổng không lên, nếu không sẽ có thêm cơ hội tốt để ra mặt!

- Không biết thì sao, cũng không thể nào bắt anh ta cái gì đều phải thông thạo a!

Triệu Tiểu Huỳnh nhịn không được phản đối.

Tôi cũng biết đàn mà! Lục Phạm Ngữ trong đám người có chút vò đầu bứt tai, hắn cũng là cấp sáu đàn dương cầm, đáng tiếc ở loại trường hợp này không có phần của hắn.

Đáng hận nhất là Trần tổng, vậy mà cũng biết! Nếu không thì đến cuối cùng, sẽ đến lượt mình giải vây rồi. . .

Lục Phạm Ngữ tiếc nuối.

Trần Trường Khoảnh ngồi trước cây đàn dương cầm, nhịn không được lườm Bạch Tiểu Thăng một chút, khóe miệng lộ ra một vòng ý cười.

Nhìn thấy không, những cái mà Trần Trường Khoảnh tôi biết thì Bạch Tiểu Thăng cậu chưa hẳn đã biết! Đây chính là chênh lệch! Nhà quyền quý dày công nuôi dưỡng, không phải người như cậu có thể tưởng tượng được!

Trần Trường Khoảnh rất đắc ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận