Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 308: Nhục nhã



Truyền thông Trung Kinh, tin tức Bạch Tiểu Thăng hai lần tổ chức ký kết toàn bộ đều thất bại, truyền ra gây xôn xao.

Người các phòng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Loại chuyện này, không phải đã sớm đàm phán xong sao, thế còn cái gì khó, làm sao lại có thể liên tiếp thất bại? !

Một vị phó tổng, chỉ loại chuyện này đều không giải quyết được, trở về lại rất tích cực, đúng là quá mất mặt!

Người người nghị luận chuyện này, trong đó người của phòng vận doanh game online là tích cực nhất.

- Bạch tổng này rất lợi hại nha, con vịt đã đun sôi đều có thể để cho bay đi, không hổ là phó tổng, rất có trình độ!

- Tôi nghe nói điều kiện của người ta lúc đầu rất thấp, Bạch tổng lại nhất định muốn hạ giá xuống thấp nữa, dẫn đến hai lần đều tan rã trong không vui đó!

- Mà lần cuối cùng này, nghe nói đều không đàm phán được năm phút đồng hồ, chỉ bởi vì nữ trợ lý của anh ta bị đối phương nói hai câu, Bạch tổng trực tiếp không muốn ký. Cậu nói xem, đây không phải là đang hồ nháo sao, giữa anh ta với trợ lý, bọn họ có phải hay không. . .

Các loại nghị luận loạn thất bát tao, có chút thậm chí đổi trắng thay đen, cố ý bôi đen.

Tuy mấy điều này đều không có căn cứ, nhưng lại rất kích thích ngôn luận, mọi người đều có loại hưng phấn không hiểu.

Truyền bá nhanh chóng, làm cho người khác phải líu lưỡi.

Người của phòng truyền thông internet mới đối với điều này rất tức giận, phòng truyền hình điện ảnh Triệu Tiểu Huỳnh, Cao Á cũng rất tức giận, mỗi lần gặp được loại chỉ trích này, đều sẽ cùng người ta tranh chấp.

Nhưng mà, bọn họ đang phải đối mặt với nhân viên toàn bộ công ty, dù sao nhân số quá ít nên rơi vào thế yếu.

Huống hồ, hai lần ký kết thất bại, đều là sự thật không thể cãi lại.

- Anh Tiểu Thăng, anh nghe thử xem bọn họ nói anh như thế nào đi!

Sáng ngày thứ hai, Lâm Vi Vi thở phì phì xông vào văn phòng của Bạch Tiểu Thăng, nói ra những lời kia.

Nàng hận không thể xé nát miệng những người đang nói lung tung kia

Bạch Tiểu Thăng khuôn mặt mỉm cười, thần sắc bình thản nghe Lâm Vi Vi miêu tả, thỉnh thoảng uống một ngụm trà, giống như nghe chuyện cười của người khác,.

- Anh không tức giận sao!

Lâm Vi Vi tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, giống quả táo chín.

- Tôi tại sao phải tức giận?

Bạch Tiểu Thăng buồn cười nhìn nàng

- Người khác nghị luận tôi hai ba câu, tôi liền giận đến muốn chết muốn sống, giận đến sinh bệnh, là bọn họ vui hay là tôi vui.

Bạch Tiểu Thăng không quá quan tâm.

Bạch Tiểu Thăng không thiếu hài hước nói thầm.

- Vậy cũng được sao, dù sao cũng phải nghĩ một chút biện pháp a.

Lâm Vi Vi bị thái độ của Bạch Tiểu Thăng làm cho không còn cách nào khác, nhưng vẫn còn lẩm bẩm nói.

- Nói anh đến như vậy, đối với thanh danh của anh cũng không tốt a!

Bạch Tiểu Thăng lơ đễnh cười một tiếng, nói ra

- Đã hẹn ba giờ chiều cùng Thương Uyển Uyển ký kết, cô đi với tôi a. Nếu không có chuyện gì thì đi xem hợp đồng một chút, tìm xem có cái sơ hở gì không.

Bạch Tiểu Thăng nói sang chuyện khác, bố trí nhiệm vụ cho Lâm Vi Vi, đỡ cho nàng một mực xoắn xuýt, lại đem chính mình chọc tức.

- Cũng được.

Lâm Vi Vi nghĩ ngợi, gật gật đầu, muốn quay người rời đi, nhưng lại dừng lại, có chút do dự nói với Bạch Tiểu Thăng

- Lần này, sẽ không lại xuất hiện đường rẽ chứ.

Bạch Tiểu Thăng không vội trả lời nàng, ung dung nhấp một ngụm trà.

- Một lần hai lần, không thể lại ba. Thương Uyển Uyển bọn họ lại muốn giở trò cùng tôi, thì đừng trách Bạch Tiểu Thăng tôi cũng sẽ ra tay độc ác.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Lâm Vi Vi một chút.

Lâm Vi Vi nhìn ánh mắt cùng nụ cười quen thuộc của Bạch Tiểu Thăng, làm cho nàng trong nháy mắt có loại cảm giác không rét mà run.

Bạch Tiểu Thăng hai con mắt màu đen thâm thúy, lộ ra chút hàn mang.

- Được!

Lâm Vi Vi yên tâm, chỉ trả lời lại một chữ rồi quay người rời đi.

Bạch Tiểu Thăng vuốt vuốt chén trà, thần sắc ung dung.

. . .

Ba giờ chiều, Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi, cầm theo hợp đồng.

Phân hợp đồng kia sớm đã bị nhân sĩ chuyên nghiệp lật xem, kiểm tra rất nhiều lần, không có một sơ hở, không có một sai lầm, chỉ thiếu bước kí tên.

Thương Uyển Uyển trước khi đi, chỉ cần ký tên thì sẽ có hiệu lực.

Địa điểm kí kết lần này tại tầng mười hai phòng họp thứ ba của cao ốc truyền thông Trung Kinh, đúng là chỗ có duyên với Bạch Tiểu Thăng.

Thời gian vừa đến, đi vào đó.

Bạch Tiểu Thăng phát hiện Thương Uyển Uyển cùng trợ lý, người đại diện đã đến, đối phương cũng chỉ có ba người.

- Thương tiểu thư đến thật sớm

Bạch Tiểu Thăng có chút ngoài ý muốn, lại không thất lễ mỉm cười chào hỏi.

Lâm Vi Vi ở phía sau hắn thể hiện bộ mặt nghiêm túc, ăn nói lễ phép, đối mặt với Thương Uyển Uyển, còn có người trợ lý Tiểu Mạch kia, nàng đúng là cười không nổi.

Trợ lý Tiểu Mạch kia, mặt cũng không biểu tình.

- Bạch tổng cũng đến sớm a, chúng tôi cũng vừa tới thôi.

Thương Uyển Uyển vẫn như cũ mỉm cười, một nụ cười ưu nhã đến cực điểm.

Nàng cho tới bây giờ đều thể hiện hình tượng cao quý cùng thân thiện, làm cho Bạch Tiểu Thăng cũng tán thưởng.

- Tống tổng, chắc rất nhanh liền sẽ tới, chúng ta chờ một lát a.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Thương Uyển Uyển nói qua, cũng mời Tống Trường Không tới.

- Không cần, tôi thông báo cho ngài là ba giờ mười lăm phút, thông báo cho Tống tổng là ba giờ rưỡi.

Thương Uyển Uyển cười nói

- Tống tổng tới, trông thấy hợp đồng đã kết thúc, há không vui sao.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, ngồi vào đối diện Thương Uyển Uyển, Lâm Vi Vi ngồi sát bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

- Thương tiểu thư lần này rất sảng khoái, được, vậy chúng ta bây giờ liền ký kết đi.

Bạch Tiểu Thăng nói xong, khẽ vươn tay, Lâm Vi Vi nhanh nhẹn lấy hợp đồng đưa tới, từ Bạch Tiểu Thăng chuyển giao cho Thương Uyển Uyển.

Thương Uyển Uyển đem hợp đồng đặt trước mặt bàn, duỗi ra hai ngón tay dài nhỏ, ưu nhã mà lười nhác tùy ý lật qua lật lại, chỗ này nhìn một chút, chỗ kia nhìn một chút.

Lâm Vi Vi nhìn thấy liền nhíu mày.

Nhìn ra sao đều không giống đang kiểm tra hợp đồng a.

Bạch Tiểu Thăng yên lặng nhìn xem.

Ước chừng năm phút đồng hồ.

Cửa phòng họp thứ ba bỗng nhiên bị đẩy ra, có mấy người nối đuôi nhau mà vào, người dẫn đầu phát ra tiếng cười khẽ.

- Đã bắt đầu sao!

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang.

Là Trần Trường Khoảnh, phía sau hắn còn đi theo Lâm Bắc Thần, Vu Thanh, Mộ Dung Yến.

- Trần tổng, phòng hội nghị này chúng tôi đang dùng.

Lâm Vi Vi nhịn không được nhắc nhở

- Ngài có chuyện gì?

Trần Trường Khoảnh liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nụ cười mang theo vẻ ác ý.

- Chúng tôi tới ký kết cùng Thương tiểu thư!

Lâm Bắc Thần kìm nén không được, hưng phấn nói ra trước.

Cần phải ký kết, rõ ràng là chúng tôi mà!

Lâm Vi Vi không nhịn được nghĩ.

Bịch, một phần hợp đồng bị ném tới trước mặt nàng, giống như một phần giấy lộn.

Dọa Lâm Vi Vi nhảy một cái.

- Thật xin lỗi, Bạch tổng.

Thương Uyển Uyển nở nụ cười ngọt ngào

- Tôi mặc dù nghĩ cùng các người ký kết, nhưng tôi cùng với Trần tổng từ trước đó đã bàn xong, điều kiện anh ta cho tôi so với anh nhiều hơn! Cho nên, tôi không thể cùng anh ký!

Lời này của Thương Uyển Uyển, làm cho Lâm Vi Vi kinh ngạc không ngậm miệng được.

Cho đến giờ nàng mới nói như thế, thế thì trước đây rõ ràng là đang đùa bỡn bọn họ!

Lâm Vi Vi tức giận đến phát run.

Bạch Tiểu Thăng mí mắt cụp xuống, sắc mặt bị che đậy bởi một tầng sương lạnh nhàn nhạt.

- Bạch tổng a, người thì phải học được chịu thua, đặc biệt là do bản thân thiếu hụt giao thiệp, thời điểm không có bối cảnh, cậu phải biết được mình có bao nhiêu phân lượng!

Trần Trường Khoảnh cười to.

Lâm Bắc Thần cùng mấy người phía sau cũng đang cười, trong ánh mắt tràn ngập trào phúng.

Lâm Vi Vi hai con ngươi sung huyết.

- Dựa vào người khác hỗ trợ, cũng có thể nói ra một cách hào hùng như thế, thụ giáo rồi!

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi đứng người lên, hai mắt nhìn Thương Uyển Uyển

- Thương Uyển Uyển tiểu thư, mời cô nhớ kỹ cho! Hiện nay cô cự tuyệt tôi, nếu muốn ký lại, lúc đó cầu tôi, tôi chưa hẳn chịu!

- Vi Vi, chúng ta đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận