Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 295: Tôi sẽ đàn bản Chopin



Trần Trường Khoảnh ngồi ngay ngắn trước cây đàn dương cầm, lưng thẳng, dáng người thẳng, lại thêm vẻ ngoài anh tuấn, lập tức thu hút rất nhiều cô gái, cũng làm cho khách quý tán thưởng không dứt.

Vị phó tổng mới này của truyền thông Trung Kinh, mặc dù nhìn trẻ tuổi, nhưng khí thế thì rất lớn a.

- Thương tiểu thư, tôi đã thật lâu không đánh qua đàn dương cầm, nên trước phải làm quen một chút, được không?

Trần Trường Khoảnh mỉm cười, hỏi.

Thương Uyển Uyển cười nhẹ nhàng, gật đầu.

Trần Trường Khoảnh nhẹ thở ra một hơi, ổn định tâm trạng, mười ngón nhẹ nhàng đặt trên phím đàn.

Sau đó, một khúc nhạc vui vẻ vang lên.

m nhạc sôi động, rất dễ nghe.

Trần Trường Khoảnh ngoài miệng nói rất lâu chưa chạm đến đàn, thế nhưng nhìn cách đánh đàn trôi chảy như vậy, để cho người ta nhịn không được tán thưởng.

Ngay cả Thương Uyển Uyển cũng không có chút gật đầu.

Hai ba phút sau, Trần Trường Khoảnh dừng lại, mỉm cười nhìn Thương Uyển Uyển rồi gật đầu nói.

- Bêu xấu rồi!

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Tuổi trẻ, có tài lại đẹp trai, quả thực là người đàn ông tốt nhất a!

Nhóm những người phụ nữ trẻ tuổi vẻ mặt đầy kích động.

Tên này, thật đúng là có tài nha, chẳng trách bình thường ở ngoài lại kiêu ngạo như vậy!

Bạch Tiểu Thăng cũng cười.

- Trần tổng trình độ đàn dương cầm cũng không thấp, ít nhất cũng là chuyên nghiệp cấp sáu a.

Thương Uyển Uyển một bên tao nhã vỗ tay sau đó nhẹ giọng cười nói.

- Đã như thế, vậy xin ngài đánh một bản “Bài ca mùa xuân”, không có vấn đề gì chứ.

« Bài ca mùa xuân » là một trong những bài nổi tiếng nhất trong tuyển tập «Những bài ca không lời » của nhà soạn nhạc thiên tài, nghệ sĩ dương cầm Mendelssohn.

- Được

Trần Trường Khoảnh gật đầu, đầu ngón tay tại phím đàn nhanh chóng nhảy nhót, như nước chảy nhu hòa, giai điệu lãng mạn lập tức vang lên, quanh quẩn trong không gian tại phòng khách của tiệc rượu.

Ca khúc này mặc dù bản gốc không có ca từ, nhưng hiện nay đã có nhiều phiên bản được bổ sung vào.

Thương Uyển Uyển lẳng lặng chờ đợi, dưới vô số ánh mắt chú ý nàng khẽ hé môi son. Tiếng ca uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như âm thanh thiên nhiên từ từ cất lên.

Lập tức toàn trường tĩnh lặng im ắng.

Nhóm nghệ sĩ trẻ tuổi chìm trong sự say mê lẫn khiếp sợ.

Giọng hát của ngôi sao đang HOT trên sân khấu thật xuất chúng. Nhưng mà, tuyệt đối không phải vì là Thương Uyển Uyển mà khuếch đại lên!

Trình độ ca hát của nàng, quả thật đã đạt đến tiêu chuẩn của ca sĩ chuyên nghiệp!

- Lợi hại, xem ra danh từ ‘hot nhất’ cũng không phải là nói xuông, không đơn thuần là vẻ ngoài mà năng lực của bản thân mới là yếu tố quyết định!

Bạch Tiểu Thăng cảm thán không thôi.

- Giọng hát này, so với Mặc Nhiễm đều không thua bao nhiêu!

Phải biết, Ngụy Mặc Nhiễm mới chân chính là thiên hậu.

Một bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm nổ, kéo dài không dứt, rất nhiều người tay đều vỗ đến đỏ lên nhưng trên mặt vẫn đầy hưng phấn.

Họ vỗ vì Thương Uyển Uyển, cũng là vì Trần Trường Khoảnh.

Thương Uyển Uyển cùng Trần Trường Khoảnh đứng dậy, cùng nhau hướng về mọi người cúi đầu chào.

Phụ nữ xinh đẹp xuất trần, giống như tiên tử.

Đàn ông thì tài năng sáng chói, khí chất đẹp trai ngời ngời, có thể so với vương tử.

Rất nhiều ánh mắt ước ao ghen tị, nhưng trong đó đều thể hiện một chữ phục.

- Thương Uyển Uyển tiểu thư tài nghệ thật là có một không hai, không thẹn với tên tuổi minh tinh hot nhất hiện nay!

Tống Trường Không ở một bên vỗ tay, một bên cười nói, mấy nhà đầu tư bên cạnh ông ta cũng không ngừng khen ngợi.

- Tôi nói lão Tống, lần này Uyển Uyển tiểu thư cùng phòng truyền hình điện ảnh của công ty của các người hợp tác, nhân vật lớn như vậy ông phải coi trọng, không thể để cho cái tên tiểu tổng thanh tra gì đó cùng ngôi sao lớn của chúng tôi làm việc chung, điều này chúng tôi không đồng ý!

Ông chủ họ Lâm ở bên người Tống Trường Không, nửa đùa nửa thật nói.

- Không sai, lão Tống, binh tướng của ông hiện nay rất hùng mạnh, chỉ riêng phó tổng thôi đã có hai vị, ba vị lãnh đạo lớn kiểu gì cũng phải có một vị, chuyên môn làm việc cùng ngôi sao lớn của chúng tôi a, ông nói xem có đúng không.

- Đúng vậy a, đúng vậy a, nhưng mà Tống tổng thì không thể nào, vừa phải xử lý toàn bộ công việc trong công ty, thứ hai lại không có đẹp trai như hai vị phó tổng, Uyển Uyển tiểu thư cũng sẽ không thích.

Những nhà đầu tư này hào hứng nói.

Tống Trường Không mỉm cười gật đầu, trong lòng lại rất không vui.

Những người này thật là không lo cho bản thân, không ngại chuyện lớn, bọn họ căn bản không rõ ràng, hai phó tổng một người đã cầm đầu một phòng, làm sao có thể tiếp quản thêm phòng truyền hình Điện Ảnh nữa chứ?

Tống Trường Không lòng tràn đầy không vui.

- Tôi cũng thấy được đề nghị của mấy ông chủ không sai, Tống tổng, đã hợp tác rồi thì nên an bài cho tôi một vị nhân tài để cùng làm việc đi.

Thương Uyển Uyển cũng cười nói.

Ngay cả nàng đều nói như thế, Tống Trường Không trong lòng dù không tình nguyện, trước mặt mọi người cũng chỉ có thể cười lớn gật đầu biểu hiện như là rất vui lòng.

- Mọi người cùng Uyển Uyển tiểu thư đều nói như thế, vậy thì được thôi, trong hai vị phó tổng sẽ tuyển một vị tạm thời phụ trách công việc phòng truyền hình điện ảnh a.

Tống Trường Không cười nói.

Khi nói hai chữ tạm thời ông ta còn cố tình nhìn Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh rồi nhấn mạnh một câu.

Ở bên này tất cả nam nữ của phòng truyền hình điện ảnh đều reo hò một trận.

Nhưng mà sắc mặt Cao Đại Chí có chút phát khổ, sau phòng truyền thông internet mới, rồi phòng vận doanh game online, rốt cục giờ đến lượt phòng truyền hình điện ảnh của mình sao!

Lão Cao chép miệng một cái, nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên nhìn thấy con gái Cao Á của mình cùng Triệu Tiểu Huỳnh đang ra sức ủng hộ đối với Bạch Tiểu Thăng, sự nhiệt tình rất cao.

Đúng rồi! Vừa rồi tiểu Á nói với mình, Triệu Tiểu Huỳnh cùng Bạch tổng là bạn bè, mà Bạch tổng cũng gặp qua tiểu Á, còn giúp các nàng giải vậy ở vụ của Lục Phạm Ngữ nữa.

Con gái của mình cùng Triệu Tiểu Huỳnh, đây là cùng Bạch tổng có duyên phận!

Cao Đại Chí nghĩ tới chỗ này, lập tức hưng phấn, hai mắt nhìn vào Bạch Tiểu Thăng.

Hiện tại nếu phải có một vị tới, vậy thì cho Bạch tổng đi!

Cao Đại Chí ở trong lòng yên lặng chọn người.

Trên đài, Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh cũng cười một chút.

Không nghĩ tới lần này, nhóm khách quý vậy mà giúp bọn họ giành quyền trong tay Tống Trường Không.

Tống Trường Không tính cách xem như không tệ, nhưng mà đối với quyền lực yêu quý muốn chết, Bạch Tiểu Thăng muốn thành tích, Trần Trường Khoảnh cũng tương tự muốn cầm thành tích chứng minh mình, nếu như thế thì bọn họ không thể ủy khuất chỉ ở tại một cái phòng.

Đây cũng vừa lúc là một cơ hội!

Giờ phút này, Tống Trường Không nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó lại nhìn Trần Trường Khoảnh, cảm giác dù chọn ai, thì bản thân mình cũng chả vui vẻ gì, nhưng lại nhất định phải tuyển chọn ra một vị.

- Hai vị phó tổng chọn một người, vẫn để tiểu thư Uyển Uyển quyết định đi.

Tống Trường Không trực tiếp đem cầu đá cho Thương Uyển Uyển.

Thương Uyển Uyển cũng mỉm cười nhìn Bạch, Trần hai người.

Kỳ thật, trong nội tâm của nàng, sớm quyết định sẽ chọn —— Trần Trường Khoảnh.

Nàng sở dĩ đồng ý chọn một vị phó tổng làm người kết nối, cũng là nghĩ muốn cùng vị Trần Trường Khoảnh rất có bối cảnh này thành lập quan hệ hữu nghị, dù sao phía sau Trần Trường Khoảnh có gia tộc, có bối cảnh lớn đối sự nghiệp của nàng, có lẽ sẽ giúp ích a.

Thương Uyển Uyển nhìn đám người cười một tiếng,

- Đã là quản lý phòng truyền hình điện ảnh thì người quản lý đó phải trẻ tuổi xuất chúng, đa tài đa nghệ và là ngôi sao tương lai a. Trong hai vị phó tổng ai cũng xuất sắc, tôi hi vọng chọn được một vị lãnh đạo có khí chất nghiêng về nghệ thuật một chút.

Trần Trường Khoảnh nghe nói như thế, không khỏi đắc ý nhìn Bạch Tiểu Thăng, Thương Uyển Uyển nói câu này rõ ràng là ủng hộ hắn rồi.

Cái gì gọi là khí chất nghệ thuật, vừa rồi khúc dương cầm Hoàn Mỹ kia đã chứng minh, hắn phù hợp tiêu chuẩn này.

Tống Trường Không gật đầu, định giương tay muốn mời Trần Trường Khoảnh, Trần Trường Khoảnh đã nhấc chân, muốn đi lên trước.

- Chờ một chút, xét về khí chất nghệ thuật? Năng lực giám định hội họa của Bạch tổng cũng có một không hai nha!

Triệu Tiểu Huỳnh bỗng nhiên kêu lên.

Đám người khẽ giật mình.

- Đúng vậy a!

- Không sai, Bạch tổng năng lực giám định rất mạnh!

Mấy mỹ nữ ủng hộ Bạch Tiểu Thăng, lập tức nói to.

Trần Trường Khoảnh khẽ nhíu mày.

- Chúng tôi học để biểu diễn, biểu diễn trên sân khấu, không phải so về nghệ thuật giám định, cái đó không tính, cũng phải để cho chúng tôi tin phục tài năng của người này mới được!

Bỗng nhiên một người kêu lên, là Lục Phạm Ngữ.

Lục Phạm Ngữ mới vừa biết chị Thương, biết được ý đồ của chị Thương, lập tức lên tiếng ủng hộ, trong đó cũng không thiếu phần nịnh nọt Trần Trường Khoảnh.

Hắn nói như thế, rất nhiều người phải ngẩng đầu lên.

- Không sai, chúng tôi học là để biểu diễn, giám định thì làm được cái gì.

- Đúng vậy a, ít nhất phải hiểu thanh nhạc mới được.

Đám người nghị luận.

Một hồi tiếng đàn dương cầm hoa lệ vui sướng, bỗng nhiên vang lên.

Trong nháy mắt, toàn trường im ắng.

Đám người kinh ngạc nhìn sang.

Bạch Tiểu Thăng chẳng biết lúc nào ngồi vào trước đàn dương cầm, đàn một khúc nhạc.

- Cái này là!

Thương Uyển Uyển sắc mặt hơi đổi một chút.

- Chopin hàng D điệu Valse!

- Cấp tám đàn dương cầm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận